“Bây giờ anh lại dám dạy đời tôi sao?”
Đột nhiên Mạc Thanh Trúc lấy chiếc roi da đặt lên hông Nghiêm Vu Tu, Nghiêm Vu Tu theo phản xạ sợ hãi lùi sau: “Cô định làm gì tôi?”
“Hừ.”
Mạc Thanh Trúc không trả lời, chỉ hừ một tiếng, trực tiếng lấy roi da quất một cái tóm lấy chiếc gậy của Nghiêm Vu Tu, sau đó kéo anh ta vào phòng ngủ bên cạnh.
“Đại ca cứu em với.”
Nghiêm Vu Tu gào thét trong vô vọng, nhưng Trần Hùng bọn họ vờ như không nghe thấy vẫn đứng ở chỗ cũ, không làm gì cả. ngôn tình sủng
Có những lúc, nghiệp do mình tạo ra thì tự mình trả, không ai có thể giúp được.
Bây giờ thân thể Nghiêm Vu Tu chưa thể cử động, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm anh ta nhất định có thể ra tay tự vệ được.
Nhưng Mạc Thanh Trúc sao có thể hại đến mạng sống của anh ta chứ?
Bên trong phòng ngủ vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Nghiêm Vu Tu.
Nhưng đám người Trần Hùng lại coi như không nghe thấy gì, duy nhất có Đường Gia Huy không nhịn được mà nhíu mày, nói: “Gặp phải cô gái như thế này, đời này của tổng giám đốc Nghiêm coi như bỏ rồi.”
“Tôi lại cho rằng hai người họ rất xứng đôi.”
Trần Hùng không chút do dự mà nói tốt cho Mạc Thanh Trúc: “Chí ít tôi có thể nhìn ra được trong mắt Mạc Thanh Trúc có sự lo lắng cho tên đó, đó mới thật sự là tình yêu.”
“Ha ha.” Đường Gia Huy xấu hổ cười trừ, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến một bóng người xinh đẹp như tiên nữ.
“Anh Hùng, em có thể trở về Vạn Hoa với anh được không?”
“Không được.”
Trần Hùng trả lời chắc như đinh đóng cột: “Tiếp theo, hai người Thiết Diện và Huỳnh Khải cùng nhau trở về trụ sở chính, cậu ở lại đây cùng với Nghiêm Vu Tu phát triển sản nghiệp của Thiên Vương điện ở Đông Nam Á.”
“Ngoài ra tôi phải cảnh cáo cậu một câu, đồng thời đem câu nói này nói với Nghiêm Vu Tu.”
“Nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa, hai người cầm hành lí cút khỏi Thiên Vương điện cho tôi.”
Lúc Trần Hùng nói ra câu nói ấy biểu hiện lên sự nghiêm túc trong từng lời nói, đây chắc chắn không phải là câu nói đùa.
Trên thực tế, chuyện này cũng khiến Trần Hùng thật sự phẫn nộ.
Nhưng vì Nghiêm Vu Tu là anh em vào sinh ra tử với anh, anh sẽ cho Nghiêm Vu Tu một cơ hội nữa, nhưng không phải cơ hội lúc nào cũng có.
Đường Gia Huy gật đầu, nói: “Em hiểu rồi”
Sau đó, Trần Hùng gọi Huỳnh Khải và Bạch Mục Thương Long ra một chỗ khác.
Anh lấy bao thuốc từ trong người ra đưa cho bọn họ mỗi người một điếu.
Hai người họ nhận lấy, hút một hơi.
Cả Trần Hùng anh cũng hút một điếu, hỏi: “Có cảm thấy thất vọng không?”
Huỳnh Khải nhả một ngụm khói thuốc cười nói: “Đương nhiên là thất vọng rồi, nhưng nếu như anh ta chết dễ dàng như vậy thì đã không phải là Dạ Tu La rồi.”
Bạch Mục Thương Long lại nói: “Dù thế nào cũng có một ngày tên đó sẽ chết trong tay tôi.”
“Ngoài ra, anh tìm được đám nhóc đó không tồi. Khi về đến Vạn Hoa tôi muốn đến xem xem.”
“Được thôi.”
Trần Hùng gật đầu đáp: “Nhưng đợi tôi đem Thiên Vương điện sát nhập vào Vạn Hoa xong thì cậu hãy đến, đến lúc đó đám sói đó cũng có thể thành những thành viên mới của Thiên Tội rồi.”
Vừa nói Trần Hùng vừa đặt tay lên vai của Huỳnh Khải nói: “Chuyện của Dạ Tu La cậu chắc chắn sẽ vượt qua được, dù gì cũng đừng có quên bên cạnh cậu vẫn còn những anh em tốt của cậu nữa.”