Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 687: Chương 687: Trạng thái vô địch




Lúc này, Ngụy Tuấn mới xem như là từ trong trạng thái tàn bạo phản ứng lại đây.

Chính ông ta cũng giật mình đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Ông ta vội vàng hạ thanh đao xuống, rồi lại vội vàng cắm nó vào một cái cọc gỗ nào đó bên cạnh, vẻ mặt hơi tái, trong lòng hẳn là còn đang sợ hãi: “Viễn Vương, ông không sao chứ?”

“Rốt cuộc là ông đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bên trong giọng điệu của Viễn Trọng Chi cũng không mang theo ý tứ trách móc, nhưng đối với loại trạng thái này của Ngụy Tuấn lại vô cùng lo lắng.

“Tôi cũng không biết.”

Ngụy Tuấn nâng tay đặt lên mặt mình, dùng sức xoa nắn mấy cái, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo trở lại: “Cảnh tưởng vừa rồi giống như là ảo giác vậy, toàn bộ cọc gỗ xung quanh tôi đâu đâu cũng đều biến thành bóng dáng Kiếm Si.”

“Ông ta cầm kiếm muốn giết chết tôi, tôi chỉ có thể liều mạng mà đánh trả. Nhưng ông ta giống như là có giết bao nhiêu lần cũng không thể chết, cứ mãi quanh quẩn xung quanh người tôi.”

“Hơn nữa mấy ngày nay, vốn dĩ buổi tối tôi không thể ngủ yên được, mỗi khi nhắm mắt lại trong đầu đều hiện lên hình ảnh của Kiếm Si Bắc Giang. Đặc biết là lúc nửa đêm, chỉ cần mở mắt ra lập tức sẽ nhìn thấy Kiếm Si đang cầm kiếm đứng ngay trước mặt tôi.”

“Buổi tối hôm trước, tôi vừa mở cửa bước vào sân đã nhìn thấy rất nhiều Kiếm Si đứng đầy trong sân.”

Lúc Ngụy Tuấn nói ra những lời này, cảm xúc của ông ta dường như cũng bị kích động theo.

Mà Viễn Trọng Chi đứng một bên nghe xong khuôn mặt càng tối đen hơn nữa.

Bởi vì ông ấy nhớ rất rõ, buổi sáng hôm qua lúc ông ấy đi đến đây thì nhìn thấy Ngụy Tuấn nằm dài trên mặt đất, bên cạnh còn cắm một cây đao dài.

Mà cọc gỗ xung quanh ông ta toàn bộ đều bị chém rời thành khối, thành khúc nhỏ, thật giống như có rất nhiều người bị phanh thây thành nhiều mảnh.

“Ông đừng kích động.”

Trần Hùng đặt tay lên vai Ngụy Tuấn, dùng sức ấn mạnh một cái, cả người Ngụy Tuấn lập tức run lên.

Giây tiếp theo, ông ta cảm thấy cả người bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Trần Hùng, rốt cuộc là Ngụy Tuấn ông ta bị làm sao vậy?” Viễn Trọng Chi hỏi.

“Không thể dùng thuật ngữ khoa học hay lời nói thông thường để giải thích cụ thể chuyện gì đã xảy ra cả. Dù sao đây cũng là một loại phản ứng đặc thù khi đại não bị kích thích quá độ sinh ra. Dùng thuật ngữ của điện ảnh hay phim truyền hình để giải thích thì giống như là tẩu hỏa nhập ma.”

“Tẩu hỏa nhập ma?”

Không chỉ riêng gì Viễn Trọng Chi, ngay cả Ngụy Tuấn cũng bị dọa cho hoảng sợ.

“Đừng nghĩ là chuyện này không thể xảy ra. Loại chuyện này mà nói là chuyện cực kỳ bình thường trong thế giới cường giả, đặc biệt là đối với một đao cuồng như ông. Có chấp niệm quá sâu với thanh đao, cũng có ám ảnh quá nhiều với đối thủ.”

Nói đến đây, Trần Hùng có hơi suy tư một lát mới tiếp tục hỏi: “Lần đầu tiên ông gặp Kiếm Si Bắc Giang là khi nào?”

Ngụy Tuấn hồi tưởng một lúc mới nói: “Đã lâu lắm rồi, tôi không nhớ được.”

“Vậy trong trí nhớ của ông, ấn tượng sâu sắc nhất đối với Kiếm Si Bắc Giang là lúc nào?”

Ngụy Tuấn dường như không chút do dự, trả lời ngay tức thì: “Là tám năm trước. Bắc Giang Vương – Lương Mạnh Ngôn muốn nhân cơ hội nguyên khí của Cửu Nam chúng ta bị tổn thật nặng nề để gây khó dễ cho Cửu Giang. Khi đó là lần đầu tiên tôi và Kiếm Si giao đấu với nhau, không phân cao thấp, ngang tài ngang sức.”

“Trạng thái lúc đó của ông là như thế nào?” Trần Hùng tiếp tục hỏi.

“Trạng thái vô địch, không gì sánh được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.