Anh ta gần như chẳng nhai gì, mà cứ thế nuốt luôn xuống bụng
Sau khi ăn xong một cái bánh trung thu, anh ta lại lấy một chiếc khác, cũng như lúc nãy, vừa cho vào miệng đã nuốt luôn vào bụng.
Anh chàng này ăn bánh trung thu giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy, chỉ trong hơn mười phút anh ta đã ăn hết hơn nửa đĩa bánh trung thu lớn ở trên bàn.
"Dừng lại, anh là con heo sao, anh ăn hết bánh trung thu rồi, thì lát nữa anh Trần Hùng của tôi đến còn gì để ăn nữa chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Rốt cuộc, Viễn Quân Dao cũng không nhịn được mà phải vỗ mạnh vào tay anh ta.
Nhím nhìn Viễn Quân Dao cười toe toét, "Cô vừa nói ai vậy?"
Viễn Quân Dao nhìn bộ dạng của Nhím có chút kinh dị rồi trả lời: "Đừng quan tâm tôi đang nói về ai, anh chỉ cần biết số bánh này không phải chuẩn bị cho anh đâu."
"Một lúc nữa sau khi các người đều chết hết thì số bánh này cũng để lại cho tôi ăn thôi, nếu không sẽ rất lãng phí, cô nói có đúng không, em gái?"
Ngay sau khi vừa dứt lời, Nhím liền vỗ vào mặt bàn bằng đá, lực mạnh đến mức làm cho mặt bàn bằng đá cũng hiện lên vết nứt.
Viễn Quân Dao hét lên một tiếng rồi giật mình bật dậy, trên mặt của Viễn Trọng Chi và Phương Anh ở bên cạnh đều lộ ra vẻ căng thẳng.
Nếu theo như sự tính toán của ông thì bây giờ Trần Hùng phải đến rồi chứ, nhưng sao đến bây giờ vẫn chưa thấy anh ta xuất hiện. Vào giờ phút này Viễn Trọng Chi đã cảm nhận được sự nguy hiểm mà bọn họ đang phải đối mặt.
"Được rồi, không nói nhảm nữa."
Nhím duỗi người một cách lười biếng, sau đó nấc lên: "Cám ơn bánh trung thu của các người, nên lát nữa đây tôi sẽ để cho các người chết một cách thoải mái và nhẹ nhàng nhất."
Ngay sau khi vừa nói xong, Nhím nhìn thẳng về phía Viễn Quân Dao và Phương Anh: "Viễn Trọng Chi, ông muốn làm gì thì làm, sao lại phải kiếm chuyện với nhà họ Kiều chúng tôi chứ?"
"Vậy thì bây giờ, tôi sẽ giết vợ và con gái của ông, để ông cảm nhận được nỗi đau mất mát người thân, để cho ông biết rằng nếu chống đối nhà họ Kiều của chúng tôi, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
Sau khi nói xong, Nhím đã tràn đầy sát khí, đưa tay về phía Viễn Quân Dao và kéo cô ta ra: "Em gái, tôi bắt đầu từ cô vậy."
"Anh Trần Hùng."
Trong lúc vội vàng, Viễn Quân Dao đột ngột lùi lại, tiếng hét của cô vang vọng khắp màn đêm.
"Bây giờ cô có gọi Ngọc Hoàng cũng vô dụng."
Nhím có khuôn mặt rất gớm ghiếc, nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vọng vào một tiếng hét đáng sợ, sau đó có vài bóng người bay từ phía sân vào, rồi ngã xuống đất một cách nặng nề.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?"
Nhím đột ngột quay đầu lại, thấy đám người mình mang theo cả người đầy máu đã bị ném từ sân vào, nằm trên mặt đất và không ngừng khóc lóc, rên la.
"Xin lỗi mẹ nuôi, con đã đến muộn một chút."
Giọng của Trần Hùng vang lên ở cửa, từ ngoài sân bước vào, theo sau là Thẩm Đại Lực, Lưu Trọng và những người khác.
Nhím quay đầu nhìn về phía Trần Hùng và những người khác từ ngoài bước vào, khẽ nhíu mày.
Lúc này, anh ta cảm giác được một luồng sức mạnh khủng khiếp đang lao thẳng về phía mình, dù là Trần Hùng hay đám người đi sau lưng anh ta, cũng đều mang lại cho Nhím sự uy hiếp rất lớn.
"Anh Trần Hùng, anh tới rồi, mau giết con heo mập này cho em đi anh."
Viễn Quân Dao phấn khích hét lên, hoa tay múa chân nhảy nhót vui vẻ, cuối cùng Nhím cũng đã nghe rõ tên người này.
Đó là Trần Hùng!
Anh ta đúng là Trần Hùng, anh ta thật sự đã đến rồi sao?
Sao lại như vậy được chứ?