Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1365: Chương 1365: Rời khỏi đám tang




Sau khi nói mấy câu, Thái Tuế liền mang theo đám người điện Thái Tuế rời khỏi đám tang. Nhưng đợi đến khi đám tang gần kết thúc, đột nhiên có rất nhiều trẻ em từ bên ngoài xông vào.

Những đứa trẻ này ăn mặc rất mộc mạc, đủ mọi lứa tuổi, trong tay cầm theo những bông hoa trắng, lần lượt đến làm lễ cho Phó Văn Lâm. truyện ngôn tình

Trên khuôn mặt chúng là sự bi thương, không hề có chút giả dối nào, thậm chí nhiều đứa không nhịn được mà khóc thút thít.

Những đứa bé này đều từng nhận được sự giúp đỡ của Phó Văn Lâm, so với những vị tai to mặt lớn kia, tình cảm toát ra từ những đứa trẻ này mới là chân thật nhất.

...

Bên ngoài nhà tang lễ, một chàng trai đeo kính đứng đó, cậu đứng một lúc lâu nhưng mãi vẫn không chịu đi vào trong.

Lúc này cậu giống như trải qua một trận đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, nhưng cuối cùng cậu vẫn không đi vào.

Cậu quay người, chuẩn bị rời đi. Ngay lúc này, có một người đứng đằng sau lên tiếng gọi cậu.

“Dù sao ông ấy cũng là cha ruột của cậu, bây giờ ông ấy mất rồi, cậu cũng nên bỏ qua mọi chuyện đi.” Người đó chính là Trần Hùng.

Phó Gia Tuấn quay người lại, nhìn về phía Trần Hùng.

“Ông ấy là Mạnh Thương Quân nổi tiếng miền nam, cho nên lúc ông ấy qua đời mới có nhiều người tới phúng viếng ông ấy như vậy. Cậu nhìn thấy những đứa trẻ kia chứ? Chúng là những đứa trẻ đã được cha cậu giúp đỡ.” Phó Gia Tuấn gật đầu rồi im lặng một lúc lâu.

“Nhưng việc bỏ rơi vợ con là chuyện không thể nào tha thứ được, coi như ông ấy nhiều năm qua vẫn luôn làm việc thiên đi chăng nữa ông ấy cũng sẽ không có được sự tha thứ của Phật Tổ.”

Trần Hùng mỉm cười nói: “Phật Tổ có tha thứ cho ông ấy không là chuyện của Phật Tổ, chắc có lẽ cậu cũng đã đoán ra, những năm qua là cha cậu vẫn luôn âm thầm giúp đỡ thôn Thanh Hà, cậu có thể đi học cũng là có ông ấy giúp đỡ.”

“Cậu rất ngưỡng mộ người đó, coi người đó thành tấm gương của mình. Người đó thực ra chính là cha cậu, vì thế nên hôm nay cậu mới xuất hiện ở đây.”

“Nhưng cậu cảm thấy rối rắm cũng là bình thường, dù sao chẳng ai có thể chịu đựng được sự phản bội.”

Trần Hùng đi tới trước mặt Phó Gia Tuấn, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Tôi vẫn là câu nói cũ, hai mươi năm ăn năn đã đủ rồi.”

“Cha cậu đã giúp đỡ cho rất nhiều người, ông ấy xứng đáng để cậu bước vào trong dâng hoa cho ông ấy.”

Mắt Phó Gia Tuấn lập tức đỏ hoe.

Trần Hùng đưa cho Phó Gia Tuấn một đoá hoa trắng, nói: “Đi hay không do cậu quyết định.”

Phó Gia Tuấn im lặng một lúc, sau đó nhận lấy đoá hoa trắng trong tay Trần Hùng: “Không biết tôi nên gọi anh là gì?”

“Trần Hùng, tôi là bạn của cha cậu. Sau khi cha cậu qua đời, quỹ Sao Quang của ông ấy sẽ do công ty tôi phụ trách, đồng thời sẽ đổi tên thành quỹ từ thiện Ngọc Thanh.”

“Phó Gia Tuấn, thật ra tôi có một ý tưởng như thế này, tôi hy vọng cậu có thể đến thành phố mang theo sự nhiệt tình của cha cậu tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp từ thiện. Đến lúc đó, quỹ từ thiện Thu Thảo sẽ do cậu quản lý được chứ?”

“Tôi quản lý?” Phó Gia Tuấn khẽ giật mình.

Trần Hùng cười nói: “Cậu không phải bởi vì ngưỡng mộ cha mình, thích làm từ thiện nên mới chọn quay về thôn Thanh Hà làm thầy giáo hay sao?”

“Cậu yên tâm, chỉ cần cậu tới, tôi sẽ cử càng nhiều giáo viên tốt đến thôn Thanh Hà.”

“Tôi thật sự có thể làm được sao?” Phó Gia Tuấn ngây người một lúc.

“Có thể hay không do chính cậu quyết định.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.