Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 479: Chương 479: Lập tức tìm cho tôi một người




Anh kéo rèm cửa ra, nhìn xuống phong cảnh tuyệt đẹp của thành phố Bình Minh, đồng thời nhìn về phía mặt trời mọc phía đông”

“Anh Hùng, mọi chuyện đã ổn thỏa, em đã thuận lợi đón được bà chủ Tần”

Trần Hùng khẽ gật đầu nói: “Bảo vệ tốt cho bọn họ. Nếu như hai bọn họ ở bên đó có bất trắc gì thì cậu tự sát đi cho tôi!”

Quỷ Long cười nói: “Anh Hùng, anh yên tâm đi, sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra đâu”.

“Đợi chút.”

Nhưng mà Quỷ Long như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng nói: “Anh Hùng, vừa rồi anh nói là hai người bọn họ?”

Trần Hùng lập tức ngẩn ra nói: “Đúng vậy, hai người, có vấn đề gì sao?”

Giọng điệu của Quỷ Long lập tức trở nên trầm thấp: “Nhưng mà anh Hùng, bên em chỉ đón được một người.”

“Chính là Phương Anh, bà chủ Phương Anh.

“Cái gì?”

Trong nháy mắt, trong lòng của Trần Hùng bỗng nhiên như có thứ gì đó rơi lộp bộp xuống”

“Chắc chắn?”

Quỷ Long trả lời: “Đương nhiên chắc chắn rồi, em làm sao dám nói đùa với anh Hùng chứ. Vừa rồi Phương Anh bị tập kích, em đã cứu bà ấy.”

“Nhưng trên xe chỉ có một mình bà ấy”

Trần Hùng lập tức cảm thấy da đầu dường như tê dại: “Hỏi bà ta, con gái của bà ta đi đâu rồi?”

“Vâng, anh Hùng.”

Quỷ Long không hỏi Phương Anh mà trực tiếp đưa điện thoại qua cho Phương Anh ở bên kia.

“Tiểu Hùng” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng của Phương Anh: “Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Hùng vội vàng nói: “Dì Phương Anh, có người ở tỉnh thành bên này đã liên hệ với thành viên của thế giới ngầm ở bên đó để giết dì.”

“Chú Viễn vì bệnh tình của dì mà hơn một năm nay rất ít quản lý việc ở tỉnh thành, khiến cho tỉnh thành xuất hiện rất nhiều phản tặc. Chú ấy và cháu đã làm một cái bẫy để bắt hết toàn bộ những người này lại, một lưới bắt hết bọn chúng”

“Dì cứ yên tâm ở lại bên đó làm phẫu thuật, có người của cháu bảo vệ sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì đâu.”

“Về kế hoạch cụ thể, sau này cháu sẽ lại nói với dì sau.”

“Viễn Quân Dao đâu, chú Viễn cố tình gửi mọi người đến Mỹ để tránh né trận chiến này, tại sao cô ấy lại không ở cùng với dì?”

Nói đến đây, giọng điệu vốn luôn bình tĩnh của Phương Anh lại trở nên có phần bối rối.

“Cô nhóc đó vốn không cùng dì đến Mỹ. Tối hôm qua trước khi lên máy bay nó đã chạy rồi.”

“Nói rằng phải đến tìm cháu.”

“Trần Hùng, nó có đến tìm cháu không?”

Trần Hùng hít ngược một hơi khí lạnh, hoàn toàn không nghĩ tới rằng tại thời điểm mấu chốt như vậy lại xuất hiện sự cố như thế này.

Cô nhóc Viễn Quân Dao kia thực sự quá tùy hứng.

“Dì Phương Anh, dì đừng lo lắng, ở bên này cháu sẽ lo liệu”.

Trần Hùng cũng không nói với Phương Anh quá nhiều, sau khi nhắn nhủ vài cầu liền trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó anh lại gọi điện cho Hoàng Phương.

“Anh Hùng”. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hoàng Phương: “Ngụy Tuấn kia đã biết tất cả rồi, không có bất kì hành động khác biệt nào “Đừng quan tâm tới anh ta”

Trần Hùng nói: “Lập tức gọi Tám ngón tay điên nghe máy.

“Vâng, anh Hùng.

Rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Tám ngón tay điên: “Trần Hùng, có chuyện gì vậy? Tối qua vừa cùng với Hoàng Phương kia tỷ thí mấy lần mệt chết tôi rồi.”

“Bớt nói nhảm đi, Hoàng Phương làm sao có thể làm đối thủ của anh?”

“Tôi nói với anh, con mẹ nó anh đừng có đánh theo chủ ý của anh ta, anh ta không phù hợp với anh.”

“Haha, người trong Hang Sói của anh đã tâm là có nhưng thực lực cũng chẳng ra làm sao. Tôi phải huấn luyện bọn họ thật tốt.”

“Về phần Hoàng Phương kia, ha ha.

Có đôi khi Trần Hùng thực sự là không chịu nổi kiểu lạc đề này của Tám ngón tay điện: “Đừng có lắm lời với ông đây, nói vào chính sự. Tôi biết những năm gần đây anh ở Tam Giang kết giao rất rộng.”

“Lập tức tìm cho tôi một người tên là Viễn Quân Dao, là con gái của Viên Trọng rồi đưa cô ta đến Hang Sói.”

Tám ngón tay điên có chút không tình nguyện: “Trần Hùng, anh biết là tôi không thích phụ nữ mà.”

“Kêu anh đi mau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.