Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1839: Chương 1839: Nhân – ĐAO HỢP NHẤT




“Nhậm Thiên Thanh, anh được xưng là cao thủ đứng hạng thứ ba ở phương Bắc, thế nhưng theo tôi thấy với võ công này của anh thì phóng mắt khắp toàn bộ phương Bắc cũng khó có thể tiến vào top 10.”

“Anh... Quá yếu!”

Bùm!

Trần Hùng đấm một cú thật mạnh vào ngực Nhậm Thiên Thanh, tiếng vâng tựa như sấm rền gió cuốn vang vọng, Nhậm Thiên Thanh bị đánh bay ra ngoài, lăn vài vòng trên mặt thuyền mới ngừng lại được.

Nhậm Thiên Thanh ôm ngực, cảm giác như lồng ngực quay cuồng, ngay sau đó một cơn đau nhức ập đến: “phụt” một tiếng, một ngụm máu phun ra từ miệng anh ta.

Trước khi U Minh và Cự Tượng ra tay với Nhậm Thiên Thanh, có lẽ Nhậm Thiên Thanh cũng không cho rằng Trần Hùng mạnh cỡ nào, thế nhưng sau khi biết Trần Hùng thế mà có thể giết được U Minh và Cự Tượng, anh ta mới nhận ra rằng bản thân mình chắc chắn không phải là đối thủ của Trần Hùng.

Vậy nên trước lúc quyết định sẽ đánh trận này với Trần Hùng, anh ta đã cố ý tìm Trần Kỳ Lâm mượn con nhện đỏ, nhờ đó nắm chắc mười phần có thể bắt được Trần Hùng.

Suy nghĩ của Nhậm Thiên Thanh quả thật không sai nhưng khi thật sự đối đầu với Trần Hùng, anh ta mới phát hiện ra rằng Trần Hùng còn lợi hại hơn so với mình tưởng nhiều.

Chỉ nghe thấy một tiếng thở hổn hển, Nhậm Thiên Thanh đã chộp lấy đao Kim Hoàn.

Cây dao Kim Hoàn này là vũ khí mạnh nhất trong tay Nhậm Thiên Thanh, đồng thời cũng là món vũ khí đã đồng hành sát cánh, đi theo anh ta mấy chục năm. Đao và người giống như những người bạn, sớm chiều ở chung. Đối với một cao thủ như Nhậm Thiên Thanh, chỉ sợ rằng đã sớm tới cảnh giới nhân - đao hợp nhất.

“Đao Kim Hoàn!”

Nhậm Thiên Thanh rống to một tiếng, tức khắc, đao Kim Hoàn không ngừng phát ra tiếng leng keng, khí phách chém vè phía Trần Hùng, trong tựa như một tia chớp chói mắt đang từ trên trời bổ xuống.

Trần Hùng có thể cảm nhận rõ sự uy hiế của đao Kim Hoàn trong tay Nhậm Thiên Thanh, cho dù là đứng cách đó vài mét, Trần Hùng vẫn cảm nhận được hàn ý tỏa ra quanh thân đao Kim Hoàn.

Đối mặt với nhát chém khí phách của Nhậm Thiên Thanh. Trần Hùng không dám có nửa phần khinh địch. Anh lùi về sau rồi bắt đầu né tránh công kích.

Phản ứng nhạy bén đã giúp cho Trần Hùng thoát khỏi nhát chém Nhậm Thiên Thanh mà bổ tới. Sau đó, anh nghiêng người, nhấc chân đá thẳng vào bụng Nhậm Thiên Thanh.

“Rầm”, cả người Nhậm Thiên Thanh lại lần nữa bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất.

“Mẹ nó!”

Lúc này, trên du thuyền cách đó không xa, Trần Kỳ Lâm đang dùng kính viễn vọng quân sự quan sát trận chiến giữa Trần Hùng và Nhậm Thiên Thanh. Từ khi trận chiến vừa mới bắt đầu, Trần Kỳ Lâm vẫn luôn miệng chửi rủa.

Bởi vì anh ta rất không hài lòng với biểu hiện của Nhậm Thiên Thanh, suy cho cùng ngay từ ban đầu, Nhậm Thiên Thanh vẫn luôn bị Trần Hùng áp đảo, đè ra đánh, căn bản không có chút phần thắng nào.

Cũng không biết là do Nhậm Thiên Thanh quá yếu hay là do Trần Hùng quá mạnh.

Tóm lại, cho dù là vì bất kỳ lý do gì đều khiến Trần Kỳ Lâm khó có thể tiếp thu.

“Con mẹ nó, còn không mau tiêm nhện đỏ vào máu nhện đi!”

Trần Kỳ Lâm đỏ mắt, trực tiếp thẳng tay ném mạnh kính viễn vọng quân sự xuống mặt đất: “Nhậm Thiên Thanh, mau tiêm máu nhện đỏ vào cho ông.”

Bên trong thuyền sắt, Nhậm Thiên Thanh lại lần nữa phun ra một ngụm máu. Lúc này anh ta đã hoàn toàn ý thức được sự chênh lệch giữa mình và Trần Hùng. Gân xanh anh khắp trán, mồ hôi từng từng hạt, không ngừng tuôn ra.

Anh ta lại lần nữa đứng dậy, điều chỉnh khí huyết đang quay cuồng trong cơ thể một chút rồi đánh về phía Trần Hùng.

“Bá Đao!”

Một nhát chém vô cùng bá đạo chém tới, dường như chứa đựng công lực toàn thân của Nhậm Thiên Thanh, mà lúc này, cây đao trên tay anh ta dường như đang sống dậy, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng rống giận của đao Kim Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.