“Chú cũng không biết.”
Viễn Trọng Chi lắc đầu nói: “Chú không hiểu đao pháp.”
“Chú Chi, tại sao chú lại đột nhiên nhắc đến Ngụy Tuấn?”
Viễn Trọng Chi cười nói: “Rất nhiều năm về trước, Ngụy Tuấn có đến Tô Hàng một chuyến, mục đích là để khiêu chiến với đao khách có thể một tay cầm hai đao, nhưng về sau không hiểu sao lại say mê một hoa khôi của thanh lâu Ngọc Hương, nảy sinh một đoạn tình cảm với cô gái đó. Có điều sau này vì các loại nguyên nhân nên bọn họ không thể đến với nhau.”
“Chú đang nghĩ lần này Ngụy Tuấn lại đến Tô Hàng một lần nữa, có thể gặp lại được cô gái kia hay không?”
Trần Hùng cũng bật cười, anh không ngờ Đao Cuồng Cửu Nam cả đời chỉ yêu đao như mạng, mà lại có một đoạn chuyện cũ như vậy.
“Đôi khi cái gọi là duyên phận rất khó mà nói được rõ ràng, duyên đến rồi, nói không chừng thật sự có thể gặp lại được nhau.”
“Đúng rồi chú Chi, vậy tại sao năm đó Ngụy Tuấn lại không thể tới được với cô gái kia, là do cô gái đó là gái lầu xanh sao?”
“Điều đó thì cũng không phải.”
Viễn Trọng Chi lắc đầu nói: “Mặc dù cô gái kia vẫn luôn ở lầu xanh, nhưng lại giữ mình trong sạch, không giống với những cô gái lầu xanh khác.”
“Về phần nguyên nhân năm đó khiến bọn họ phải rời xa nhau, đã xảy ra chuyện gì thì chú cũng không biết rõ. Tên kia sẽ không nguyện ý nói cho chú biết loại chuyện này đâu.”
Trần Hùng cười nói: “Vậy năm đó ông ta đến Tô Hàng rốt cuộc đã khiêu chiến với đao khách tay cầm hai đao kia chưa?”
“Có, nhưng thua rồi, hơn nữa còn thua rất thảm.”
Viễn Trọng Chi vừa nói vừa dùng tay vẽ lên ngực mình một dấu gạch chéo: “Phía trước Ngụy Tuấn có vết sẹo hình ‘X’, chính là do đao khách hai đao kia gây nên.”
“Cho nên sau khi ông ta trở lại Tam Giang liền bắt đầu điên cuồng luyện đao, cuối cùng càng lún càng sâu. Mà chú vẫn luôn nghi ngờ, ông ta điên cuồng luyện tập, điên cuồng giúp chú đánh thiên hạ như vậy, là bởi vì người phụ nữ kia, hay bởi vì đao khách hai đao kia, hoặc cũng có thể bởi vì người bạn già là chú đây.”
Lúc này, xe Sedan đã tiến vào khu vực của Hổ Quyển, Viễn Trọng Chi lấy từ trong túi ra một cái bùa hộ thân nhét vào tay Trần Hùng.
“Đây là?”
“Đây là mẹ nuôi của cháu cố tình đi chùa xin cho cháu. Bà ấy là một người phụ nữ nên không đến được những nơi nguy hiểm như thế này, cho nên chỉ có thể cầu Bồ Tát phù hộ cho cháu được bình an.”
Trần Hùng không tin Phật, anh chỉ tin bản thân mình.
Huống chi lần này anh còn đối mặt với một tên hòa thượng, nếu như Bồ Tát thật sự hiển linh thì chắc chắn sẽ bênh vực người mình, mà không phù hộ cho anh.
Nhưng đây là mẹ nuôi tự mình vất vả đến chùa xin cho anh, Trần Hùng tất nhiên sẽ nhận lấy.
Cùng lúc đó, ở một con đường đi đến Hổ Quyển khác, một chiếc ô tô màu đỏ đang dùng tốc độ cực nhanh phóng trên đường.
“Mọi thứ đều sắp xếp xong rồi chứ?”
Mã Dương ngồi đằng sau tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi cấp dưới bên cạnh.
“Đều sắp xếp xong rồi. Tôi đã thông báo với bên chính phủ rồi, bây giờ toàn bộ Hổ Quyển đều đã được phong tỏa, trừ khi là người có thân phận đặc thù, còn người khác thì không thể vào được, hơn nữa địa điểm quyết đấu của Từ Vân và Trần Hùng là ở trên đảo nên sẽ không xảy ra sai sót gì.”
“Trước mắt có khoảng bao nhiêu người lên đảo?”
Cấp dưới trả lời: “Trên 200 người, một phần là những người có quyền có thế tại Tô Hàng, mà nhiều nhất lại là nhân sĩ võ lâm của Tô Hàng và phía Nam. Dù sao người chiến đầu lần này, chính là trụ trì của chùa Kim Lôi, đại sư Từ Vân.”
“Vậy bên ngoài có bao nhiêu người?”. Đọc truyện tại ( TRUМ trцyeИ.V N )
“Tầm mấy nghìn người.”
Mã Dương giơ tay lên dùng sức xoa xoa huyệt thái dương của mình mấy lần rồi nói: “Thật phiền phức. Tô Hàng đã rất lâu chưa có hoạt động nào lớn như thế này rồi, vì trận đấu này, mấy đại cao thủ nhiều năm không thấy mặt của phía Nam chắc chắn đều đến đây hết. Con mẹ nó.”
“Trần Hùng kia rốt cuộc là có bao nhiêu năng lực? Vậy mà có thể ép được cả Từ Vân của chùa Kim Lôi ra ngoài được.”