Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1311: Chương 1311: Tìm thêm lực lượng




Trần Hùng hít ngược một hơi khí lạnh, anh không nghĩ tới ông lão ăn mày ấy lại còn có một cái thân phận khủng bố như vậy ở phía sau.

Tuy rằng Trần Hùng vẫn như cũ không quá hiểu rõ rốt cuộc thì Tứ Hoàng ở Vạn Hoa có ý nghĩa là gì, nhưng mà anh có biết Ngũ Tuyệt trong “Anh Hùng Xạ Điêu”, đó chính là tồn tại trâu bò nhất đấy.

Cho nên từ trong miệng Ngô Bán Cung, Trần Hùng cũng có thể xác định người sư phụ của mình cũng tuyệt đối là một nhân vật tuyệt đỉnh.

Chuyện này đối với Trần Hùng mà nói thì hoàn toàn không khó để tiếp thu, dù sao sư phụ của mình mạnh bao nhiêu anh vẫn có hiểu biết.

“Ông cụ Ngô, ông còn có vấn đề gì không?” Trần Hùng nói.

“Không có.” Ngô Bán Cung lắc đầu nói: “Biết đã đủ nhiều rồi.”

“Chẳng qua Trần Hùng, cậu nhất định đừng có xem thường Thái Tuế, tên ác ma đứng đầu phương Nam này, cho dù có phóng tầm mắt khắp toàn bộ Vạn Hoa cũng là một tồn tại vô cùng khủng bố.”

“Hơn nữa dưới trướng Thái Tuế có rất nhiều con nuôi, mỗi người cũng đều là cao thủ siêu cấp số một, rất khó đối phó.”

Trần Hùng vô cùng đồng ý với quan điểm này của Ngô Bán Cung, anh nói: “Cho nên chúng tôi mới có thể tới đây xin phủ Trạng Nguyên hỗ trợ.”

Ngô Bán Cung nói: “Cậu cùng nhà họ Viên, lại thêm phủ Trạng Nguyên của Tây Thục chúng tôi, nếu đối phó với Thái Tuế thì đích xác có mức độ nắm chắc nhất định. Thế nhưng cậu cũng đừng quên, phía bên Thái Tuế còn có nhà họ Kim.”

“Mấy năm nay nhà họ Kim đã âm thầm phối hợp với tập đoàn Ngọc Tề, điên cuồng phát triển thế lực của chính mình, từng bước xâm chiếm hết phần lớn những gia tộc ở phương Nam. Hiện giờ đã cường đại tới mức không thể tưởng tượng được.”

“Đồng thời khoảng thời gian trước, bọn họ cùng tập đoàn Ngọc Tề gây khó dễ với toàn bộ phương Nam, càng ngày càng phát huy thế lực của mình lên tới đỉnh điểm.”

“Hiện giờ nhà họ Kim cùng Thái Tuế liên thủ, một tháng sau chúng ta muốn thắng được bọn họ thì phần thắng còn chưa đến ba phần.”

Trần Hùng cũng trở nên nghiêm túc, nói: “Vậy nhà họ Kim rốt cuộc là một tồn tại như thế nào mà có thể khiến ông Ngô đây cũng phải kiêng kỵ như thế?”

Ngô Bán Cung nói: “Trình độ khủng bố của nhà họ Kim không thua Thái Tuế bao nhiêu đâu.”

“Tứ Đại Kim Cang của nhà họ Kim, hai mươi ba Kim vệ, mỗi người đều là cao thủ đỉnh cấp ở phương Nam này có thể lấy một địch trăm, ngoại trừ cái này ra nhà họ Kim còn có một thiên tử, tên này lại càng khó chơi hơn.”

Trong đầu Trần Hùng nháy mắt hiện lên một hình ảnh, chính là hình ảnh giao thủ với Kim Thần Vũ ở bên ngoài chùa Kim Lôi ngày ấy.

Tuổi của tên kia không khác anh là mấy, tuy rằng thực lực không bằng Trần Hùng, nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh thường.

“Kim Thần Vũ, là người trẻ tuổi số một ở phương Nam, được xưng là Nam Thiên Tử.” Ngô Trung Kiên ở một bên uống cạn sạch chén rượu, ngữ khí có chút chua: “Nhưng mà ông nội, nhân vật trẻ tuổi đỉnh cấp của phương Nam ngoại trừ Kim Thần Vũ còn có cháu cùng Lôi Vệ.”

“Chúng cháu đều chưa từng đánh với nhau, ai mạnh ai yếu còn chưa nói chính xác được.”

“Cháu và Lôi Vệ cộng vào cũng không phải là đối thủ của Kim Thần Vũ.”

Ngô Bán Cung không khách khí chút nào mà đả kích Ngô Trung Kiên, tiếp tục nói: “Cho nên Trần Hùng, trước khi đại quyết chiến đến, chúng ta còn cần phải kéo một cỗ lực lượng nữa tới đây.”

“Lực lượng nào?”

“Nhà họ Lôi ở tỉnh Triều Văn.”

Ngô Bán Cung nói: “Phóng mắt khắp phương Nam này, từ khoảng thời gian trước sau khi phương Nam bị nhà họ Kim cùng tập đoàn Ngọc Tề làm khó dễ bốn phía, hiện giờ gia tộc quyền thế hạng nhất còn có thể đứng vững không ngã cũng chỉ còn dư lại phủ Trạng Nguyên chúng tôi, nhà họ Lôi ở tỉnh Triều Văn, nhà họ Kim, Thái Tuế cùng với nhà họ Tô.”

“Chẳng qua nhà họ Tô sớm đã bị đánh phế rồi, cho nên lực lượng có thể trở thành chủ lực cho trận đại quyết chiến vào một tháng sau cũng chỉ còn lại vài phe chúng ta.”

“Hiện giờ chỉ có nhà họ Lôi ở tỉnh Triều Văn còn chưa gia nhập, cho nên thời gian một tháng này cậu nhất định phải lôi kéo được nhà họ Lôi về phía chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.