Nàng nói xong, liền chờ đợi nhìn chằm chằm Hoàng Nguyên.
Hoàng Nguyên ngây ngẩn cả người, nhìn nàng không biết đáp lại như thế nào.
Thiếu nữ mắt như viên ngọc đen phát sáng lấp lánh, nghiêng đầu tựa như Hoàng Ly khao khát nhìn những quán ăn vặt trên đường, làm người ta không đành lòng cự tuyệt; nhưng hắn cảm thấy đôi gò má như bạch ngọc có đốm hồng khả nghi, tim không khỏi nhảy dựng, mặt cũng thiêu cháy.
Hắn cúi đầu khép mắt, tâm loạn như ma.
Đúng lúc này, chợt nghe Đỗ Quyên cười nói: “Cái này không thể được!”
Khẩu khí quả quyết không chỉ làm ngây người huynh muội Tảm Lao Yên, cũng rung động Hoàng Nguyên.
Tảm Hư Cực vốn trách đường muội càn rỡ, nghe Đỗ Quyên nói như vậy càng cảm thấy không tốt.
Nhưng hắn thấy Đỗ Quyên cười quá tươi đẹp, không biết sao, cũng không quá lo lắng. Hắn cảm thấy, tâm tính nàng bằng phẳng cao thượng, tuyệt sẽ không nhục nhã muội muội, nàng không phải loại nữ tử chua ngoa thấp kém.
Đỗ Quyên chỉ vào bức tranh nghiêm túc đối với Tảm Lao Yên giải thích: “Tảm cô nương, tranh này đều người của Hoàng gia ta, trừ bỏ ông ngoại, cậu và tiểu dượng, nhưng cũng là thân thích Hoàng gia, cho nên đệ đệ mới đặt tên là <thiên luân chi nhạc>. Nếu vẽ Tảm cô nương vào thì không thích hợp. Lại nói, Tảm cô nương là thân phận nào, vẽ cùng chúng ta, đích thực hạ thấp cô nương! Không bằng để đệ đệ vẽ một mình Tảm cô nương, vậy mới đặc sắc có một không hai!”
Nói xong, không để ý tới sắc mặt trắng bệch của nàng, mở ra một bức họa khác, “Xem bức này, là hắn vẽ ta và muội muội. Có phải rất đẹp hay không?”
Hoàng Ly nghe xong vội vỗ tay nói: “Đúng rồi Tảm tỷ tỷ, ngươi tựa như tiên nữ, để ca ca vẽ một bức cho ngươi. Vẽ xong thì đưa cho ta...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Đỗ Quyên đá một cước.
Đỗ Quyên sẵng giọng: “Tranh Tảm cô nương, có thể nào tùy tiện tặng người? Ngươi cho rằng nàng giống như chúng ta sao? Đừng nói bức họa, cho dù tùy tiện một thứ gì mang trên người đều không thể tùy tiện cho người.”
Rồi áy náy đối với Tảm Lao Yên nói: “Tiểu muội không hiểu những quy củ này, Tảm cô nương chớ trách. Nàng cũng là thích ngươi, mới nói như vậy.”
Hoàng Ly vội vàng che miệng, đỏ mặt.
Tâm Tảm Lao Yên nặng như chì, cố cười nói: “Vô phương! Hoàng tam cô nương thiên chân hồn nhiên, nhanh miệng bộc trực, sao ta trách móc chứ.”
Nói xong, ngưng thần đánh giá Đỗ Quyên.
Nàng là cố ý nói phá tâm tư của mình, hay là vô tình nói thẳng đây?
Chỉ thấy vẻ mặt Đỗ Quyên tựa mặt trời xuống đảo Giang Tâm, rõ ràng, tươi cười đáy mắt áng lạn ấm áp, làm tâm tình người quan sát không tự chủ được trở nên sung sướng theo.
Nàng nghĩ, nhất định Hoàng cô nương ăn ngay nói thật, là vô tình.
Chỉ là tính toán của nàng lại rơi vào khoảng không.
Trời biết, nàng thật muốn có một phần nhỏ nhoi trong bức tranh kia!
Lời Đỗ Quyên nói làm Hoàng Nguyên cảnh giác.
Hắn biết nàng ăn ngay nói thật, hơn nữa còn là cố ý.
Ở chung mấy ngày nay, hắn càng hiểu tính tình Đỗ Quyên: đơn thuần trong veo như suối trên núi, vừa giống như trăng tròn trong trời đêm, càng réo rắt thâm thúy. Nàng bình thường rất ít đùa giỡn tâm cơ thủ đoạn với người khác. Phần lớn thời gian, nàng dùng lời nói thẳng đối phó người, dùng lời người thường không dám nói, nói lời người không tiện nói, làm đối phương trở tay không kịp và nghẹn họng nhìn trân trối, còn nàng vẫn cứ trong sáng, thản nhiên vô tư, bằng phẳng không ngại.
Vừa rồi, hắn biết tâm ý Tảm Lao Yên, mà không thể từ chối.
Cho dù là uyển chuyển từ chối, cũng có vẻ thất lễ.
Bởi vì Tảm Lao Yên không nói rõ muốn trở thành người Hoàng gia, bất quá là muốn trở thành người trong tranh mà thôi; nếu hắn như Đỗ Quyên thản nhiên nói toạc, thì có vẻ tâm tư khác xem thường, có ý tưởng không nên có.
Đỗ Quyên lại không tốn sức chút nào thay hắn cự tuyệt.
Còn cự tuyệt được tự nhiên như vậy!
Tảm Hư Cực đánh giá cao Đỗ Quyên, hắn và đường muội vì lời của Đỗ Quyên nói cảm thấy xấu hổ, nhưng không thể nói Đỗ Quyên thất lễ, cũng không thể hoài nghi tâm tính nàng.
Hắn liền thuận thế xoay chuyển đề tài, cười nói: “Vậy Hoàng huynh đệ giúp Yên muội muội họa một bức đi! Hôm nay khó được ngươi có hưng trí như vậy, vẽ ra chắc sẽ khác thường.”
Hoàng Nguyên khôi phục thái độ bình thường, khẽ cười trải ra giấy bút, bắt đầu vẽ.
Hắn vẽ chính là cảnh vừa rồi Tảm Lao Yên từ dưới hoa chậm rãi đi tới.
Hắn chỉ gặp qua khuôn mặt Tảm Lao Yên một lần, cũng chưa từng nhìn thẳng, bởi vậy đối với nàng không quá quen thuộc. Không giống Đỗ Quyên, nét tươi cười đã xâm nhập trong lòng hắn. Cho nên, hắn mời Tảm Lao Yên ngồi đối diện hắn.
Phần đông người còn nhỏ tuổi ở phương diện nào đó có chút thành tựu, cũng có chút thiên phú linh khí. Lâm Xuân như thế, Hoàng Nguyên cũng là như thế. Một khi hắn cầm lấy bút vẽ, là tâm vô ngoại vật, trong lòng trong mắt đều chỉ có vẽ.
Hắn không giống trước đây không dám nhìn thẳng Tảm Lao Yên, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng. Mỗi cái liếc mắt nhìn qua, đều phảng phất nhìn đến tận đáy lòng của nàng.
Tảm Lao Yên lẳng lặng ngồi trên ghế đá, thản nhiên khẽ cười, rộng mở tâm linh, vượt qua khuôn khổ mất tự nhiên và đoan trang của khuê tú đại gia, có ý hàm xúc và cách biểu lộ tâm tư khác. Nhìn vào ánh mắt càng khiến cho hắn cảm thấy lẫn lộn. Không tự giác, hắn tâm tùy ý vẽ, dưới ngòi bút nữ tử càng mông lung, như sương khói mờ mịt, trong ôn nhu mang theo cố chấp.
Đỗ Quyên đứng ở một bên nhìn xem.
Bức họa dần dần hoàn thành, nàng xem họa biến thành người hoàn chỉnh, lại nhìn Hoàng Nguyên và Tảm Lao Yên.
Dưới mắt của Hoàng Nguyên, Tảm Lao Yên hoàn toàn lộ ra chính mình.
Đây là một cuộc trao đổi tâm linh!
Trong lòng nàng hơi hơi phiếm toan, nối bất an hiếm thấy dâng lên.
Nàng không khỏi nhắc nhở chính mình: vẽ tranh đều là như vậy. Lúc Lâm Xuân điêu khắc, trong lòng trong mắt hắn cũng chỉ có núi sông nhân vật. Không như vậy không thể hoàn thành. Nhiều người không thể đạt tới cảnh giới đó.
Sau nửa canh giờ, họa thành.
Tảm Lao Yên đứng dậy, đi lên trước xem tranh.
Chỉ liếc mắt nhìn, nàng cả cười!
Bức tranh này đã vẽ ra toàn bộ thần vận và nét đẹp của nàng, còn có —— đặc biệt.
Mặc kệ nét đặc biệt này là do hắn vẽ ra, hay là từ khi nàng sinh ra đã có, đều đã khắc vào trong bản chất của nàng. Vậy mà hắn có thể nắm bắt được, lại dùng hình thức mông lung mộng ảo biểu hiện ra, có thể thấy được là hắn hiểu nàng!
Nàng xấu hổ đối với Hoàng Nguyên nhẹ giọng nói: “Hoàng công tử quả nhiên đại tài!”
Tảm Hư Cực cũng khen vài câu, vừa nghi hoặc hỏi Hoàng Nguyên: “Sao hôm nay ngươi vẽ tranh thuận buồm xuôi gió như vậy? Bức này không kém hai bức trước chút nào. Nếu không, ngươi cũng giúp ta họa một bức?”
Hoàng Nguyên lắc đầu cười nói: “Ngươi đừng tham gia náo nhiệt. Tinh thần ta kém lắm, hôm nay không thể vẽ thêm.”
Tảm Hư Cực đành từ bỏ.
Tảm Lao Yên thấy Đỗ Quyên nhìn đến xuất thần, giật mình.
Bởi vì lúc nãy nàng cự tuyệt, không khỏi lo lắng nàng có khúc mắc với mình, nên có ý thân cận nàng, hỏi: “Đỗ Quyên, ngươi cảm thấy có được không?”
Đỗ Quyên khen tự đáy lòng: “Đẹp quá!”
Lại tiếc hận nói: “Sao ta có cảm giác nó đẹp hơn bức của ta vậy? Thật ghen tị!”
Tảm Lao Yên thấy nàng có thể khen ngợi như vậy, hơn nữa còn nói rất tự nhiên thú vị, không khỏi lấy quạt che miệng cười khẽ, không giấu được niềm vui sướng trong mắt, ánh sáng toả ra rực rỡ.
Hoàng Nguyên không đem lời Đỗ Quyên làm chê cười, ngưng mắt nhìn nàng nói: “Ngươi và Tảm cô nương khác nhau, sao có thể so sánh chứ! Chỉ nhìn có vẽ ra được tinh túy và thần thái của ngươi hay không, mới là yếu quyết. Hoàng Đỗ Quyên chính là Hoàng Đỗ Quyên!”
Đỗ Quyên xinh đẹp cười, gật đầu nói: “Nói cũng phải. Phong tư của Tảm cô nương, ta chỉ có thể hâm mộ ở trong lòng, không có cách nào học được. Ta chỉ làm Hoàng Đỗ Quyên thôi! Tảm cô nương, tranh này ngươi phải cất kỹ, chờ tương lai đệ đệ ta nổi danh, tranh này sẽ vạn kim khó cầu!”
Mọi người nghe xong đều cười rộ lên.
Tảm Lao Yên trong lòng mặc niệm: Hoàng Đỗ Quyên chính là Hoàng Đỗ Quyên!
Nàng thì sao?
Trong lòng Hoàng Nguyên, nàng lại là như thế nào?
Ánh mắt dừng ở bức tranh trên bàn đá, bộ dạng phục tùng cười nhẹ.
Tảm Hư Cực thấy Đỗ Quyên đem “ghen tị” biểu hiện ra tự nhiên như thế, nhìn nàng ngây người. Đang thất thần, bỗng nhiên cảm giác không đúng. Xoay mặt nhìn qua, Nhậm Tam Hòa đang nghiêm nghị theo dõi hắn, trong mắt hàn quang lóe ra. Hắn cả kinh run lên một cái, cuống quít thu hồi ánh mắt, lúng túng không thôi, vừa kinh ngạc, không biết vì sao tiểu dượng của Hoàng Nguyên đối địch với mình như thế.
Mọi người đang nói giỡn, không lưu tâm chi tiết này.
Đảo mắt nhìn quanh, Tảm Lao Yên thấy vài vị trưởng bối bắt đầu ăn đồ mình mang tới, hết sức cao hứng, vội tự mình giới thiệu với mọi người, vẻ mặt cung kính và mềm mại.
Điều này làm cho Hoàng lão cha rất hưởng thụ, thấy cháu gái nhà mình không vừa mắt.
Vì ca ngợi người khác, cũng vì chỉ bảo cháu gái, hắn nói với Đỗ Quyên và Hoàng Ly nói: “Hai ngươi nên học hỏi Tảm cô nương. Xem người ta, bộ dáng tiểu thư đại gia. Giống như các ngươi, không khác gì dã nha đầu. Trước mặt trưởng bối cũng không biết trên dưới nặng nhẹ.”
Phùng Thị nghe xong sắc mặt thập phần không tốt.
Đỗ Quyên lại hùa theo hắn nói: “Gia gia nói rất đúng!”
Hoàng lão cha thấy nàng nghe lời như thế, giáo huấn càng thêm hăng say, ngụ ý, Đỗ Quyên không bằng một sợi tóc của Tảm Lao Yên.
Bắt đầu Tảm Lao Yên nghe xong rất cao hứng, sau một hồi cảm thấy bất an.
Nàng vội vàng cười hoà giải, tán dương Đỗ Quyên rất nhiều ưu điểm.
Đỗ Quyên lại tựa như không thèm để ý, hơi hơi làm nũng nói: “Gia gia! Người khác có thể nói chúng ta như vậy, gia gia cũng không thể nói như vậy.”
Hoàng lão cha trợn mắt nói: “Sao ta không thể nói?”
Đỗ Quyên đi đến bên người hắn ngồi xuống, vừa giúp hắn quạt, vừa oán giận nói: “Gia gia, ta là cháu gái của ngươi! Ta và Tảm cô nương xuất thân bất đồng, không cách nào so sánh được. Muốn so, đừng nói so ra kém Tảm cô nương, so với nha hoàn của Tảm cô nương ta cũng so không lại. Nhưng ta ở trong thôn coi như là giỏi giang. Gia gia ăn, mặc, dùng, có thứ nào mà ta không tận tâm? Tảm cô nương llại khác. Nếu nàng tới nhà chúng ta, ngay cả cái chày gỗ cũng cầm không nổi, chẳng lẽ gia gia có thể mắng nàng vô dung à? Cũng không thể so như vậy! Tảm cô nương không có khả năng đến nông thôn chúng ta; ta cũng không có khả năng biến thành tiểu thư khuê các. Đem ta so với nàng, đó là hạ thấp nàng!”
Lòng Tảm Lao Yên căng thẳng, sắc mặt đột biến.
Nàng lại thất thần nhìn Đỗ Quyên, thất lạc và nghi hoặc.
Hoàng Nguyên lúc này xen vào nói: “Gia gia, không thể so như vậy. Trên đời có rất nhiều người tài đức, nhưng gia gia sẽ không bởi vì cha ta kém bọn họ mà không thích cha ta; đối với kẻ làm cháu trai này cũng giống vậy. Đối với gia gia mà nói, chỉ cần con cháu hiếu thuận thì tốt rồi, cái khác cưỡng cầu không đến. Lại nói, tỷ ta rất xuất sắc, ngay cả ngự sử đại nhân ngày đó cũng khen nữa!”
Hắn nhìn về phía Đỗ Quyên thập phần tự hào.
Huynh muội Tảm Hư Cực vội vàng phụ họa, nói Tảm tuần phủ ở nhà cũng khen qua.
Hoàng lão cha nhất thời không nói chuyện, “Hừ” một tiếng nói: “Tỷ ngươi chỉ là quá cưỡng...”
Hoàng Nguyên vội vàng nói: “Gia gia yên tâm, sau này chúng ta đều hiếu thuận gia gia.” Một mặt nói sang chuyện khác, “Đã xế chiều, gia gia có đói bụng hay không? Nếu không chúng ta đi ăn cơm. Đi Lâm Giang Lâu trên đảo. Nhà hắn làm cá ngon nhất, ta mang gia gia và ông ngoại đi nếm thử.”