Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1845: Chương 1845: Quả nhiên là tên điên




Lôi Đình Kiện đi tới chỗ Trần Kỳ Lâm, nói với một giọng điệu rất nghiêm túc: "Cậu chủ, cậu nhất định phải làm như vậy, đó chính là môn chủ của Thanh Cảnh Môn phương bắc."

"Không chỉ vậy, hiện tại có rất đông người canh giữ của Thanh Cảnh Môn ở bên bờ, trong tay của bọn họ đều cầm vũ khí nóng. Nếu như cậu làm càn như thế này, tiếp đó sẽ nổ ra một trận đấu súng ác liệt."

"Làm như vậy, chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu đến cả nhà họ Trần."

"Mẹ kiếp!"

Trần Kỳ Lâm tát vào mặt Lôi Đình Kiện một cái và nói: "Cậu đang chất vấn mệnh lệnh của tôi sao? Sao nào, cậu muốn tạo phản hay sao?"

"Bố mày mặc kệ, không quan tâm đến bất cứ điều gì cả, hôm nay tôi phải lấy được mạng của Trần Hùng."

Trần Kỳ Lâm thực sự điên rồi, hoàn toàn điên rồi, chuyện đã đến nước này, anh ta giống như không thèm quan tâm đến điều gì nữa, trong đầu của anh ta bây giờ chỉ còn có một ý nghĩ, đó chính là xử lý Trần Hùng.

Thậm chí anh ta còn không có tâm trạng nghĩ tới chuyện lấy tuỷ Trần Hùng nữa, chỉ cần có thể giết chết Trần Hùng, phải trả bất cứ giá nào cũng đều được.

"Hành động, tất cả mọi người hành động cho tôi, nhắm về phía thuyền thép bên kia, tay bắn tỉa, nhắm chuẩn cho tôi."

Dưới sự điên cuồng của Trần Kỳ Lâm, đám người Lôi Đình Kiện không còn cách nào khác ngoài việc bắt các thành viên của đội Kỳ Lâm chuẩn bị thật tốt. Sau đó những người trên ca nô trước mặt họ cũng đều rút súng ra và bắt đầu lái ca nô về phía thuyền thép của Trần Hùng đang xuất phát ở bên bờ bên kia.

"Bọn họ đang muốn làm gì?"

Ở bên bờ, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Truy Phong và La Đồ đều trợn tròn mắt.

Dường như không ai nghĩ được rằng Trần Kỳ Lâm lại điên cuồng đến mức có thể đưa ra quyết định điên rồ như vậy vào lúc này.

Nếu nói Trần Hùng chỉ là một người bình thường còn được, nhưng người ta lại là môn chủ Thanh Cảnh Môn phương bắc, không chỉ có vậy, có rất nhiều thành viên của Thanh Cảnh Môn ở trên bờ bên này đang theo dõi, Trần Kỳ Lâm anh ta cho dù là người thừa kế hợp pháp duy nhất của nhà họ Trần phương Bắc, cũng không nên điên cuồng như vậy.

Điều này hoàn toàn là coi trời bằng vung!

Trần Hùng đứng ở mũi tàu, nhìn Trần Kỳ Lâm đang chèo thuyền về phía bên này, lông mày cũng nhíu chặt lại.

"Quả nhiên là tên điên."

Trần Hùng lẩm bẩm, sau đó anh nhướng mày, giác quan thứ sáu nhạy bén đã khiến anh ý thức được lúc này, trên du thuyền của Trần Kỳ Lâm có một tên súng bắn tỉa, trên tay cầm súng ngắm đang ngắm chuẩn vào người anh.

Nhưng Trần Hùng vốn không lo lắng, ở khoảng cách này, anh có thể né tránh đạn của súng bắn tỉa trong phút chốc.

"Trần Kỳ Lâm, nếu hôm nay cậu thật sự muốn tìm tới cái chết, thế thì tôi sẽ giúp cậu thành toàn."

Hai anh em đã đạt đến tình cảnh không chết không thôi, nếu hôm này Trần Kỳ Lâm toàn tâm muốn lấy mạng Trần Hùng, vậy thì Trần Hùng cũng không cần phải do dự nữa, nếu đã như vậy, thế thì thừa dịp hôm nay trên sông Tùng Hà này, triệt để giải quyết ân oán này đi.

Đúng lúc này, trên bờ bên này, Truy Phong và La Đồ cũng ra lệnh, lính bắn tỉa của bọn họ cũng đều nhắm ngay vào hướng du thuyền của Trần Kỳ Lâm.

Cùng lúc đó, rất đông thành viên của Thanh Cảnh Môn bắt đầu xông lên ca nô, tất cả đều được trang bị vũ khí, trên tay cầm vũ khí nóng, tiến đến gần con tàu thép bên này.

Hai bên ngang tài ngang sức, nhưng không ai nổ súng trước, dường như chỉ chờ bên kia nổ phát súng đầu tiên.

"Tên điên, mẹ nó, đây hoàn toàn là một tên điên."

Các thành viên của Thanh Cảnh Môn, cùng với Truy Phong và La Đồ, trong lúc đang tiếp cận con tàu thép, vẫn không quên chửi như tát nước.

Có lẽ nhìn thấy toàn bộ phía bắc bên này, cũng sẽ không tìm ra người thứ hai điên cuồng như tên Trần Kỳ Lâm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.