Lâm Xuân dừng chân lại, nói với Đỗ Quyên: “Ta không muốn ăn cơm, muốn ăn miếng cháy. Ngươi bới một chén cháy, chan canh nấm vào, rồi gắp thêm chút măng xào là được. Gần đây bụng ta không thoải mái, ngửi thấy dầu mỡ là ngán.”
Đỗ Quyên nghe xong vội đáp ứng, đi vào lều lấy.
Lâm Xuân nhìn theo bóng lưng nàng, lẳng lặng chờ.
Ngẫu nhiên ánh mắt đảo qua Hòe Hoa, gật gật đầu cười, cũng không nói gì.
Trái tim Hòe Hoa nhanh chóng siết chặt, khó khăn mím chặt miệng.
Nàng thấy hắn hao gầy, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên che giấu ưu thương, trong lòng toan trướng khó chịu, nhẹ giọng nói: “Đợi thượng lương là tốt rồi, ngươi sẽ an tâm.”
Lâm Xuân thuận miệng đáp: “Cần thêm một thời gian nữa. Nhà xây xong, đồ gia dụng trong nhà ít nhất cũng phải hết cả tháng mới làm xong, nếu làm nhiều phải cần 2, 3 tháng, đợi chuẩn bị xong mới có thể thả lỏng.”
Hòe Hoa nghe xong trợn mắt há mồm.
Lúc này Đỗ Quyên đi tới, bưng một cái bát thô to, bên trong là miếng cháy ngâm trong nước canh, phía trên có rất nhiều nấm, còn có chút cải thảo và đậu hủ, nói với Lâm Xuân: “Ta gắp chút đậu hủ. Ngươi không muốn ăn thịt thì ăn chút đậu hủ đi. Mỗi ngày làm rất nhiều việc, sợ không chịu đựng nổi.”
Lâm Xuân gật gật đầu, thuận theo cầm bát đi.
Lúc này Hoàng Lão Thực ở bên ngoài gọi: “Đỗ Quyên, giúp cha lấy chút gừng đến. Cha ăn thịt quá ngấy.”
Lâm Đại Đầu tức giận quát lớn hắn: “Ai kêu ngươi ăn như chết đói vậy?”
Đỗ Quyên vội đáp ứng một tiếng, xoay người đi lấy.
Hòe Hoa nhịn không được sợ run, nhìn theo bóng lưng nàng tức giận nghĩ: “Ngươi cũng sợ hắn không chịu đựng nổi? Vậy dựa vào cái gì còn muốn hắn giúp ngươi xây nhà?”
Dựa vào cái gì?
Là hắn tự nguyện!
Nàng chuyển hướng nhìn Lâm Xuân đang vùi đầu ăn cơm, tuyệt vọng đến bất lực.
Lâm Xuân đang ngồi xổm một chỗ, ăn mấy miếng, bỗng nhiên ngẩng đầu quét về phía Hòe Hoa.
Vẻ mặt đầy phẫn nộ thương tâm của Hòe Hoa không kịp che giấu, ngẩn người nhìn hắn.
Hắn chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xong, sau đó hỏi nàng: “Làm sao?”
Hòe Hoa cuống quít lắc đầu nói: “Không... Không sao cả.”
Nói xong xoay người đi vào bếp, làm bộ như muốn đem cơm trong tay đổ vào trong nồi, bỗng nhiên phát hiện thức ăn đầy trong bát, nên vội dừng tay lại. Vừa lúc Hoàng Tiểu Bảo đi tới, nàng liền đưa bát kia cho hắn: “Cho ngươi ăn. Xuân Sinh nói hắn không ăn dầu mỡ.”
Hoàng Tiểu Bảo cười tiếp nhận bát, ngạc nhiên nói: “Xuân Sinh muốn xuất gia làm hòa thượng à?”
Đám người Quế Hương đang đi vào lấy thêm cơm thêm đồ ăn, nghe vậy cười to.
Lâm Xuân cũng không nói lời nào. Đỗ Quyên nghe xong cũng không lên tiếng. Hai người đều lẳng lặng.
Hòe Hoa nghe lời nói đùa này, tâm tình buông lỏng chút.
Nàng chợt nhớ tới cái gì, đi tới bên tấm thớt lật cái rổ ra, mang đến một chén ớt thái sợi xào đậu, cười tủm tỉm đưa đến trước mặt Lâm Xuân, nói: “Cho ngươi cái này. Ngươi sợ dầu mỡ, cái này đưa cơm nhất.”
Hoàng Tiểu Bảo mới vừa đi ra ngoài, nghe vậy vội quay đầu chạy về, hô: “Món ngon gì mà ăn lén, không cho chúng ta nhìn thấy? Cho ta xem với!”
Hòe Hoa nói: “Không phải món ngon gì! Chỉ là ớt xào thôi. Buổi sáng xào rau còn dư chỉ một chút này, mang ra thì không đủ, nên nên giữ lại cho chúng ta ăn cơm. Xuân Sinh nói hắn ăn không vô, ta mới nhớ tới đưa cho hắn.”
Rồi mím môi cười, gắp cho hắn một đũa.
Hoàng Tiểu Bảo ha hả cười nói: “Càng thiếu thì càng quý. Tranh ăn mới thơm.”
Hắn bất quá chỉ muốn nói thêm vài câu với nàng mà thôi, cũng không phải vì ăn.
Lâm Xuân yên lặng nhìn Hòe Hoa một hồi, cũng gắp chút.
Vài lời này, người bên ngoài đều nghe thấy. Phúc Sinh, Thu Sinh đều kêu mang ra.
Rốt cuộc vẫn phải đem bát đồ ăn này ra ngoài, tranh đoạt không còn mới bỏ qua.
Hoàng Lão Thực nhìn trường hợp náo nhiệt này, buồn bực nghĩ: rõ ràng là việc vui, sao hắn lại không cao hứng nổi?
Lâm Đại Đầu cũng nghĩ như vậy.
Ba ngày sau, phòng ốc toàn bộ hoàn công.
Nhìn từ bên ngoài cũng không có gì đặc biệt, chỉ là rắn chắc chút, dùng rất nhiều đá xanh, gỗ và gạch ngói, người trong núi không phải chưa thấy qua. Nhưng đi vào bên trong, dù là nông dân không hiểu kiến trúc nghệ thuật, cũng nhìn ra căn nhà này có chút đặc biệt, không giống nhà của bọn họ ở. Khác biệt ở đâu, bọn họ cũng không nói ra được.
Ba gian phòng bố trí thập phần tinh xảo và khác biệt, gia cụ đặc sắc: mặt tường đều là vách gỗ, chưa từng trải qua bất kỳ điêu khắc tân trang nào, hoa văn gỗ thô tựa như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, lộ ra khí tức cổ xưa. Cái này còn không tính, phòng ốc các nơi hoa văn đều không giống nhau, nhưng rất ăn khớp với nhau.
Lấy đường gian mà nói: dưới đất một màu đá than chì, hoa văn gỗ phía trên chính đường giống như núi non trùng điệp, cho người ta một cảm giác đại khí đường hoàng, phảng phất như đứng trên đỉnh núi quan sát, tầm nhìn kéo dài tới vô cùng; mà mặt tường và xà ngang nối tiếp với lầu các bên trên thì là hoa văn mây bay mãnh liệt, phảng phất như đang nâng một toà tiên các.
Một gian nhà nhỏ mà làm cho người ta cảm thấy trời rộng, núi cao, mây phủ!
Bên phải là thư phòng và phòng nghỉ tạm ban đêm, hoa văn lấy thanh nhã là chính.
Bên trái có hai gian phòng, là khố phòng và phòng bếp, hơi bình thường chút.
Lầu các phía trên là phòng ngủ chính, hoa văn bốn vách tường đều không giống nhau: hoa cỏ, điểu thú, sơn thủy, tràn đầy hương vị nông thôn nguyên sơ. Thân ở trong đó, không thấy xa hoa, chỉ thấy thân thiết giản dị. Còn có cửa sổ, lan can bên ngoài, đều đơn giản cổ nhã nhưng đường nét độc đáo.
Hiệu quả đương nhiên không giống nhau, do Lâm Xuân căn cứ chỉnh thể vị trí, ánh sáng, sau đó tỉ mỉ chọn lựa gỗ khác nhau, cố ý bố cục.
Lại nói bên ngoài viện: khác với những nhà khác, bên ngoài tường viện đều do kim loại cắt ra và tảng đá lớn phi thường thô ráp lũy thành, vừa dày vừa nặng, trong kẽ tường nhét chút bùn, tràn ngập dã tính, nhìn rất rắn chắc, thậm chí có thể suy ra, một thời gian dài nhất định sẽ rêu xanh dầy đặc, dây leo chằng chịt. Ở cửa viện, giữa bức tường đá là một tòa bằng gỗ đình, giống như cửa thuỳ hoa; lại có đường lót đá dẫn đến phòng khách, mái nhà chính phòng cong cong, nhìn không đặc biệt, tinh tế đánh giá thì khắp nơi biểu hiện cổ vận cổ hương, giản dị không xa hoa lại khác với nông gia bình thường.
Thiếu sót duy nhất là nhà mới không có cây xanh, thiếu đi chút sinh khí.
Đỗ Quyên xem xong, tự đáy lòng vui sướng.
Thật sự là không thể không thích!
Nhà xây xong, nàng cũng không có ý định bày rượu mời khách.
Ngày đó chỉ mời người tới hỗ trợ ăn một bữa cơm trưa rồi giải tán.
Quế Hương cũng thập phần thích nhà mới, đòi về năn nỉ nương cho nàng tới đây ở một thời gian.
Nương Quế Hương bởi vì khuê nữ mình mãi nhớ Cửu Nhi, vẫn buồn bực không vui, nên cũng muốn nàng đến ở với Đỗ Quyên, hai người trò chuyện, nói không chừng dần dần sẽ tốt lại; thứ hai, vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu đều muốn Quế Hương đến bồi Đỗ Quyên, bởi vậy nàng thuận miệng đồng ý.
Đỗ Quyên cũng đồng ý.
Bởi vì những ngày sau đó Lâm Xuân đều tới làm gia cụ, đi sớm về muộn, hơn nữa có Thập Cân đi cùng, nhưng thiếu niên nam nữ mỗi ngày chung đụng dễ bị người nói nhảm. Nếu Quế Hương tới ở, chắc có thể miễn chút hiềm nghi.
Quế Hương nhất thời vui đến điên, vội chạy về nhà thu thập quần áo.
Hòe Hoa thấy thế, cũng nói muốn đến ở.
Đỗ Quyên lại quả quyết cự tuyệt.
Hòe Hoa có tâm tư gì, nàng rất rõ ràng.
Quan hệ giữa nàng và Lâm Xuân đã đủ phức tạp, không muốn phức tạp hơn.
Hòe Hoa thấy nàng không hề chừa chỗ thương lượng, trong lòng thầm hận.
Chiều hôm đó, đám người Hoàng Tước Nhi, Hoàng Tiểu Bảo giúp Đỗ Quyên chuyển sạp mỹ nhân và những dụng cụ Lâm Xuân đưa trước đó, từ miếu nương nương chuyển qua, mới xem là dời đến nhà mới.
Hòe Hoa cũng có mặt. Nàng không nhịn được cầm cầm một túi đồ đi cùng Hoàng Tiểu Bảo.
Hoàng Tiểu Bảo rất vui vẻ, gánh một gì đó nói cười với nàng không dứt.
Hòe Hoa từ trong miệng hắn biết được, Đỗ Quyên và Hoàng Nguyên không có khả năng trở lại với nhau; còn có, Lâm gia tuy không cầu hôn, nhưng hắn nghe ý của Tước Nhi tỷ tỷ, hẳn là Đỗ Quyên muốn tạm hoãn vài năm...
Hòe Hoa nhìn về phía núi. Trên sườn núi một tiểu viện vừa mới xây như mãnh thú muốn cắn người, mắt lom lom nhìn chằm chằm nàng, vừa giống như một tuyệt cốc sâu thẳm không thấy đáy, làm người do dự đặt chân lên.
Nàng không muốn đi vào!
Qua sông, nàng đưa bao bọc cho Hoàng Tiểu Bảo, cười nói: “Đã đến. Ngươi cầm bọc này đưa tới nơi, ta quay về đi tiếp một chuyến.”
Tuy Hoàng Tiểu Bảo không nỡ cũng đành phải đáp ứng.
Hòe Hoa quay đầu xong, nửa đường trên bờ sông gặp Hoàng Tước Nhi, Hoàng Ly và Đông Sinh, cầm bồn, nhấc thùng, vội cười hỏi: “Đỗ Quyên đâu?”
Hoàng Tước Nhi nói: “Ở phía sau. Ngươi lại trở về làm gì? Không còn đồ đạc gì.”
Hòe Hoa nói: “Chuyển xong sao? Ta đi xem xem, cùng Đỗ Quyên đi tới nhà mới.”
Nói xong dọc theo hà canh đi như bay về hướng miếu nương nương.
Hoàng Ly thực không thích nàng, hừ một tiếng nói: “Giả mù sa mưa! Cho ai xem?”
Hòe Hoa không muốn làm cho bất luận kẻ nào xem, nàng chỉ muốn tìm Đỗ Quyên.
Lúc này, trong miếu vừa lúc không ai, chỉ có Đỗ Quyên đứng trước pho tượng Ngư nương nương, cũng không biết đang nghĩ gì, chậm chạp không chịu rời đi.
Hòe Hoa đi vào, quỳ xuống trên bồ đoàn, hai tay tạo thành chữ thập, kiên quyết nói: “Đỗ Quyên, trước mặt Ngư nương nương, ta hôm nay cầu ngươi một việc.”
Đỗ Quyên ngạc nhiên quay đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
Trong lòng cũng đã sáng tỏ.
Hòe Hoa nói: “Cầu ngươi buông tha Xuân Sinh đi.”
Đỗ Quyên nói: “Ngươi có ý gì?”
Hòe Hoa nói: “Ngươi không muốn gả cho hắn, đúng hay không? Trong lòng ngươi vẫn nhớ thương Hoàng Nguyên nhưng ngươi mặt mũi, không chịu về nhà, mới chuyển ra bên ngoài. Xuân Sinh một lòng nhớ thương ngươi, giúp ngươi xây nhà, giúp ngươi làm gia cụ, nhưng ngươi lại không muốn gả cho hắn. Ngươi đến cùng muốn kéo hắn tới khi nào?”
Đỗ Quyên bất khả tư nghị hỏi: “Ngươi nghe ai nói?”
Hòe Hoa nói: “Ai nói ngươi không cần quản, ngươi chỉ trả lời là đúng hay không?”
Đỗ Quyên nói: “Kỳ quái! Đúng hay không tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi lại dựa vào cái gì đến chất vấn ta? Còn có, ngươi muốn cầu ta cái gì? Mau nói ra, ta cần phải đi. Ta rất bận rộn, không có thời gian dây dưa với ngươi.”
Hòe Hoa đột nhiên quay đầu, mặt đầy lệ, thê lương nói: “Ngươi không thích hắn, vì sao không buông tha hắn, mà chỉ biết lợi dụng hắn? Ta mới thật thích hắn! Van cầu ngươi đem hắn nhường cho ta!”
Đỗ Quyên ngẩn ngơ, sau đó nói: “Chân mọc trên người ngươi, ngươi nên đi tìm hắn nha!”
Hòe Hoa khóc nói: “Nhưng hắn một lòng nhớ ngươi, không nhận ra ai tốt với hắn. Chỉ cần ngươi tuyệt niệm tưởng của hắn, nói cho hắn biết ta mới thật tốt với hắn, hắn mới có thể giải thoát. Đỗ Quyên ta van cầu ngươi, thành toàn chúng ta đi!”
Nói xong cúi người hướng Ngư nương nương dập đầu.
Nàng rất tin, Đỗ Quyên không dám đuối lý trước mặt Ngư nương nương.
Đỗ Quyên không thể tin nhìn nàng nói: “Ngươi thật không nói lý! Ta không phải là cha mẹ trưởng bối Lâm Xuân, dựa vào cái gì làm chủ vận mệnh của hắn? Đại Đầu bá bá và Đại Đầu thím cũng không thể can thiệp hắn, huống chi là ta. Ngươi cũng quá để mắt ta.”
Hòe Hoa kiên trì nói: “Đại Đầu cậu mợ không thể can thiệp, ngươi có thể!”
Nếu hỏi trên đời này Lâm Xuân nghe lời ai nhất, người đó nhất định là Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên cả giận nói: “Đó là ngươi tự cho là thế! Đừng nói ta không có sức ảnh hưởng với hắn lớn như vậy, cho dù có, ta cũng sẽ không làm như thế.”
Hòe Hoa rưng rưng nhìn nàng nói: “Ngươi rốt cuộc thừa nhận? Chỉ là không chịu buông tha hắn, muốn hắn một đời đi theo sau ngươi, trong lòng ngươi còn muốn người khác. Ngươi thật ác độc!”