Hắn kêu Đỗ Quyên đặt Hòe Hoa trên lưng Như Gió, dặn nàng bám chặt vào cổ con hổ chỗ da lông, sau đó phân phó Như Gió chạy chậm chút.
Hòe Hoa ngồi trên lưng hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương trắng bệch.
Như gió vừa đi tới trước bước vài bước, nàng đã mất thăng bằng, từ trên lưng hổ ngã xuống, chân đụng vào đá trên núi, nhịn không được kêu thảm một tiếng.
Mọi người đi tới nâng dậy.
Quế Hương tiếc rẻ nói: “Hòe Hoa tỷ tỷ, ta muốn cưỡi Như Gió một lúc, nó còn không chịu cho ta cưỡi đó. Không dễ dàng Xuân Sinh ca ca muốn nó cưỡi ngươi, ngươi lại ngồi không vững.”
Hòe Hoa đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, không đáp lời nàng.
Đỗ Quyên sờ lưng Như Gió, nói với Lâm Xuân: “Bộ dáng Như Gió tốt quá, da sáng trơn mượt, người bình thường rất khó ngồi ổn. Hay để ta cõng nàng đi.”
Nàng sợ Lâm Xuân không có phương tiện cõng Hòe Hoa, cũng biết hắn không bằng lòng cõng. Hắn luôn không thân cận với đám con gái trong thôn, huống hồ năm xưa nương Hòe Hoa còn nói loạn.
Lâm Xuân quét mắt qua dáng người nhỏ yếu của nàng. Trong mắt hắn, Đỗ Quyên rất nhỏ yếu, nên trầm giọng nói: “Hay là để ta cõng cho.”
Hắn đang ở giai đoạn bể tiếng, tiếng nói trầm thấp ảm ách.
Nói xong quay sang Hòe Hoa, nhìn thẳng nàng nói: “Đường núi này không dễ đi, nếu Đỗ Quyên lại ngã xuống thì càng phiền toái. Chuyện gấp phải tòng quyền, ta cõng ngươi xuống núi.”
Hòe Hoa bị hắn nhìn tâm hoảng ý loạn, đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Ai!”
Lâm Xuân hạ thấp người trước mặt nàng.
Hòe Hoa cẩn thận nằm trên lưng hắn, đưa tay ôm chặt cổ hắn, sau đó cảm giác thân mình nhẹ bẫng, bị hắn cõng lên.
Nàng nhất thời chóng mặt, không thể tin được đây là thật sự.
Không rõ bắt đầu từ lúc nào, nàng không thể áp chế thích Lâm Xuân.
Thích bộ dáng chuyên chú làm mộc của hắn. Thích vẻ mặt trầm tư của hắn nhìn chằm chằm mộc điêu trong tay. Hắn vĩnh viễn như đang đắm chìm trong một thế giới kỳ diệu, quên hết thảy chung quanh. Nhưng khi hắn cười rộ lên lại không câu thúc và tùy tính.
So sánh với một Cửu Nhi hào sảng phóng khoáng, trên người Lâm Xuân có thêm sự hàm súc. Nàng muốn tới gần hắn, thấu hiểu hắn, khát vọng thân cận hắn.
Nhưng điều đó thực không dễ dàng.
Nhưng là, có Đỗ Quyên, nàng luôn có thể nhìn thấy hắn.
Thật ra nàng có chút ghen tị. Nhưng nàng là người thông minh cẩn thận, dần dần phát hiện ra là tuy Lâm Xuân rất thân với Đỗ Quyên, nhưng không biết tại sao hai người không có tư tình, thậm chí Lâm Xuân cũng không có biểu hiện ý tứ muốn cưới Đỗ Quyên, Đỗ Quyên cũng không muốn gả cho Lâm Xuân.
Phát hiện này làm Hòe Hoa thực phấn chấn.
Nàng cùng Đỗ Quyên tiếp xúc một khoảng thời gian, biết nàng quả thật không có ý gả cho Lâm Xuân, nếu không thì hai nhà đã sớm định thân. Trong lòng liền sống dậy.
Vừa rồi, nàng không cẩn thận bị trượt, liền cố ý ngã sấp xuống.
Trong đám người này chỉ có Đỗ Quyên biết võ công, có khí lực cõng nàng. Lần trước Quế Hương không cẩn thận trặc chân, chính là Đỗ Quyên cõng nàng về.
Nàng tính kế như vậy không phải là muốn hố Đỗ Quyên, mà là có tính toán khác.
Nàng biết Lâm Xuân nhất định sẽ tới đón Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cõng nàng, Lâm Xuân nhất định nhìn không được, chắc chắn tiếp nhận.
Quả nhiên hết thảy như nàng mong muốn .
Mặc dù Lâm Xuân mới 15 tuổi nhưng cao lớn cường tráng, xuống núi thập phần vững chắc. Hòe Hoa nằm trên lưng thiếu niên, ngửi mùi mồ hôi hơi thở độc đáo từ trên người hắn, Hòe Hoa cảm thấy tim mình đập lợi hại.
Vì giảm bớt khẩn trương cũng vì nắm lấy cơ hội nói chuyện với Lâm Xuân, nàng nhướng mắt ra phía trước, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Thật khó cho ngươi, Xuân Sinh.”
Ôn nhu khí tức thổi tới bên tai Lâm Xuân, hơi thở như lan.
Thân mình thiếu niên cứng đờ, rất nhanh lại thả lỏng, đầu thấp xuống chút nữa, nói: “Không có việc gì.” Chân bước nhanh hơn, chạy xuống núi.
Hòe Hoa mỉm cười, trong lòng thập phần ngọt ngào.
Đến chân núi, Lâm Xuân cẩn thận đặt Hòe Hoa ngồi lên một tảng đá.
Quế Hương đi lên cười hỏi: “Lâm Xuân, không phải ngươi biết võ sao, mới chút đá mệt mỏi muốn nghỉ tạm? Hòe Hoa có mấy lượng thịt chứ.”
Các thiếu nữ đều ồ ồ cười vang.
Hòe Hoa đỏ mặt trừng nàng.
Lâm Xuân không lên tiếng, từ cổ tay áo rút ra một cây chủy thủ, đi đến chân núi tìm kiếm, tìm đến một bụi dây leo dại, bắt đầu cắt.
Đỗ Quyên hỏi: “Đây là muốn làm gì?”
Lâm Xuân quay đầu đối với nàng cười nói: “Làm cáng. Đợi Cửu Nhi tới, làm một bộ cáng mang Hòe Hoa, còn phương tiện nữa.”
Đỗ Quyên hiểu, vội đối với hắn nói: “Ta cắt dây leo, ngươi đi đốn cây đi.”
Buộc cáng cân hai cây thô chống đỡ.
Lâm Xuân giao chủy thủ cho nàng, tự mình đi tìm hai cây phẩm chất tương đối, một cước đạp xuống, cây liền bị gãy.
Hai người vội không ngừng, đám người Hoàng Tước Nhi nghe xong cũng tới hỗ trợ vuốt dây leo, chặt nhánh. Quế Hương vui vẻ, hỏi tới: “Xuân Sinh ca ca, sao ngươi biết Cửu Nhi ca ca đến?”
Lâm Xuân cười, không lên tiếng.
Hắn và Cửu Nhi có ký hiệu liên lạc, đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết.
Hắn luôn ít nói. Hắn không nói, Quế Hương cũng không truy vấn, quay qua đám người Nhị Nha bàn tán suy đoán, Cửu Nhi bọn họ đi nơi nào, săn những gì, thập phần chờ mong Cửu Nhi đến.
Sắc mặt Hòe Hoa lại trắng bệch, kinh ngạc nhìn Lâm Xuân.
Hắn không cõng nàng ?
Không phải hắn nên cõng nàng về nhà sao?
Đúng rồi, hắn tị hiềm.
Trước mặt người vẫn nên tị hiềm. Đây cũng là vì tốt cho nàng.
Nàng cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng ngực buồn buồn khó chịu.
Bỗng nhiên trong đầu toát ra một ý niệm: nếu là Đỗ Quyên rớt gãy chân, hắn có cõng nàng về nhà hay không?
Trong lòng có đáp án, lại không muốn tin tưởng.
Đám người Cửu Nhi tới rất nhanh, đồng hành còn có Thu Sinh, Quả Cân và Hoàng Tiểu Bảo.
Hai bên gặp mặt đều hết sức cao hứng.
Quế Hương hô to “Cửu Nhi ca ca! Ta xem ngươi săn được cái gì?”
Nói xong nàng hào hứng chạy qua.
Đều là ở độ tuổi thanh xuân, các thiếu nữ nhìn thấy nhiều thiếu niên như vậy, đều xấu hổ đỏ mặt. các thiếu niên nhìn thấy các thiếu nữ, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, cả người mệt mỏi không cánh mà bay.
15 tuổi Cửu Nhi thân hình cao lớn khôi vĩ. Tuy khuôn mặt còn non nớt, nhưng trong lúc giở tay nhấc chân hiện ra nét oai hùng hào sảng. Hắn cao ngất, ánh mắt sắc bén, lúc cười hoàn hảo, nhưng lúc sầm mặt, đúng như hung thần vậy.
Đa số thiếu nữ thích hắn có chút bá đạo, dương cương khí mười phần. Mỗi vừa nhìn thấy, nhịn không được mặt đỏ tim đập dồn dập.
Lâm Xuân cũng cao ngất như vậy, diện mạo oai hùng, thiếu niên tuấn tú nhưng vì thường xuyên trầm tư, trên người thêm nét trầm ổn, khí chất khác hẳn Cửu Nhi.
Cửu Nhi cười to gọi “Đỗ Quyên”, không chút che giấu tâm tình tốt của mình khi nhìn thấy nàng.
Đỗ Quyên buồn bực hỏi: “Sao ngươi đụng phải Thu Sinh đại ca?”
Ba ngày trước Cửu Nhi đã vào núi. Hiện tại hắn săn thú đều là chạy tuốt vào rừng sâu núi thẳm, tìm kiếm động vật quý hiếm, thu lấy da lông, lộc nhung, hổ cốt, đã không cùng đẳng cấp với những thợ săn bình thường khác.
Thu Sinh cười nói: “Cho nên nói là khéo.”
Lại hỏi Lâm Xuân vì sao buộc cáng. Lâm Xuân giải thích.
Nghe nói Hòe Hoa trật chân, Cửu Nhi kỳ quái hỏi: “Cõng về nhà là được, khó khăn buộc cáng làm cái gì?”
Lâm Xuân ngừng một lát, nhìn hắn nói: “Vậy ngươi cõng đi. Ta không làm cáng nữa.”
Cửu Nhi sửng sốt rồi bỗng nhiên hiểu được, ngượng ngùng cười nói: “Ta quên. Cõng không thích hợp.”
Rồi động thủ hỗ trợ.
Đỗ Quyên thấy Tiểu Bảo cũng săn hai con thỏ, một con chim trĩ, cười nói: “Tiểu Bảo ca ca, thu hoạch không sai nha. Ngươi đi lúc nào?”
Hoàng Tiểu Bảo cười không khép miệng được, nói: “Sáng nay cùng Thu Sinh đại ca ra tới. Mới nửa ngày có thể săn được nhiều thứ, thật không tệ. Ta lại không có giỏi gì.”
Những năm gần đây, thiếu niên thôn Thanh Tuyền học săn thú càng nhiều lên.
Trước đây ít người làm nghề này, là bởi vì trong thôn nhà nhà có ruộng đất, dưới tình hình sinh kế bảo đảm, khó tránh không khỏi tiếc mạng. Nhưng đám người Thu Sinh không có công phu, lại thường lên núi săn thú, vài năm qua cũng hun đúc được nhiều kinh nghiệm. Các thiếu niên chịu ảnh hưởng, mới sôi nổi noi theo.
Đến khi Đỗ Quyên cũng thường xách hai con chim trĩ, con thỏ gì đó trở về, mắt các phụ nữ trợn tròn, khi nào săn thú trở nên dễ dàng như vậy?
Trong lúc nhất thời, phong trào săn thú ở thôn Thanh Tuyền tăng vọt, nhà nhà đều theo nghề này.
Mãi đến khi có 2 thiếu niên ở trên núi té gãy chân, phong trào mới chậm lại một chút.
Đỗ Quyên lấy ra lương khô còn thừa lại đưa cho Tiểu Bảo. Hắn cũng không khách khí, cầm lấy ăn. Mấy năm gần đây, huynh muội bọn họ ở chung rất tốt, hoàn toàn mặc kệ ân oán giữa người lớn với nhau.
Đợi cáng cột chắc xong, Lâm Xuân cùng một thiếu niên không săn được gì khiêng Hòe Hoa. Những người khác đi theo, một đường nói giỡn trở về.
Vì Lâm Xuân đeo gùi lá trà cho Đỗ Quyên, trên người nàng không có gì nên hái dương xỉ non ở ven đường trên sườn núi.
Hôm nay là chủ yếu là hái lá trà nên hồi nãy nàng không ngắt.
Trên đường về thuận tiện hái một ít, vừa phương tiện lại thoải mái.
Nàng nhanh tay, chân chạy cũng nhanh, một chút cũng không chậm trễ hành trình, không để mọi người chờ nàng.
Thu Sinh thấy thế, hỏi Hoàng Tước Nhi: “Ngươi có muốn đi hái hay không?”
Ý là nếu Tước Nhi cũng muốn đi, hắn giúp nàng cõng gùi.
Hoàng Tước Nhi nghe vội gật đầu. Nàng cũng rất muốn đi, nhưng đeo rất nhiều thứ, còn giúp Hòe Hoa cầm một gói to nữa, nàng lại không bằng Đỗ Quyên có công phu trong người, nên “có lòng không đủ lực“.
Vì thế, Thu Sinh cầm lấy gùi nàng đeo trên vai. Hoàng Tiểu Bảo cũng nhanh đi tới phụ nàng cầm cái gói to.
Hoàng Tước Nhi vung tay ra, như bướm bay đi.
Quế Hương cũng vội nhét cái gùi của mình vào tay của người đeo đầy con mồi trên người, Cửu Nhi, vội chạy theo hái dương xỉ. Nàng thuần túy vì chơi vui, không để ý hái bao nhiêu dương xỉ. Không như tỷ muội Đỗ Quyên, hái dương xỉ vì cuộc sống.
Quế Hương vừa đi, những thiếu nữa khác như Thanh Hà đều sôi nổi tìm người giúp mình cầm đó, cũng cùng đi hái.
Các thiếu niên bị các thiếu nữ giao trọng trách, mỗi người đều gia tăng gánh nặng nhưng trong lòng rất hưởng thụ, trên mặt lại một vẻ đại nam tử khí khái, cười nói thiếu nữ ưa chơi đùa, “Thứ này không nấu với thịt, khác gì cỏ dại đâu, ăn không ngon chút nào. Hái nhiều có ích lợi gì!”
Thu Sinh đã nếm qua tỷ muội Đỗ Quyên làm dương xỉ, có rau trộn, có kho tàu, hương vị rất thơm ngon, bởi vậy không lên tiếng.
Nhị Nha lấy can đảm nhờ Hoàng Tiểu Bảo giúp mình cầm gùi.
Tiểu Bảo thấy nàng thường đi chung với Đỗ Quyên, nghĩ nàng là bạn tốt của muội muội nên vui tươi hớn hở không miễn cưỡng đồng ý.
Điều này làm cho Nhị Nha hết sức cao hứng, đỏ mặt mừng rỡ chạy.
Hòe Hoa nhìn đám con gái đi dọc hai bên đường núi, nói cười ríu rít như chim, hoạt bát vui vẻ; mà Như Gió đi theo bên người Đỗ Quyên, hấp dẫn đa số ánh mắt của thiếu niên, trong lòng hơi chua xót. Nếu nàng không bị thương, có phải cũng cùng các nàng vui sướng hái dương xỉ hay không?
Lại lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn nghiêng, làm thế nào cũng không thấy Lâm Xuân.
Nàng suy sụp không thôi, thầm hối hận.