Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1197: Chương 1197: Khiến cả nhà Trần Hùng chết không có chỗ chôn thân




Vào đêm, trong một biệt thự xa hoa ở phía đông Tô Hàng.

Một tiếng gầm tức giận vang lên giữa màn đêm, sau đó là âm thanh đổ vỡ.

Phòng khách trong biệt thự, đồ trang trí vốn dĩ trị giá hàng tỷ đều bị đập vỡ nát, trên trán Tôn Ngọc Vinh nổi đều gân xanh, dường như đang vô cùng tức giận.

Một số người làm đứng run rẩy bên cạnh, sắc mặt tràn đầy sợ hãi, tên Tôn Ngọc Vinh này vui buồn bất thường, một khi tức giận đến cả người làm cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Không biết hôm nay rốt cuộc là gặp phải khắc tinh nào mà lại khiến anh ta tức giận như vậy.

“Uông Trình, Uông Trình, mày lăn vào đây cho tao.”

Sau khi Tôn Ngọc Vinh phát tiết một trận, gọi lớn tên của Uông Trình.

Ngoài cửa, Uông Trình vẫn còn bị băng bó một tay, căng thẳng bước nhanh vào: “Tổng giám đốc Tôn.”

“Gọi người, lập tức gọi người cho tao, tối nay tao phải khiến cả nhà tên Trần Hùng kia chết mà không có chỗ chôn.”

Tôn Ngọc Vinh muốn gọi người, chắc chắn chính là người của xã hội đen Tô Hàng. Mặc dù tập đoàn Ngọc Tề làm ăn đàng hoàng, nhưng chắc chắn phía sau sẽ tham gia một số chuyện đen tối, nếu không mấy năm nay tập đoàn Ngọc Tề cũng không thể phát triển nhanh như vậy được.

Đồng thời, trong sáu thành viên hội đồng quản trị, có vài người cũng đều có qua lại với người xã hội đen, đặc biệt là Tôn Ngọc Vinh, vốn dĩ anh ta có nuôi dưỡng một đám người trong xã hội đen.

Đối với quyết định này của Tôn Ngọc Vinh, Uông Trình có chút hoảng sợ.

“Tổng giám đốc Tôn, không thể làm như vậy đâu. Chủ tịch đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể phát sinh xung đột với Trần Hùng vào thời điểm mấu chốt này.”

“Bây giờ nếu như chúng ta dẫn người đi gây sự với tên Trần Hùng kia, chủ tịch nhất định sẽ trách tội. Hơn nữa, tên Trần Hùng kia cũng không hề yếu, nghe nói đàn em của anh ta rất biến thái, chúng ta qua đó không nhất định sẽ được ích lợi gì đâu.”

Uông Trình còn chưa nói xong, Tôn Ngọc Vinh đã hung dữ quát một tiếng: “Câm miệng.”

“Bỏ con mẹ nó quy định đi, ở Tô Hàng này, chỉ có Tôn Ngọc Vinh ông đây có thể dẫm người khác dưới chân, chưa bao giờ có ai dám gọi trên đầu tao.”

“Vậy mà tên Trần Hùng này lại dám chống đối tao, tao muốn cả nhà anh ta đều chết hết. Tao không chỉ đối phó với anh ta, đến cả con vợ Lâm Ngọc Ngân, tao đây cũng muốn.”

Nhắc đến Lâm Ngọc Ngân, trên mặt Tôn Ngọc Vinh rõ ràng hiện lên tia tà ác: “Nói đến, Lâm Ngọc Ngân kia thật sự là vô cùng xinh đẹp, tao cảm thấy có thể so sánh ngang hàng với Cao Tố Trinh, hơn nữa cô ta còn trẻ hơn Cao Tố Trinh, ha ha.”

Tôn Ngọc Vinh vẫn luôn có ý với Cao Tố Trinh, ở tập đoàn Ngọc Tề không phải là chuyện bí mật gì.

Nhưng thân phận của Cao Tố Trinh vô cùng đặc biệt, cho dù là Tôn Tề Thiên đối với cô ta cũng phải tôn trọng ba phần, vì vậy, cho dù Tôn Ngọc Vinh có mười nghìn cái gan, anh ta cũng không dám thực hiện ý tưởng này.

Nhưng bây giờ Tôn Ngọc Vinh vậy mà lại thấy một người phụ nữ có thể so sánh được với Cao Tố Trinh, tất nhiên trong lòng Tôn Ngọc Vinh phải nổi lên ngọn lửa tà ác.

Tên này thật sự dựa vào địa vị và bối cảnh của tập đoàn Ngọc Tề, gan to hơn trời, chuyện gì cũng dám làm.

“Uông Trình, tao không quan tâm mày có đồng ý hay không, lập tức triệu tập người đến đây. Tối nay, tao muốn mạng của Trần Hùng, ngủ với vợ của anh ta.”

“Anh ta rất lợi hại đúng không? Một người có thể đánh được trăm người đúng không?”

“Vậy ông đây sẽ gọi ba trăm người, năm trăm người, thậm chí là một nghìn người, tao không tin Tôn Ngọc Vinh tao ở Tô Hàng này còn không làm gì được một tên Trần Hùng kia.”

“Nhưng mà Tổng giám đốc Tôn...”

Uông Trình còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại trực tiếp bị Tôn Ngọc Vinh ngắt lời: “Mày mẹ nó không hiểu lời tao nói đúng không? Bảo mày đi thì đi đi.”

“Vậy, được thôi.”

Cho dù trong lòng Uông Trình rất không muốn làm, nhưng dù sao anh ta cũng là đàn em của Tôn Ngọc Vinh, cho nên, Tôn Ngọc Vinh nói thế nào, anh ta cũng chỉ có thể làm theo mà thôi.

Uông Trình quay người rời khỏi biệt thự, chuẩn bị đi triệu tập người, tuy nhiên vào lúc này, một người thân hình to lớn, tướng mạo chất phác đi từ ngoài cửa vào.

“Đứng lại, đi vào.”

Người này, chính là một trong ba vương bài của tập đoàn Ngọc Tề, Mông Diệc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.