Điền Duyên

Chương 210: Chương 210: Cầu hôn lần nữa




Nhưng ánh mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm lại đây, đám con gái càng sợ, lòng tràn đầy thấp thỏm lo âu, bước nhanh hơn đi về phía trước, còn có người rẽ sang lối khác muốn tránh ra hắn.

Rốt cuộc, Hoàng Ly không chịu nổi, hét lên một tiếng “Chạy mau —— “

Rồi nhanh chân chạy, phảng phất như Lâm Đại Thắng muốn ra tay với các nàng.

Đám con gái không rõ ràng cho lắm, cho rằng Hoàng Ly nhìn thấy cái gì, không dám quay đầu xác nhận, đều thét lên chạy thục mạng theo nàng.

Lâm Đại Thắng liền nhận định Hoàng Ly các nàng làm chuyện bất lợi cho hắn, liền đuổi theo.

Vừa đuổi theo vừa kêu người, muốn hỏi là chuyện gì.

Kêu một đứa không ngừng, liền đổi qua kêu tên một đứa khác.

Hắn vừa đuổi theo vừa kêu, càng xác nhận lời nói của Hoàng Ly là sự thật, bé gái bị kêu sợ như bị quỷ kêu sói tru, chết sống không dám dừng lại.

Vào thôn, người nhà bé gái liền chất vấn Lâm Đại Thắng vì sao rượt đuổi theo khuê nữ bọn họ.

Lâm Đại Thắng nói không nên lời nguyên do, không phải hắn đuổi theo các nàng là muốn hỏi rõ sao.

Đám con gái cũng không nói ra được nguyên do, các nàng không làm gì cả, vô tội bị truy đuổi đó!

Hai bên liền cãi nhau.

Nháo lớn, tiến thêm một bước xác nhận cả nhà Lâm Đại Thắng âm độc không thể chọc.

Một bên khác, Nhậm Viễn Minh cùng một đám con nít cũng là chủ động nói về đệ muội Bát Cân, nhìn thấy bọn họ là chạy, nói nếu là nếu dính vào khuê nữ nhà hắn, trường thành phải cưới khuê nữ nhà hắn, hắn không muốn cưới...

Đêm đó, việc này nháo cho nhà nhà không yên, nghị luận ầm ĩ.

Ngày hôm sau, tình hình nghiêm trọng hơn. Dưới sự thôi thúc của Hoàng Ly, Nhậm Viễn Minh, Hoàng Tiểu Thuận, đứa nhỏ trong thôn hễ thấy nhà Lâm Đại Thắng là trốn, giống như tránh ôn thần vậy, lời khó nghe nào cũng có.

Đây cũng là cách Đỗ Quyên đối phó, nhiễu loạn dư luận thôn Thanh Tuyền.

Nếu người ta đồn đãi về nàng, vì sao nàng không thể đồn người khác? Không phải nàng không có miệng. Hơn nữa, nàng rất chánh trực, nửa điểm cũng không bịa đặt vu hãm, nàng để Hoàng Ly nói đều là sự thật, chỉ là tinh giản sự thật.

Hoàng Ly cũng cảm thấy mình rất thành thực, chỉ cho thêm “từng chút một” khác.

Mục đích Đỗ Quyên làm như vậy, không phải muốn phá hoại thanh danh Lâm gia. Bất quá nàng chỉ nương vào tâm lý mọi người thích nghị luận thị phi, làm dư luận trong thôn chuyển hướng, đem trọng tâm chuyển tới cả nhà Lâm Đại Thắng.

Về phần thật giả, có quan hệ gì đâu?

Đợi phân biệt rõ, giải thích rõ, chuyện của Đỗ Quyên cũng bị người quên không sai biệt lắm.

Thuận tiện, cũng làm cho vợ chồng Lâm Đại Thắng nếm thử mùi vị bị người chỉ chỏ nghị luận, không đường chối cãi. Hai người bọn họ đều thích sinh hoạt bận rộn như vậy.

Nhưng là, bất cứ kế sách nào lúc bắt đầu thực hiên, đều không biết kết quả đến ra sao. Trong quá trình thực hiện cũng sẽ nảy sinh ra nhiều biến hoá không lường trước được.

Tỷ như Hòe Hoa, chỉ nói một câu nói, đưa đến hậu quả chính nàng cũng kinh hãi.

Nay Đỗ Quyên cũng vậy. Nàng không nghĩ tới trẻ con trả thù dẫn tới hậu quả lớn như vậy, giống như ông trời cũng đang giúp Hoàng gia.

Hôm đó, Hoàng Ly và Lão Thực cha đi trong thôn, đi ngang qua cửa nhà Lâm Đại Thắng. Hoàng Ly nhỏ giọng nới với cha, nương Bát Cân muốn quyến rũ hắn, nhìn ánh mắt nàng kìa, nói cha không nên bị nàng mê hoặc.

Hoàng Lão Thực vừa nhìn, à không, phụ nữ này đang đứng trong viện trân trân theo dõi hắn.

Bát Cân từ từ đường trở về, tai trái bị điếc, mũi bị gãy, nửa chết nửa sống, đến bây giờ chưa thể xuống giường. Còn có, gần đây người trong thôn thấy người nhà bọn họ là chạy, nương Bát Cân nhận định là nha đầu Hoàng gia giở trò. Nhìn thấy Hoàng gia là hận nghiến răng nghiến lợi, có thể không “thâm tình” nhìn chằm chằm Hoàng Lão Thực sao?

Hoàng Lão Thực cũng hận nương Bát Cân, hơn nữa tiểu khuê nữ đang ở một bên, hắn muốn bày ra hình tượng người cha mẫu mực, lập tức hướng nàng trợn mắt nói: “Ngươi nhìn ta làm cái gì? Nhìn bộ dáng như quỷ của ngươi kìa, đưa tới cửa ta cũng không cần.”

Nương Bát Cân giận đến ngã ngửa, lập tức từ trong viện mắng lên.

Tuy Hoàng Lão Thực không mắng chửi giỏi như nàng nhưng rất cố chấp, “Ai cho ngươi nhìn ta?”

Hoàng Ly rất khác thường, không giúp cha mắng lại một câu, lại nói với người chạy đến xem là cha nàng bị nương Bát Cân đeo dính...

Hoàng đại nương cũng đuổi vô giúp vui, trước mắng to một trận, sau đó nói tuy nàng không thích con dâu cả, nhưng vì nàng giúp Hoàng gia sinh ba khuê nữ, tốt xấu có thể chịu được. Phụ nữ như nương Bát Cân, nàng kiên quyết sẽ không cho đại nhi tử cưới về nhà, nói giống như nương Bát Cân muốn tái giá Hoàng Lão Thực vậy.

Nương Bát Cân bị người chỉ chỏ, xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Tranh cãi ầm ĩ thêm một trận xong, trong thôn bàn tán về Lâm gia càng dữ dội, bởi vì Tiểu Liên cũng lửa cháy thêm dầu, nàng không chịu gả Bát Cân, nói muốn đi miếu nương nương xuất gia. Khuyên can mãi, Lâm gia đại phòng đem nàng về nhà cũ ở, coi như khuê nữ, hôn sự sẽ tính toán sau.

Đối với mọi chuyện, người trong Lâm gia tộc rất thờ ơ lạnh nhạt, cũng không ra mặt.

Hành vi của vợ chồng Lâm Đại Thắng lần này làm cho bọn họ rất cảnh giác: một khi trong tộc có chuyện gì, với bản lĩnh đổi trắng thay đen của hai người này, còn không biết sẽ nháo như thế nào, cho nên đều không muốn giúp bọn hắn. Ngẫm lại xem, ngay cả vợ chồng Lâm Đại Mãnh đều bị làm cho nguội lạnh, huống chi người khác.

Cuối cùng, cả nhà Lâm Đại Thắng gần như không dám ra cửa.

Lâm thái gia thấy nháo đến như vậy, liền ra lệnh vợ chồng Lâm Đại Thắng đến Hoàng gia quỳ xuống nhận sai. Chẳng những thay Bát Cân nhận sai, cũng vì nương Bát Cân đổi trắng thay đen nhận sai; đính chính lại thanh danh Đỗ Quyên , cũng chính lại thanh danh cho chính bọn họ.

Hai vợ chồng Lâm Đại Thắng không hiểu thâm ý của gia gia, càng hận Hoàng gia.

Tuy là nhận sai, phong ba không phải nói bình ổn là bình ổn.

Lâm Đại Thắng là người Lâm gia, thanh danh Lâm gia chịu ảnh hưởng là điều không thể tránh khỏi. Cha con Lâm thái gia không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này, liền muốn từ bắt tay từ Đỗ Quyên.

Lúc trước, nương Bát Cân cậy mạnh nói, nếu Đỗ Quyên và Lâm Xuân định thân, người bên ngoài sẽ không có ý nghĩ, sẽ không khởi lên tâm tư không nên có, đem sai lầm của Bát Cân quy về lý do Đỗ Quyên không định thân.

Tuy Lâm thái gia răn dạy nàng, nhưng ông lại nhớ những lời này.

Trước mắt nháo ồn ào huyên náo, ông nghĩ, nếu Đỗ Quyên và Lâm Xuân định thân, tốt xấu có thể bịt miệng người ta, ít nhất mọi người nói tới Lâm gia, sẽ tách đại phòng và nhị phòng ra.

Cho nên nói, tiểu nhân khó chơi nhất, nói 10 câu trong đó chỉ một câu có tác dụng, cũng đủ làm cho người không chịu nổi.

Ngày hôm đó, ánh nắng tươi sáng hiếm thấy, Hoàng Lão Thực và Phùng Thị ăn điểm tâm, vừa mới chuẩn bị, Lâm gia long trọng đến nhà: Lâm thái gia, Lâm thái thái, Lâm đại gia, Lâm đại nương, Lâm Đại Mãnh và vợ, Lâm Đại Đầu và vợ, đầy mặt tươi cười đi vào viện.

Vợ chồng Hoàng Lão Thực thấy trận này, không biết làm sao.

Dù trong lòng nghi ngờ, nhưng không dám chậm trễ chút nào, khách khí nghênh đón vào nhà chính.

Mới ngồi xuống một hồi, Hoàng Tước Nhi dâng trà, mọi người bưng lên uống một ngụm, đã thấy Hoàng lão cha và Hoàng đại nương tới, dĩ nhiên là bị Lâm gia mời tới. Sau đó là vợ chồng Nhậm Tam Hòa, cũng được mời tới.

Gặp mặt hàn huyên một lúc xong, Hoàng lão cha liền hỏi Lâm đại gia đến có chuyện gì.

Lâm đại gia cười cười, nhìn về phía Lâm thái gia.

Lâm thái gia cúi đầu uống trà, không lên tiếng.

Lâm Đại Đầu nãy giờ vẫn quan sát, lúc này buồn bực hỏi: “Đỗ Quyên đâu?”

Phùng Thị vội nói: “Đỗ Quyên và Hoàng Ly ở phía sau vườn hái rau.”

Lâm thái gia mới ngẩng đầu lên nói: “Gọi nàng trở về, ta có vài câu hỏi nàng.”

Người Hoàng gia nhìn nhau, Phùng Thị nói với Hoàng Tước Nhi: “Tước Nhi đi gọi một tiếng.”

Cứ như vậy, đợi Đỗ Quyên trở về, đối mặt chính là Lâm gia tam đại trưởng bối cầu hôn.

Đủ coi trọng, đủ long trọng đi?

Hơn nữa Lâm thái gia kiên trì hỏi chính nàng, cũng không dám cùng Hoàng lão cha và Hoàng Lão Thực tự định ra việc hôn nhân, muốn nàng chính miệng đáp ứng.

Đỗ Quyên nhìn nhóm lão hồ ly đột nhiên tập kích, ngây dại.

Sao trước đó một điểm tiếng gió cũng không có chứ?

Lâm Xuân có biết hay không?

Lâm Xuân biết mới là lạ. Lâm Đại Đầu có kinh nghiệm lúc trước, ém thật kỹ. Vì sợ để lộ tiếng gió, ngay cả huynh đệ Thu Sinh cũng không biết.

Nhậm Tam Hòa nhìn Đỗ Quyên ngẩn người, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không mở miệng.

Phùng Minh Anh không biết hắn có tâm tư khác, nháy mắt kêu hắn xoay chuyển câu chuyện. Vợ chồng hắn vừa đến nơi, Hoàng gia đều ở đây. Đỗ Quyên là người có chủ ý, người khác không lay chuyển được nàng. Bọn họ chỉ cần nghe, xem tình hình nói một câu hai câu liền được.

Hoàng lão cha hừ lạnh một tiếng, thập phần không vui.

Hắn sống tuổi lớn như vậy, chưa thấy qua phương thức cầu thân kỳ quái như thế: trưởng bối hai bên đều tề tựu, lại muốn hỏi ý khuê nữ. Bọn họ làm gia gia nãi nãi thì không nói, dù sao đã ở riêng, nhưng cha mẹ làm ăn cái gì không biết?

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cũng cảm thấy là lạ.

Bình thường Đỗ Quyên ở nhà nói chuyện có phân lượng. Nàng cũng nói qua với bọn họ là Ngư nương nương có sắp xếp với hôn sự của nàng, bọn họ không cần lo, nên bọn họ không quản nữa.

Phùng Thị nhìn khuê nữ nhặt được của mình, có chút đau lòng, nhân tiện nói: “Đỗ Quyên, ngươi...”

Một lời chưa xong, Hoàng lão cha bất mãn ho khan một tiếng.

Hoàng đại nương cũng trừng mắt nhìn Phùng Thị.

Phùng Thị liền cúi thấp đầu.

Cha mẹ chồng đang trách nàng, nói nam nhân không mở miệng, sao nàng nói trước.

Thôi, dù sao nam nhân cũng không làm chủ được cho Đỗ Quyên, tùy nàng đi thôi.

Lập tức, Đỗ Quyên vừa tìm từ ngữ, vừa cẩn thận hỏi Lâm Đại Đầu: “Đại Đầu bá bá, việc này... Xuân Sinh có biết hay không? Có phải nên nói cho hắn biết một tiếng?”

Lâm thái gia nhìn nàng sẵng giọng: “Quyên nha đầu, ngươi quá không phúc hậu.”

Đỗ Quyên nhìn lão yêu tinh sống thọ bằng cả hai đời của mình cộng lại, da đầu run lên, cười làm lành nói: “Thái gia gia, sao ta không phúc hậu chứ?”

Lâm thái gia liếc nàng một cái, nói: “Xuân Nhi đối với ngươi thế nào, trong lòng ngươi đều biết. Ngươi đáp ứng việc hôn nhân này, khẳng định hắn cao hứng. Ngươi không đáp ứng, thì tự mình nói, đừng để cho Xuân Nhi chống đỡ cho ngươi, trước mặt cha mẹ nói dối là không nguyện ý cưới ngươi.”

Đỗ Quyên nghe xong, phá lệ đỏ mặt.

Tuy đây không phải là nàng mong muốn, nhưng Lâm Xuân đúng là vì nàng làm tấm mộc.

Nàng nhịn không được liếc mắt nhìn Lâm Đại Đầu, thầm nghĩ đều là ngươi gây ra .

Cũng thế thôi, hôm nay nói rõ ràng với bọn họ đi.

Nàng nói lại một lần, trước nghiêm túc hỏi Lâm thái gia: “Thái gia gia, các ngươi tin ta sao? Nếu là tin ta thì ta nói; nếu không tin ta, như cách ngũ thím nhìn ta, vậy thì mời trở về, ta không có gì để nói, bởi vì cửa thân này ta không thể đáp ứng.”

Lâm Đại Đầu vừa nghe liền nóng nảy, sao còn chưa nói đã cự tuyệt chứ?

Lâm thái gia dùng ánh mắt ngăn hắn lại, nói với Đỗ Quyên: “Nếu không tin ngươi, chúng ta nhiều người như vậy tới làm gì? Ngươi có lời gì, cứ việc nói.”

Đỗ Quyên gật đầu nói: “Là có chuyện như vậy. Lúc ta mấy tuổi được Ngư nương nương nhắc nhở, nói nhân duyên của ta đã định sẵn. Lúc ấy ta đã nói chuyện này cho Xuân Nhi. Hắn vì duyên cớ này mới không cho Đại Đầu bá bá đến đề thân.”

Mọi người nghe xong ngẩn ngơ, vợ chồng Lâm Đại Đầu biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.