Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1884: Chương 1884: Trì hoãn




Nhưng anh ta lại cố tình dây dưa kéo dài thời gian, về mục đích, tất nhiên là thời gian kéo dài càng lâu, thì lợi ích anh ta đạt được từ Trần Kỳ Lâm sẽ càng nhiều.

Chẳng phải hay sao, bởi vì chuỗi chuỗi doanh nghiệp Con Nhện Đỏ liên tục bị công kích, Trần Kỳ Lâm hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, cho nên cậu ta chủ động gọi điện thoại cho mình, nhờ mình giúp cậu ta hoàn thành việc đó càng sớm càng tốt.

Lâm Phương Nam kiềm lại nụ cười trên mặt, trả lời: “Anh Kỳ Lâm, anh yên tâm đi, chẳng phải bây giờ em đang dốc hết sức lực xử lý hay sao, tối nay, em bảo đảm sẽ đưa người đến cho anh trong tối nay.”

“Chắc chứ?”

“Chắc chắn có thể.” Lâm Phương Nam vỗ ngực cam đoan: “Anh Kỳ Lâm, bên anh cứ chuẩn bị sẵn sàng đi, tối nay, em bảo đảm anh sẽ như nắng hạn gặp mưa rào.”

“Được.”

Trần Kỳ Lâm đáp lại một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, vẻ điên cuồng trên mặt Trần Kỳ Lâm dần dần biến mất, thay vào đó là một sự u ám: “Hắc Bạch Vô Thường.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

“Triệu tập tất cả các cao thủ ở bên ngoài quay về cho tôi, tối nay, tôi phải khiến cho tên Trần Hùng kia chết không có chỗ chôn.”

“Hà hà hà!”

Mà trong phòng làm việc của giám đốc tại Bắc Vực Phong Tình, Lâm Phương Nam lại cầm tách cà phê lên, anh ta đưa đến bên miệng thổi vài cái, sau đó uống một hớp hết tách cà phê đó.

Sau đó, anh ta nhấc điện thoại bàn bên cạnh lên, nhấn một số điện thoại.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng của Hà Ngọc Linh.

“Ngọc Linh, cô đến phòng làm việc của tôi.”

“Vâng, thưa giám đốc.”

Vài phút sau, Hà Ngọc Linh mặc bộ đồ công sở, mang tất ren đi giày cao gót, nhìn vô cùng quyến rũ đẩy cửa phòng làm việc của Lâm Phương Nam.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Hà Ngọc Linh bước vào, tim của Lâm Phương Nam lập tức xuất hiện một cảm giác như máu nóng phun trào, anh ta đã thèm muốn Hà Ngọc Linh lâu lắm rồi, nhưng người ta lại không muốn, nên anh ta cũng không dám làm bừa.

Nhưng mà hôm nay thì khác rồi, nếu như anh ta đã định không để ý mặt mũi, thì không cần thiết phải giữ hình tượng một quý ông gì đó nữa.

Dù sao thì cũng sẽ có tranh cãi với Hà Ngọc Linh, cho dù tối nay không chiếm được trái tim của Hà Ngọc Linh, thì anh ta cũng phải chiếm được cơ thể của cô ta.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Lâm Phương Nam liền không khỏi kích động, thậm chí lúc nhìn Hà Ngọc Linh, ánh mắt cũng trở nên dâm dục.

Hà Ngọc Linh cảm giác được ánh mắt của Lâm Phương Nam có gì đó không ổn, vô thức cau mày lại.

Mà Lâm Phương Nam lại lập tức thu ánh mắt đó lại, nói: “Ngọc Linh, mau ngồi đi, muốn uống gì nào?”

Hà Ngọc Linh lắc đầu nói: “Cảm ơn giám đốc, tôi không khát.”

“Ồ.”

Lâm Phương Nam ồ lên một tiếng, sau đó liền nói: “Lúc trước cô nói với tôi về chuyện hợp tác giữa Bắc Vực Phong Tình và tập đoàn Ngọc Thanh ở phía Nam, tôi tìm ban giám đốc bàn bạc tận hai ngày, cuối cùng chúng tôi cũng đã có kết quả rồi.”

Nghe Lâm Phương Nam nói vậy, Hà Ngọc Linh lập tức ngồi thẳng người lên, nói: “Giám đốc, kết quả bàn bạc của các anh thế nào ạ?”

Lâm Phương Nam nói: “Mặc dù tập đoàn Ngọc Thanh muốn đánh vào giới thời trang phía bắc, nhưng lại là rồng sang sông, sẽ gây bất mãn cho rất nhiều rắn độc ở địa phương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.