Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1824: Chương 1824: Người nào đến, tôi giết người đó




“Hừ hừ hừ...”

Cự Tượng vô cùng tức giận, lại nắm chặt tay và lao về phía Trần Hùng một lần nữa.

Còn lúc này, Trần Hùng nhờ có cơ thể nhạy bén, liên tục không ngừng né tránh được các đòn tấn công của U Minh.

Tốc độ của U Minh nhanh như ma quỷ, nhưng tốc độ của Trần Hùng còn nhanh hơn. Một tia sáng sắc lạnh xẹt tới, đao Long Khuyết đã được lấy ra trong tay Trần Hùng, một tiếng hồng học, lồng ngực của U Minh bị Trần Hùng quẹt qua, cả người bay ra ngoài.

Hồng hộc!

Một ngụm máu trào ra từ trong miệng U Minh, anh ta cố gắng gượng dậy khỏi mặt đất, nhưng phát hiện toàn bộ xương sườn trước ngực mình đã bị gãy.

“Cây đao thật... sắc bén!”

U Minh nhìn vào ngực mình một cách vô cùng kinh ngạc, lúc này mới nhận ra rằng anh ta đang bị thương nặng, một cơn đau thấu tim ập đến, anh ta dường như đột nhiên không thể chống đỡ nổi, quỳ ngã trên mặt đất rên rỉ.

“Không ổn rồi!”

Cự Tượng đang lao về phía Trần Hùng thì nhận ra tình huống không ổn, anh ta không ngờ U Minh nhanh như vậy đã bị Trần Thiên chém xuống, thậm chí trong đầu Cự Tượng, đã nảy sinh ý định chạy trốn, nhưng lúc này mũi tên đã lên dây, anh ta không còn đường lui nữa.

“Đi chết đi!”

Tiếng gầm thét của Cự Tượng như tiếng sấm, anh ta dùng hết sức lực của mình, điên cuồng lao về phía Trần Hùng.

Tuy nhiên, Cự Tượng rõ ràng nhìn thấy bản thân đã đánh trúng Trần Hùng, nhưng giữ nắm đấm của anh ta lại cảm nhận không có bất kỳ chướng ngại nào cả. Khi anh ta ngạc nhiên nhận ra rằng mình chỉ đánh vào dư ảnh của Trần Hùng, thì một sức mạnh khổng lồ giống như một làn sóng xung kích, đập thẳng vào lồng ngực anh ta.

Bùm bùm bùm!

Cự Tượng nghe rõ mồn một tiếng nổ ầm ầm trong lồng ngực mình truyền đến như tiếng sấm nổ vang, ngay sau đó, cả người anh ta bay lộn ngược như cánh diều bị đứt.

Anh ta bị ngã vào một đống rác khổng lồ, ngã xuống đống rác tạo ra một cái hố lớn.

Anh ta cảm thấy lồng ngực đau đớn đến cực điểm, thậm chí một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra từ miệng anh ta.

Anh ta còn ở trong đống rác chưa kịp làm gì, con dao găm của Trần Hùng đã kề sát cổ anh ta.

“Tam Vương Ngũ Hổ nhà họ Trần cũng từng có người đến tìm tôi, muốn lấy tủy xương của tôi, lúc đó tôi đã cho người gửi lời đến nhà họ Trần, muốn lấy tủy xương của Trần Hùng tôi cũng được, nhưng các người phải có bản lĩnh đó.”

“Bằng không, người nào đến, tôi giết người đó.”

Phù phù!

Trần Hùng không chút thương tiếc, thanh đao đâm xuống, Cự Tượng trợn tròn hai mắt, chết không nhắm mắt.

Mà phía bên kia, U Minh lại một lần nữa đứng lên, anh ta nhân lúc Trần Hùng đang quay lưng về phía mình giết Cựu Tượng, dùng hết sức mạnh của mình, dùng chiếc liềm trong tay chém về phía Trần Hùng.

Tuy nhiên, anh ta thậm chí còn chưa kịp ra tay, Trần Hùng đã quay người lại, đao Long Khuyết trong tay anh bắn ra như một viên đạn.

Xuyên qua ngực, xuyên qua lưng, đao Long Khuyết dính đầu máu tươi, nhưng rất nhanh bốc hơi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, giống như máu tươi này, bị đao Long Khuyết hấp thụ sạch sẽ.

Thế là, hai tên cao thủ siêu cấp mà Trần Kỳ Lâm phái đến bắt Trần Hùng, Cự Tượng và U Minh, mạng đã bay xuống hoàng tuyền!

“Quá mạnh mẽ rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.