Ngoài ra còn có một tên dáng người cực kỳ to lớn, thậm chí có đủ khả năng để so sánh tráng hán với Trần Đại Lực, đây là Gấu Xám, cũng là một thợ săn tiền thưởng cấp hoàng kim.
Ngoài những người này ra, xung quanh lần lượt xuất hiện những sát thủ và thợ săn tiền thưởng khác nữa. Trước trước sau sau cũng chỉ có mười mấy phút thôi, ở chỗ này đã nhiều lên thêm gần hai chục người nữa rồi.
Toàn bộ đều là sát thủ, lính đánh thuê hoặc là thợ săn tiền thưởng cấp cao nhất ở trên bảng xếp hạng thế giới. Truyện Ngôn Tình
“Mẹ nó!”
Nhìn thấy một rừng người trước mặt này, những tính toán của Quỷ Sầu thất bại hoàn toàn, hắn ta hung hăng mà vỗ vỗ lên trán mình mấy cái, vẻ mặt giống như thất lạc.
Mà Trình Hữu Đạo ở bên kia cùng với đám nhân viên công tác của đoàn làm phim Bạch Xà sớm đã nhìn đến ngốc luôn rồi.
“Đây, đây rốt cuộc là đoàn làm phim gì vậy?”
Nhìn vào cách ăn mặc của đám người này, hiển nhiên đều là những nhân vật hăng hái sôi nổi từ trong phim ảnh đi ra, những cái đạo cụ này, những cái trang phục này, quả thật là vô cùng tuyệt vời.
“Đây là, lính đánh thuê và sát thủ.”
Có một vị nhân viên công tác ngược lại lại như hít vào một luồng khí lạnh, lập tức như là bị rơi vào trong hàn đạm mà nói: “Những người này không phải là diễn viên đâu, mà là đang thật sự diễn ra đấy.”
Trong lúc nhất thời, bao gồm cả Trình Hữu Đạo, trái tim của tất cả mọi người đều bị một loại cảm giác sợ hãi xâm chiếm, nguyên một đám đứng nguyên tại đó như bị đóng cọc gỗ, dường như mọi tế bào ở trên cơ thể đều đã bị ngừng lại.
“Bọn họ, đều là vì cô Phùng Tuyết mà chạy đến đấy.”
Mặt Trình Hữu Đạo ngu dại luôn rồi, hoàn toàn không hiểu được một Phùng Tuyết lẫn vào ngành giải trí như này, vì sao lại dẫn đến nhiều sát thủ và lính đánh thuê đuổi giết như thế này.
Tình hình bây giờ, mặc dù Trình Hữu Đạo rất muốn đi lên nói vài câu, hỏi bọn họ có phải là tìm sai người rồi không, nhưng mà, ông ta hoàn toàn không có cái lá gan đó.
Bởi vì bọn họ sớm đã phát hiện ra bên hông đám người này đều dắt theeo trang bị là súng.
“Ngồi xổm xuống.”
Bên cạnh có người nói nhỏ một câu, thế là toàn bộ nhân viên công tác của đoàn kịch Bạch Xà đều ngoan ngoãn mà giơ tay lên rồi ngồi xổm xuống đất, lạnh run cả người.
Mà đám người Quỷ Sầu này rõ ràng không có tí hứng thú nào đối với đám người của tổ phim Bạch Xà, bọn họ quả thực là sát thủ không sai chút nào, nhưng mà người bọn họ giết, đều là những người có giá trị.
Cũng có nghĩa là, người bọn họ giết đều là để tranh tiền, nếu như không có khoản tiền đó, bọn họ sẽ không bao giờ tùy tiện giết người, như thế này đối với bọn họ mà nói, vô cùng thiếu máu.
Cứ như vậy, những người của đoàn kịch Bạch Xà, tạm thời đã an toàn rồi,
Ở bên đó, Phùng Tuyết vẫn bị treo ở trên không trung như cũ, nỗi sợ hãi sớm đã xâm chiếm toàn thân cô ấy, cô ấy căn bản cũng không hiểu, tại vì cái gì mà chỗ này lại đột nhiên xuất hiện nhiều người đến như thế, toàn bọ bọn họ đều là đến giết chính mình à?
Hơn nữa, ba trăm triệu đô la mà tất cả bọn họ nói trong mồm đó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
“Báo Đốm, lính đánh thuê của Báo Châu Mỹ mấy người chính là đoàn đội lính đanh thuê đẳng cấp nhất trên thế giới, bên trong binh đoàn còn có không ít súng đoạn hạng nặng.”
“Hơn nữa mấy người mỗi lần đi chấp hành nhiệm vụ, những thứ như là súng máy, pháo hỏa tiễn, Gatling, tất cả đều mang đến đầy đủ mà, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, mặt trời nay mọc đằng Tây à?”
“Tại sao mỗi người trong binh đoàn của mấy người hôm nay trên người đều chỉ mang theo một khẩu súng ngón nho nhỏ vậy, Gatling mà cậu thích nhất đâu rồi, sao lại không mang đến thế?”
Lời nói này là của vị sát thủ đứng thứ bảy trên bảng xếp hạng sát thủ Adam, trong ngữ khí của anh ta mang theo vài tia trêu tức, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra, anh ta cùng với đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê của Báo Châu Mỹ này có quan hệ vô cùng tốt đẹp.
Đoàn trưởng Báo Đốm bị gọi tên thì ha ha một tiếng, trong ngữ khí dần xuất hiện một tia bất đắc dĩ, anh ta nhún nhún vai nói: “Cái đất nước này với những khu vực khác không giống nhau, con mẹ nó nghiêm quá, mấy cái đồ chơi này căn bản không vận chuyển vào được, mấy cái bình phun này, đều phí hết công phu lớn của chúng tôi rồi.”