Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1872: Chương 1872: Trận đấu nảy lửa




Quyền thủ ngã xuống đất, ôm mặt tru lên đau đớn.

Trần Kỳ Lâm cũng không có nhân từ mà nương tay, xông lên phía trước đánh một trận, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều chỗ trên người quyền thủ này bị Trần Kỳ Lâm đánh cho gãy xương, cả mặt đầy máu.

"Đổi người."

Trần Kỳ Lâm đứng lên, rống lớn một tiếng.

Ngoài cửa, lập tức có người xông vào lôi quyền thủ này ra, tiếp đó một quyền thủ khác tiến vào lồng tám góc.

Trần Kỳ Lâm đập tay mình trên không trung mấy cái, nhìn vào quyền thủ kia hung ác nói: "Tên vừa rồi bị lôi ra ngoài kia, không phải là đưa đến bệnh viện, mà là đưa thẳng đến lò thiêu."

Quyền thủ này vừa nghe xong, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng.

Trần Kỳ Lâm tiếp tục nói: "Quy củ của lồng tám góc, bước vào là phải dùng hết sức, hôm nay mày thắng tao, tao cho mày ba tỷ rưỡi, không đánh thẳng thì mày phải chết!"

Chỉ thấy toàn bộ cơ bắp của quyền thủ kia đều hung hăng run rẩy một trận, nếu Trần Kỳ Lâm đã nói ra lời như vậy ở đây thì người này cũng không dám nhường gì nữa, vung nắm đấm liền đánh tới Trần Kỳ Lâm.

Quyền thủ này rõ ràng lợi hại hơn tên quyền thủ vừa rồi không ít, hơn nữa anh ta cũng không có e ngại gì, nện nắm đấm như mưa lớn đấm về phía Trần Kỳ Lâm.

Qua mấy hiệp, Trần Kỳ Lâm đã bị quyền thủ này đánh đến bầm dập mặt mũi.

Nhưng anh ta lại không có chút đau đớn nào mà lại cười, ha ha cười lớn.

Anh ta rất hưởng thụ loại cảm giác này, loại cảm giác phát tiết hết tất cả điên cuồng trong lòng mình.

Lại sau mấy hiệp nữa, quyền thủ kia hình như là đánh tới nóng nảy rồi, càng đánh càng hăng!

Có vẻ Trần Kỳ Lâm đã chống đỡ không nổi nữa, đột nhiên anh ta giơ tay lên: "Dừng… dừng lại!"

Tên quyền thủ kia vô thức dừng hai tay mình lại, vẻ mặt sững sờ nhìn Trần Kỳ Lâm.

"Mày khá đấy, ra ngoài nhận tiền đi." Trần Kỳ Lâm nói.

Quyền thủ vội vã gật đầu: "Cảm ơn, cảm ơn cậu Nam."

Nói xong, anh ta xoay người chuẩn bị rời khỏi lồng tám góc.

Thế nhưng trong nháy mắt quyền thủ kia xoay người, Trần Kỳ Lâm lại giống như một con khỉ mà phóng tới, lập tức dùng hai tay bóp chặt cổ của quyền thủ đó.

Quyền thủ này lập tức hít thở không thông, giãy giụa không ngừng.

Ngay khi anh ta muốn dùng cùi chõ của mình đánh Trần Kỳ Lâm để anh ta buông tay, trong tay Trần Kỳ Lâm không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh dao găm, thanh dao găm kia đâm thẳng vào sau gáy của quyền thủ kia.

Quyền thủ trừng lớn mắt, che phần gáy của mình xụi lơ ngã xuống đất, giãy dụa vài cái, liền mất đi hô hấp.

Trần Kỳ Lâm ném dao găm qua một bên, vô cùng hưng phấn và dữ tợn.

"Quy củ của lồng tám góc mà mày còn không hiểu sao, chỉ cần chân mày còn chưa bước ra khỏi lồng tám góc thì sẽ phải chiến đấu không ngừng."

"Hơn nữa trong đây không có bất kỳ quy tắc gì, chỉ có mày chết tao mất mạng."

"Rác rưởi."

Trần Kỳ Lâm nhổ một ngụm nước bọt lên mặt quyền thủ này, sau đó ra khỏi lồng tám góc.

Ngoài cửa, có người chuyên môn chuẩn bị khăn lau mặt cùng nước sạch cho anh ta, còn có cả một cái áo khoác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.