Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 946: Chương 946: Sống cho xứng với hiện tại




Lại thêm lời mà Tám ngón tay điên đã nói với anh trước đó, cộng thêm việc hôm nay Trần Hùng bị mất khống chế ngay tại trên xe buýt càng khiến cho Trần Hùng cảm thấy thân thể mình có gì đó không giống như bình thường.

Điều này đã khiến cho sâu trong nội tâm của Trần Hùng dấy lên một cảm giác sợ hãi. Mà nguyên nhân của loại sợ hãi này cũng chắc chắn có liên quan đến việc bây giờ Trần Hùng có quá nhiều thứ phải lo lắng.

Lão đạo sĩ trầm tĩnh một lát, rồi lại nhìn từ trên xuống dưới Trần Hùng đánh giá một phen, sau đó lại vuốt vuốt bộ râu dài, chậm rãi nói: “Bị gò bó theo khuôn phép đã lâu khiến cho cậu biến thành bộ dạng như hiện tại, hay là trên thế giới này thực sự tồn tại một con người khác của chính mình mà cậu không thể nào phát hiện ra?”

“Một con người khác của chính mình ư?” Trong lòng Trần Hùng khe khẽ giật nảy lên, cảm thấy lời nói của lão đạo sĩ quả thực có chút huyền ảo kì bí. Nhưng mơ hồ trong đó anh có thể cảm nhận được những lời này của ông ấy cũng có vài phần đạo lí.

Lão đạo sĩ cũng không để ý tới Trần Hùng đang bị kinh ngạc cùng chấn động, mà tiếp tục nói: “Bản thân mình từ đâu đến với thế giới này, muốn đi đến đâu tất cả đều thuận theo tự nhiên. Nhưng cũng không thể làm trái với mục đích chân chính khi bản thân được đưa đến đây, và những điều mà bản thân thực sự muốn làm và cần phải làm.”

“Tất cả những thứ này đều từ tâm mà ra, tâm tuỳ ý động, mà cảnh cũng từ tâm chuyển, cậu đến cuối cùng là muốn làm những gì, cần những gì thì chỉ có sâu trong nội tâm của cậu mới có thể biết được, mới có thể đưa ra nhưng đáp án chính xác nhất.”

Trần Hùng cái hiểu cái không khẽ vân vê cằm, nói: “Lão tiền bối, lời ông nói mà tôi có thể hiểu được cũng không nhiều, nhưng dường như bản thân đã từng được trải nghiệm một hai, chính là loại có thể cảm nhận nhưng không cách nào để diễn đạt ra được.”. Truyện Teen Hay

“Lão tiền bối, vậy ông nói xem về sau tôi liệu có thể biến thành một con người hoàn toàn khác hay không?”

Lời nói ở đây lại dừng, Trần Hùng trầm tư một lát rồi lại nói tiếp: “Dùng phương pháp khoa học để giải thích thì tôi liệu có thể bị bệnh tâm thần phân liệt, đa nhân cách hay không? Ông có chắc những điều xảy ra với tôi đều là thực chứ?”

Nhưng một câu trả lời của lão đạo sĩ vừa thốt ra lập tức khiến cho thần sắc của Trần Hùng khẽ giật mình: “Không phải là chân thực sao?”

Trần Hùng hít sâu một hơi, trong tâm trí đột nhiên xuất hiện những ký ức như những thước phim ngắn được chiếu lại. Thậm chí cảnh tượng năm đó Trần Hùng đứng trên mặt đường đánh những con chó dữ đến chết cũng hiện ra rõ ràng trong trí óc anh. Hết thảy tất cả dường như đã từng xảy ra trong cơn mơ, giờ đây lại lộ ra vô cùng chân thật trong trí nhớ của Trần Hùng.

Trần Hùng nhẹ đưa tay lên day day huyệt thái dương của mình, nói: “Những điều này cũng đều là chân thực, chỉ là chân thực cùng ác mộng đan xen lẫn nhau, trải qua khoảng thời gian quá lâu, rốt cuộc đâu là mộng đâu là thực vẫn không thể phân biệt rõ ràng được.”

Trên mặt lão đạo sĩ lộ ra một ý cười, nói: “Ảo giác vừa có chân vừa có thật, cũng vừa có giả vừa có hư, vạn vật trên thế gian tựu trung cũng chỉ là một loại khí, khí tụ thì thành hình, khí tan thì biến mất, tất cả cũng không thể thoát ly khỏi đại đạo. Nếu như cậu cố chấp níu kéo thì chỉ khiến bản thân bị tẩu hoả nhập ma mà thôi.”

“Một người thánh nhân gặp được một người thánh nhân, đi lướt qua nhau nhưng coi như không quen biết, cậu muốn đến thì hãy đến, tôi cũng không kinh ngạc, cậu muốn đi thì hãy đi, tôi cũng không luyến tiếc. Đây chính là quy luật tất yếu của đại đạo. Sống cho xứng với hiện tại, chỉ ngay tại khoảnh khắc này mới thực sự là chân thật, tất cả những điều khác, cũng chỉ là hư ảo.”

Trong chớp mắt một ý niệm vừa dấy lên, Trần Hùng giống như bỗng nhiên ngộ ra được điều gì.

“Sống cho xứng với hiện tại, chỉ ngay tại khoảnh khắc này mới thực sự là chân thật.”

“Tất cả những điều khác, cũng chỉ là hư ảo.”

Trần Hùng nhắm mắt lại, cả người giống như đã bước vào một cảnh giới xuất thần nào đó. Vào thời khắc này, bên trong nội tâm vốn dĩ còn xao động, nóng nảy của anh đột nhiên lắng dịu trở lại. Anh thậm chí còn nghe thấy được tiếng hô hấp của lão đạo sĩ, tiếng của trẻ con đang tự mình lẩm bà lẩm bẩm ở ngoài cửa núi, hay là tiếng gió thổi vi vu trong màn đêm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.