Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1978: Chương 1978: Phía dưới Lạc Long Đài bị người ta đặt sẵn bom!




Trần Hùng tự lẩm bẩm một mình, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Không hợp lý, thật sự rất không hợp lý.”

Gora ở bên cạnh càng chết lặng hơn, không chỉ có Gora chết lặng, Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng bọn họ ở phía sau cũng đều câm nín, hoàn toàn không hiểu được đột nhiên Trần Hùng phát cơn điên gì.

“Thủ lĩnh, rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Đầu óc anh sao đột nhiên lại như vậy, sao lại lẩm bẩm một mình như thế?” Gora hỏi.

“Gora, anh có tin vào giác quan thứ sáu không?” Trần Hùng hỏi.

“Tin chứ, đương nhiên là tin.”

Gora gật đầu và nói không hề do dự: “Lúc trước, khi còn ở nước ngoài, rất nhiều anh em trong chúng ta đều có giác quan thứ sáu. Còn giác quan thứ sáu của thủ lĩnh anh là chính xác nhất, có rất nhiều lần đều dựa vào giác quan thứ sáu đó của anh mà chúng ta biết nguy thành an đó.”

Trần Hùng nói: “Lần này, tôi lại có một cảm giác rất không tốt.”

“Nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!”

Trên không trung, có thêm một tia sét xẹt ngang qua bầu trời.

Lúc này, Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương hai bên đều bị thương. Bọn họ cũng không tung ra thủ đoạn mạnh nhất của bản thân. Cuộc đọ sức đỉnh cao của các cường giả đỉnh cao ở Phương Bắc hình như sắp phân thắng bại rồi.

“Tiếng súng… Tiếng kêu thảm thiết ở phía dưới Lạc Long Đài đó.”

Gân xanh trên trán Trần Hùng đột nhiên nổi lên rất nhiều: “Gora, anh không nghe thấy hả, chính ngay lúc nãy?”

Nhìn Trần Hùng không giống như đang đùa giỡn, Gora cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Anh ta bắt đầu vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, nhưng rồi lại liên tục lắc đầu, nói: “Thủ lĩnh, anh đùa gì vậy chứ, mưa to gió lớn như vậy, còn ở cách xa như vậy nữa, không nghe được gì cả mà.”

“Không phải là nghe thấy, là cảm nhận được!”

Trần Hùng nhắm mắt lại lần nữa, trong đầu anh đột nhiên lại xuất hiện một con đường hầm.

Nhưng mà, đó cũng chỉ là một con đường hầm mà thôi. Ngoài hình ảnh đó ra, trong đầu Trần Hùng không còn biến đổi hay xuất hiện bất kỳ cảnh tượng nào khác nữa.

Ánh mắt Trần Hùng vô thức chuyển về phía Yến Linh Ngọc, lại phát hiện ra nơi Vọng Lâu mà Yến Linh Ngọc đang đứng đã không còn bóng dáng của bà ta từ lâu.

“Không đúng, thật sự không đúng.”

Trong miệng Trần Hùng lại lẩm bẩm nói một mình, dù trong lòng anh xuất hiện một cảm giác vô cùng không hay, trong lòng có hoảng sợ, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì anh không thể nói ra được.

Trên bầu trời, trận sấm sét lần thứ ba nổi lên.

Còn lúc này, Liễu Nhất Kiếm và Hạng Cường đều gào thét lên, giống như có một luồng sức mạnh vô cùng to lớn trong cơ thể họ phóng thích ra ngoài vậy. Quần áo trên người Liễu Nhất Kiếm trực tiếp rách te tua, còn tấm vải trắng che mắt ông ta cũng rơi xuống vào lúc đó.

Hai người đồng thời vung kiếm về phía trước, Liễu Nhất Kiếm nhắm chuẩn thanh kiếm sắt trong tay mình đâm thẳng vào phần trước của thanh kiếm gãy trong tay Hạng Ương. Ngay lập tức, lưỡi kiếm của thanh kiếm sắc trong tay Liễu Nhất Kiếm từ từ vỡ vụn!

Đùng!

Một tiếng nổ lớn vang trời vang lên trên Lạc Long Đài, tiếp theo sau đó là một ngọn lửa quét qua trên Lạc Long Đài.

Cảnh tượng này cứ giống như cảnh tượng được chỉnh sửa trong phim điện ảnh. Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành, khi kiếm của hai người va chạm vào nhau, một nguồn sức mạnh lớn được tóm gọn lại rồi phóng ra ngoài làm sụp đổ cả tòa thành.

“Thế này trời đất ơi, quá khoa trương rồi đó?”

“Mẹ ơi, trên thế giới này thật sự có nội lực hả? Trận quyết đấu đỉnh cao của hai người, thế mà lại đánh sập cả Lạc Long Đài rồi.

Trong chớp mắt, rất nhiều người xung quanh đều chưa kịp phản ứng lại, cứ tưởng là Liễu Nhất Kiếm và Hạng Ương phát ra sức mạnh giống như Saiyan. Cảnh tượng mơ hồ này khiến rất nhiều người lật đổ cả thế giới quan.

Nhưng Trần Hùng biết, đây làm gì phải là nội lực của Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm, đây rõ ràng là bom mà.

Phía dưới Lạc Long Đài bị người ta đặt sẵn bom!

“Mẹ nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.