Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1525: Chương 1525: Nhận tổ quy tông




“Vậy được rồi.”

Trần Hùng cuối cùng vẫn đồng ý xuống dưới, sau đó rời khỏi sân thượng, đi xuống tầng dưới.

“Cậu ba!”

Thấy Trần Hùng xuống dưới, Bôn Lôi trước tiên đứng lên chào hỏi với Trần Hùng.

Trần Hùng trả lời: “Gọi tôi Trần Hùng là được, tôi không phải cậu ba gì đó.”

Bôn Lôi có chút lúng túng, sau đó nói: “Ông chủ, tôi ra ngoài ngắm pháo hoa.”

Sau đó Bôn Lôi cũng rời đi đầu không ngoảnh lại, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Trần Tôn Long và Trần Hùng, không khí nháy mắt lại trở nên lúng túng dị thường.

Cặp cha con này, tính ra cũng đã hơn mười năm chưa có chân chính gặp mặt.

Lúc này gặp lại, đã không còn loại tình cảm như năm đó từ lâu rồi.

Sau một khoảng thời gian trầm mặc rất lâu, cuối cùng Trần Hùng vẫn là dẫn đầu mở miệng, nói: “Đêm nay đến đây, là muốn gặp Thanh Thảo sao, nếu đã gặp được, vậy ông cũng có thể đi rồi.”

Trong lòng Trần Tôn Long đột nhiên lộp bộp một chút, có lẽ ông ta cũng đã nghĩ câu đầu tiên con trai mình nói chính là hạ lệnh đuổi khách, thế cho nên ngay từ đầu ông ta cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng, lúc chân chính nghe thấy câu này, trong lòng ông ta vẫn giống như là bị kim đâm.

“Thanh Thảo rất xinh đẹp, rất đáng yêu, Ngọc Ngân nhân cũng rất tốt, con cũng đã tìm một người vợ tốt, cha thật sự rất vui thay cho con.”

“Không cần thiết.” Giọng điệu của Trần Hùng vẫn lạnh lùng như trước.

Trần Tôn Long có thể rõ ràng cảm nhận được bài xích của Trần Hùng đối với ông ta, thật ra ông ta cũng không biết nên nói cái gì.

Sau đó, ông ta liền lấy từ trong ngực ra một cái thứ, đó là một quyển gia phả, gia phả của nhà họ Trần.

“Trần Hùng, cái này con cầm.”

“Làm gì?” Trần Hùng nhíu mày.

Trần Tôn Long nói: “Đây là gia phả của nhà họ Trần, Thanh Thảo mấy năm nay vẫn luôn theo họ của Ngọc Ngân, bé cũng sắp lên lớp một, con vẫn nên để bé sửa họ lại đi.”

“Ha hả!”

Trần Hùng đột nhiên cảm giác có chút buồn cười, Trần Tôn Long ông ta còn muốn cho Thanh Thảo nhận tổ quy tông sao, nhưng Trần Hùng tôi, không thừa nhận nhà họ Trần này của ông ta từ lâu rồi.

Trần Hùng quả thực có nghĩ tới để Lâm Thanh Thảo sửa họ lại, đổi thành họ Trần, nhưng anh tuyệt đối không phải vì để cho Lâm Thanh Thảo nhận tổ quy tông, mà là để con theo họ cha, đây là quy củ tên họ của nước Vạn Hoa.

“Bỏ đi, tôi cảm thấy Thanh Thảo mang họ Lâm rất tốt.” Trần Hùng từ chối Trần Tôn Long gọn gàng dứt khoát.

Trong tay Trần Tôn Long cầm quyển gia phả đó, đột nhiên cảm thấy đây giống như củ khoai lang nóng bỏng tay.

“Trần Hùng, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ con không thể...”

“Đừng nói lúc này mới qua mười năm, cho dù là trăm năm vạn năm, những chuyện các người từng làm với tôi, tôi đều khắc ghi trong lòng.”

Vẻ mặt của Trần Tôn Long càng trở nên ảm đạm: “Cho nên Trần Hùng, kế tiếp con muốn làm cái gì?”

Trần Hùng ha hả một tiếng, nói: “Ông nói xem tôi muốn làm gì? Nhà họ Trần phía Bắc các ông không phải vẫn luôn muốn tủy xương của tôi sao, kế tiếp tôi muốn đi phương Bắc, ngược lại tôi rất muốn nhìn xem, các người rốt cuộc có cái năng lực lấy đi tủy xương của Trần Hùng tôi hay không.”

“Đúng rồi, Trần Kỳ Lâm không phải lâm bệnh nặng sao, cũng gần một năm rồi, nó đã chết chưa.”

“Nó là em trai ruột của con.” Tâm tình của Trần Tôn Long đột nhiên trở nên hơi kích động.

“Sao nào, chọc đúng chỗ đau của ông?” Trần Hùng cười lạnh.

Trong nháy mắt, khí tràng của Trần Tôn Long giống như đột nhiên đã bị Trần Hùng ép xuống, ông than một tiếng, nói: “Trần Hùng, con có thể rút ra một phần tủy xương của con, cho Kỳ Lâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.