Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1408: Chương 1408: Thanh Long đến




Lâm Ngọc Ngân đột nhiên có chút khẩn trương hỏi: “Ông xã, anh ta thật sự là bạn của anh sao?”

Có thể là do lúc trước đã trải qua quá nhiều chuyện, vả lại trận chiến ở Nam Phương lúc trước có thể đã để lại trong lòng cô một nỗi sợ hãi, cho nên Lâm Ngọc Ngân của bây giờ luôn có một cảm giác lo sợ.

Đồng thời, đây có lẽ là những triệu chứng trong thời kỳ thai sản, luôn có một số vấn đề lo lắng.

Trong khoảnh khắc, Trần Hùng thật sự muốn bỏ mặc mọi thứ, cứ như thế mà cùng với người nhà của mình yên ổn sống qua ngày.

Nhưng đây có lẽ là chuyện không thể nào.

“Đúng rồi, đừng lo bà xã, em với Thanh Thảo về nhà trước đi, chút nữa anh sẽ về.”

“Vậy được rồi.”

Mặc dù trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng Lâm Ngọc Ngân cũng sẽ không làm trái quyết định nào của Trần Hùng.

Trần Hùng ôm lấy mặt của Lâm Ngọc Ngân, ở trên mặt cô mà hôn xuống một cái, một bên Lâm Thanh Thảo thấy vậy liền gấp gáp nói: “Con cũng muốn được cha hôn.”

“Ừm, đương nhiên là không thể thiếu phần của bé con nhà ta rồi.”

Trần Hùng cũng ở trên mặt Lâm Thanh Thảo hôn một cái, sau đó nói: “Thanh Thảo ngoan, con với mẹ về nhà trước, không được nghịch ngợm, không được làm mẹ giận đó.”

“Dạ.”

Lâm Thanh Thảo thật sự rất hiểu chuyện, nghe Trần Hùng nói như vậy liền gật đầu.

Sau đó Lâm Thanh Ngân liền lái xe cùng với Lâm Thanh Thảo rời đi, mà Trần Hùng sau đó lại nhìn về phía chiếc đậu đằng trước mà đi tới.

“Lần trước mọi người lái chiếc xe Hồng Kỳ, giá cả xem ra không hề rẻ, làm sao mà giờ đây lại đổi sang chiếc JAC giá có vài trăm triệu này.”

Trần Hùng đẩy cửa ra mà ngồi vào, Thanh Long này dù sao cũng là môn chủ của Thanh Cảnh Môn danh tiếng lẫy lừng, lái chiếc xe chỉ có vài trăm triệu này thật khiến Trần Hùng ngạc nhiên.

Thanh Long cười một cái, rồi nói: “Phô trương quá làm gì, chiếc Hồng Kỳ đó là xe công ty, chiếc này mới là xe riêng của tôi, có gì không tốt sao?”

“Ha ha, không phải là nghèo đến vậy chứ?”

Trần Hùng cười nhún vai một cái, bên kia Thanh Long cười nhạt một cái rồi nói: “Lương của chúng tôi là được công chúng trả, năm loại bảo hiểm xã hội và một tiền trợ cấp nhà ở, những loại đối đãi này các cậu muốn cũng không có đâu, đúng rồi, con gái cậu dễ thương đó.”’

“Cảm ơn đã khen.”

Thanh Long từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, sau đó lấy một điếu đưa cho Trần Hùng: “Có muốn hút một điếu không?”

“Cảm ơn.”

Trần Hùng nhận lấy và châm lửa lên, sau đó hút một hơi dài: “Tôi vẫn nghĩ rằng các ông đã quên chuyện đó rồi, trong lòng tôi còn mừng thầm, cuối cùng cũng có thể sống một cuộc sống yên ổn rồi, thế nhưng không ngờ đến cuối cùng các ông vẫn tìm đến.”

Thanh Long cũng lấy thuốc và châm lên, hít một hơi thật dài rồi phả ra, nói: “Thế nào, xem dáng vẻ là cậu không muốn tôi đến tìm rồi?”

“Ông nói xem, ông đến đây, không phải là chuyện tôi với gia đình phải chia cắt nữa hay sao, cho nên ông cảm thấy tôi là hy vọng ông đến tìm tôi sao?”

“Haha, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.”

Thanh Long một chân nhấn ga, chiếc xe liền lao nhanh như bay ra khỏi bãi đậu xe.

Mười mấy phút sau, hai người Trần Hùng đến một quán trà ở địa phương.

Đây là quán trà thường xuyên gặp ở thành phố Bình Minh này, mỗi người chỉ cần đưa ra một hai trăm nghìn là có thể ở đây uống nguyên một buổi trà chiều rồi, đồng thời ở trong quán trà này đa số đều là những ông cụ đã về hưu.

Bọn họ ở đây người thì nói chuyện phiếm, người thì chơi cờ, thật sự rất náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.