Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1121: Chương 1121: Nửa đời sau của em tôi sẽ phụ trách




Thế mà Trần Hùng lại chủ động nhắc tới chuyện kia ở núi Bồng Lai, trong nháy mắt này làm cho trong lòng của đám người Mary đều hiện ra một loại sợ hãi nồng đậm.

Lần trước Trần Hùng cũng đã cho đám người Adam một cơ hội như vậy, nhưng những người đó cũng không nguyện ý, lựa chọn sống mái với Trần Hùng, cuối cùng toàn bộ đều chết ở trên núi Bồng Lai.

Bây giờ Mạc Tiêu Ngôn và Mary bọn họ cũng gặp phải sự lựa chọn giống như vậy.

Trần Hùng rõ ràng không có bao nhiêu kiên nhẫn, anh lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian trên điện thoại một cái.

Anh bắt đầu đếm ngược, nhưng rốt cuộc anh đếm ngược bao nhiêu giây thì anh lại không nói cho đám người Mary biết. Cảnh này khiến cho áp lực của đám người Mary càng lớn hơn nữa. ngôn tình ngược

Một đám sát thủ hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai có thể đưa ra quyết định được, dù sao thì cắt đứt một cánh tay, vậy thì tàn phế mất rồi.

Nhưng nếu như bọn họ không làm theo như lời của Trần Hùng, vậy thì hôm nay tất cả bọn họ đều sẽ chết ở đây.

Xì xì, a.

Ngay đúng lúc này, một tiếng hét thảm thiết truyền đến, Mạc Tiêu Ngôn nhặt cây đao trên mặt đất lên, không chút do dự mà cắt đứt gân tay của mình.

Trong đám sát thủ cùng với đoàn lính đánh thuê này, sức chiến đấu của Mạc Tiêu Ngôn tuyệt đối là đứng đầu, không chỉ có thế, đầu óc của anh ta cũng cực kỳ nhanh nhạy.

Mà lúc này, thế mà anh ta lại là người đầu tiên phế bỏ một cánh tay của mình.

"Mạc Tiêu Ngôn, anh."

Vẻ mặt của Mary không thể tin được mà nhìn Mạc Tiêu Ngôn, cô ta muốn nói gì đó.

Mạc Tiêu Ngôn nói trong đau đớn: "Mary, tin tưởng tôi, đây là đường ra duy nhất của chúng ta. Em cũng làm nhanh đi. Em yên tâm, nửa đời sau của em tôi sẽ phụ trách."

Mary cắn chặt răng, cô ta nhặt cây đao trên mặt đất lên.

Hét thảm một tiếng, Mary cũng phế bỏ một cánh tay của mình.

Cô ta và Mạc Tiêu Ngôn mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trần Hùng rồi nói: "Điện chủ Thiên Vương điện, xin anh tha thứ."

"Cút đi."

Trần Hùng khoát tay áo, Mạc Tiêu Ngôn và Mary hoảng sợ rời khỏi nhà họ Tô, mà đám sát thủ còn lại cũng đều nhặt cây đao trên mặt đất lên.

Lúc này, trong ánh trăng tròn vành vạnh trên bầu trời cao, một chiếc Bentley màu đỏ kia chạy nhanh như chớp, không biết rốt cuộc nó chạy về hướng nào nữa.

Xe chạy thật lâu, không có một điểm đến nào, cuối cùng Thích Trùng vẫn là không nhịn được hỏi: "Cô chủ, chúng ta cũng đã lái xe đi rất lâu rồi, bây giờ muốn đi đâu?"

Tô Cẩn Lương tựa vào trên ghế của phó lái, vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả mắt cô ta cũng không mở lên mà trả lời: "Tiếp tục lái về phía trước đi, tạm thời thì lái ra khỏi Tô Hàng trước đã."

"Cô chủ, rốt cuộc cô muốn làm gì vậy?"

Trong lòng Thích Trùng cảm thấy càng không thích hợp. Đêm nay Tô Cẩn Lương rất khác thường, thậm chí dưới loại khác thường này, Thích Trùng cảm thấy Tô Cẩn Lương có hơi đáng sợ.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Tô Cẩn Lương lại vang lên.

Cô ta giống như bị tia chớp đánh trúng, cô ta ngồi bật dậy, sau đó ấn nút nhận nghe điện thoại.

Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói của một người phụ nữ, nghe thì giống như là người làm của nhà họ Tô: "Cô chủ, ông chủ đã chết rồi, những cao thủ dưới tay ông ta cũng đều đã chết hết toàn bộ rồi, là mấy tên sát thủ mà cô mời đến đó giết chết. Trần Hùng không làm khó xử những người làm khác của nhà họ Tô chúng tôi, anh ta hoàn hảo không tổn hao gì mà rời khỏi nhà họ Tô rồi."

Nghe thấy tin tức như thế, Tô Cẩn Lương đầu tiên giật mình ngớ ra hai giây, sau đó cô ta lập tức cười ha ha.

Tiếng cười của cô ta nghe thật sự rất khủng bố, giống như là một bà điên vậy.

"Ha ha ha, ha ha ha."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.