Đỗ Quyên lưu loát giảng xong, rất hài lòng phản ứng của những đứa trẻ này.
Nàng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, cười nói: “Tốt lắm. Hồi hồn đi! Đừng nghĩ nhiều như vậy. Vài chục năm trước khẳng định cha mẹ chúng ta từng ở bờ sông này ngắm trăng. Mấy chục năm sau chúng ta cũng tới này bờ sông ngắm trăng. 'Nhân sinh đời đời vô cùng đã', nhìn trăng nhiều trẻ hơn đó.”
Quả nhiên mọi người bị nàng gọi về, ồ ồ cười vang.
Vì thế sôi nổi đứng dậy, đang muốn đi, chợt nghe xa xa có người gọi “Hạ Sinh! Xuân Nhi!”
Là Thu Sinh tìm tới, còn có Hòe Hoa đi cùng.
Thì ra hắn ở dưới sông ra sức chống thuyền, lại không thấy bọn đệ đệ và Đỗ Quyên ủng hộ mình. Đợi lên bờ lại tìm không thấy người. Là Hòe Hoa nói cho hắn biết, nói nhìn thấy Hạ Sinh ca ca bọn họ theo bờ sông đi ra mé ngoài thôn, dẫn hắn đi tìm.
Thu Sinh thấy bọn họ chạy đển đồng ruộng không người mà vẫn có thể chơi cao hứng như vậy, đặc biệt là Đỗ Quyên, cười thoải mái, không khỏi cảm thấy vô lực: mình đã già rồi, Xuân Nhi và Đỗ Quyên bọn họ nhỏ như vậy, không cùng lứa với hắn...
Hắn càng sa sút, oán trách vài câu.
Cửu Nhi cười nói: “Thu Sinh ca ca đừng tức giận, chúng ta trở về giúp ngươi gõ trống.”
Đám người Lâm Xuân Đỗ Quyên đều xin lỗi hắn, nói trở về ủng hộ hắn.
Vì thế, đoàn người quay lại thôn.
Hòe Hoa đi chung với Quế Hương, hỏi vừa rồi bọn họ ở bờ sông làm cái gì.
Quế Hương khoe ra nói: “Đỗ Quyên đọc thơ, rất dễ nghe.”
Thơ là cái thứ gì, Hòe Hoa không có rõ ràng, cũng không hâm mộ. Nhưng khi nàng nhìn thấy Lâm Xuân, Cửu Nhi và Đỗ Quyên đi sau một bước, thấp giọng bàn luận xôn xao, không khỏi vừa tức vừa xấu hổ, khinh thường nàng trơ trẽn, trong đáy lòng lại thầm hâm mộ.
Ở cổ thôn, nam nữ lớn lên rất để ý. Con gái trừ phi còn nhỏ, người bình thường tuyệt không dám như Đỗ Quyên, lớn như vậy mà rất hào phóng ở chung với con trai còn nói cười.
Quế Hương và đám người Cửu Nhi, Lâm Xuân là biểu huynh muội (anh em họ), Hòe Hoa không cảm thấy nàng đi chung với bọn họ có gì sai, nhưng nàng chướng mắt cử chỉ của Đỗ Quyên.
Kỳ thật chẳng riêng gì Hòe Hoa, có thật nhiều con gái thôn Thanh Tuyền không thích Đỗ Quyên.
Các nàng không thích nụ cười sáng lạn của Đỗ Quyên, cảm thấy nàng không tuân thủ bổn phận, không có hàm súc e ngại của con gái, chuyên làm thủ đoạn quyến rũ người, làm nũng cho người thích.
Tỷ muội Đỗ Quyên ngoại trừ qua lại với con cái Lâm gia cách vách, nhà Quả Cân và nhà mẹ nuôi , cũng không kết giao nhiều bằng hữu, cho nên không biết việc này.
Nhưng nàng ẩn dấu linh hồn của người trưởng thành. Nàng cảm nhận rõ ràng địch ý của Hòe Hoa đối với nàng. Nhớ tới nương nàng nói sau lưng mình, dù Hòe Hoa vẫn còn con nít, nàng cũng chỉ có thể kính nhi viễn chi.
Nhưng nay nàng lại có chứng cứ phạm tội mới.
Hòe Hoa cảm thấy, Đỗ Quyên tốt với Thủy Tú, Quế Hương vì muốn lấy lòng Lâm gia. Nàng cũng là cháu gái Vương gia, Đỗ Quyên lại không để ý nàng. Còn có Nhị Nha, Đỗ Quyên không nói nhiều với nàng. Kỳ thật Nhị Nha là người ngại ngùng nhát gan, nói ít, nghe nhiều, nhưng Hòe Hoa lại không nghĩ như vậy.
Lập tức mọi người trở lại cầu đá, Thu Sinh trở lên thuyền.
Lúc này, các đệ muội không vứt bỏ hắn. Lâm Xuân và Cửu Nhi tự mình nổi trống.
Cửu Nhi bừa bãi đường hoàng, tuy niên thiếu lại hào khí phóng đãng, cả người tản ra tinh thần phấn chấn bức người. Lâm Xuân cũng mạnh mẽ khang kiện, nhưng giữa đôi mắt càng lộ ra vẻ trí tuệ, khiến cho hắn và Cửu Nhi có khí chất anh duệ bất đồng.
Hai thiếu niên tài tuấn như vậy, dù cho thiếu nữ căn bản chưa xác định được tình cảm của mình, cũng không tự chủ quý mến, muốn thân cận với bọn họ.
Hòe Hoa rất muốn tiến lên nhưng không đủ dũng khí.
Đỗ Quyên đứng trước mặt Cửu Nhi và Lâm Xuân, cùng mọi người đánh nhịp ủng hộ.
Lâm Xuân và Cửu Nhi nhìn chằm chằm nàng, không thèm nhìn mặt trống, cùng với nàng hô nhịp khi thì gõ nhẹ, khi thì đánh mạnh, khi dày đặc như mưa, khi thì đơn lẻ vang như tiếng sấm, chính xác là kích tình bắn ra bốn phía!
Đỗ Quyên tươi cười sáng lạn, như hoa nở rộ.
Ánh trăng 15 chiếu lên mặt nàng, da thịt như bạch ngọc trơn mịn, bóng loáng.
Hòe Hoa nhìn trong lòng thập phần khó chịu.
Đỗ Quyên không biết tâm tư của Hòe Hoa. Nàng bị dân phong nồng đậm chất phác và cảnh tượng sung sướng làm say mê, phảng phất như trở lại buổi tiêc tối cuồng hoan ở đại học khi xưa, thanh xuân, kích tình bắn ra bốn phía!
Đám người Hạ Sinh, Quế Hương cũng liều mạng vỗ tay điên gọi, tiếng hô như nước lũ.
Dưới sông các thiếu niên chống thuyền ghen tỵ nói: “Đây là xem chúng ta chống thuyền hay là nhìn bọn họ gõ trống vậy?”
Mọi người cười vang, cũng cảm thấy các thiếu nữ giọng khách át giọng chủ.
Nháo đến trăng lên đỉnh đầu thì Hoàng Tước Nhi bên tai Đỗ Quyên nhắc nhở: “Trở về đi. Sáng mai ngươi phải dậy sớm đi đường đó.”
Đỗ Quyên tỉnh ngộ, đi tới nói với Lâm Xuân.
Hạ Sinh cũng đi xuống sông, kêu Thu Sinh đi lên.
Huynh đệ Lâm gia đồng loạt muốn đi, huynh muội Tiểu Cân cũng đi theo.
Quế Hương còn chưa cùng Đỗ Quyên chơi đủ, lại nghe nói ngày mai nàng phải đi ra ngoài núi tới nhà ông ngoại, vừa hâm mộ lại bất mãn, ôm cánh tay Đỗ Quyên oán giận nói: “Đỗ Quyên, ngươi xấu lắm! Một mình ra ngoài núi chơi. Nhớ phải mang thứ tốt về cho ta, bằng không trở về ta không để ý tới ngươi.”
Đỗ Quyên cười gật đầu, cam đoan mang thứ tốt về, nàng mới bỏ qua.
Cửu Nhi trực tiếp đi theo bọn họ.
Vì buổi tối hắn và Lâm Xuân còn phải tới nhà sư phó luyện công. Lại có, hai vợ chồng Nhậm Tam Hòa đều phải rời núi, trong nhà còn có heo, gà, không ai trông giữ là không được. Bởi vậy hắn giao nhà cho 2 đệ tử. Hắn đi, Cửu Nhi và Lâm Xuân đến ở Nhâm gia, tự tập võ đọc sách.
Nhậm Tam Hòa ăn cơm trưa ở Lâm gia đã giao phó.
Hòe Hoa thấy tỷ muội Hoàng gia vừa đi, huynh đệ Lâm gia cũng đi theo, nỗi thất lạc không nói nên lời tràn lan trong tim.
Vừa lúc bên người có Vương gia đường tỷ muội, nhìn theo hương đám người Đỗ Quyên đi, khẽ giọng nghị luận, hỏi thăm nàng có cùng Lâm Xuân định thân hay không. Việc này năm xưa luôn bị Lâm Đại Đầu lật ra nói, nhưng chưa định.
Nàng liền tùy ý nói: “Định hay không định thân có gì mà khẩn cấp. Người ta sẽ nói sẽ cười, ngay cả Cửu Nhi ca ca đều thích nàng.”
Các thiếu nữ không lên tiếng, trong mắt lại lộ ra vẻ không thích.
Cửu Nhi, Lâm Xuân tốt như vậy, các nàng chưa có mối tình đầu, không tự chủ sẽ chú ý. Hắn, quá chói mắt!
Đỗ Quyên không biết Hòe Hoa vì nàng chiêu một đám tình địch nhỏ, vội vàng chạy về nhà, thu thập rửa mặt, ba chị em liền lên giường. Mọi người chen chúc một đầu, trước khi đi dặn dò lại một lần.
Đỗ Quyên lặp lại chuyện cần ghi nhớ, dặn dò Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly.
Hai người đều trịnh trọng gật đầu.
Đồng thời ở trong sân của thôn Thanh Tuyền, vài bà mụ ngồi kéo nhàn thoại, thập phần náo nhiệt. Một bà già tránh đi mọi người, ngồi cùng Hoàng đại nương trong một góc vắng bàn luận xôn xao.
Đây là Diêm bà mối thôn Thanh Tuyền, được người nhờ vả, đến nghe tiếng gió từ Hoàng đại nương.
Thì ra sư huynh Hạ Sinh, Thạch Phiến, từ khi thấy Hoàng Tước Nhi, trong lòng có ý nên nói với cha mẹ.
Nương Thạch Phiến liền nhờ Diêm bà mối làm việc này.
Diêm bà mối suy nghĩ chu đáo. Vì ổn thỏa, sợ trực tiếp đi tìm Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cầu hôn, lỡ bị cự tuyệt sẽ không có đường lui. Bởi vậy xuống tay từ Hoàng đại nương trước.
Mọi người đều biết, Hoàng Lão Thực nghe lời cha mẹ nhất. Chuyện lớn thì Phùng Thị cũng không dám nghịch ý cha mẹ chồng. Mà hai cụ Hoàng gia chán ghét con dâu cả nhất. Nếu có thể làm chủ việc hôn nhân của Hoàng Tước Nhi, 2 cụ khẳng định sẽ nhúng tay.
Chỉ cần hai cụ Hoàng gia chịu, cửa thân này coi như thành.
Hoàng đại nương nghe Diêm bà mối há mồm ngậm miệng, 'cháu gái ngươi ra sao', đem cháu gái khen 'trên trời có, trần gian không', rất cao hứng, chỉ là có chút nghi hoặc. Bà mụ này không chỉ đích danh ai, khen đến hàm hồ, nhưng không biết là khen đứa cháu nào.
Vừa vặn đám người bên kia thấy hai người trốn vào góc nói nhỏ, đều thúc gọi tới.
Diêm bà mối liền cười nói: “Chính là lão nhị!”
Hoàng đại nương liền hiểu: đây là nói tới khuê nữ Hoàng lão Nhị, Đại Nữu.
Bà lại nghĩ không đến, Diêm bà mối làm mai cho Hoàng Tước Nhi, lại cầu đến trên đầu bà.
Theo lý, việc này nên đi tìm Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cầu hôn trước mới đúng.
Không chỉ bởi vì bọn họ là cha mẹ ruột, còn bởi vì đại nhi tử đã ở riêng.
Bởi vì đám người kia thúc giục, Diêm bà mối nói hai ba câu đem chuyện nương Thạch Phiến nhờ nàng nói ra, nói rõ là nếu Hoàng đại nương nhận lời việc này sẽ chọn ngày tới cửa cầu hôn.
Dĩ nhiên Hoàng đại nương không lập tức đáp ứng, nói muốn trở về cùng lão già và nhi tử thương nghị, sau đó sẽ trả lời.
Câu trả lời nẳm trong dự liệu của Diêm bà mối, nên bà cười nói sẽ chờ.
Lập tức hai người tản ra không đề cập tới.
Lại nói rạng sang ngày 16 tháng giêng, gà vừa gáy đợt đầu, cả nhà Đỗ Quyên đều dậy.
Thu thập một phen, ăn qua loa vài thứ, Nhậm Tam Hòa và Phùng Minh Anh vội vàng dắt con lừa đã chất đầy thổ sản vùng núi tới. Cửu Nhi và Lâm Xuân đi theo phía sau.
Đỗ Quyên đeo cái gùi nhỏ của mình. Phùng Thị cũng đeo gùi lớn, dắt một đầu lừa cõng 2 giỏ trúc, tụ họp với vợ chồng Nhậm Tam Hòa lên đường.
Hoàng Lão Thực nói muốn đưa các nàng không biết lần thứ mấy, lại bị Phùng Thị ngăn lại, “Ngươi đi rồi 2 tỷ muội nàng ở nhà sao được? Thứ này cũng không nặng, đồ nằng đã chất hết lên lưng lừa. Ngươi đưa hơn mười dặm đường rồi một mình quay về, chúng ta không yên tâm.”
Đỗ Quyên cũng khuyên nhủ: “Cha, ngươi chiếu khán trông nom nhà cửa là được rồi.”
Nhậm Tam Hòa cũng hướng hắn gật gật đầu, nói ngắn gọn: “Tỷ phu yên tâm!”
Hoàng Lão Thực nghĩ lại. Nhậm Tam Hòa có bản lãnh, hắn không cần lo.
Nhưng là, đến cùng hai mẹ con đi, hắn thập phần không nỡ. Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly cũng không nỡ. Hơn nữa trong lòng ôm tâm sự. Đỗ Quyên đi, cảm thấy bỏ lỡ cánh tay mặt, bởi vậy vẫn đi theo phía sau bọn họ.
Phùng Thị và Đỗ Quyên kêu bọn họ về vài lần, ba cha con luôn “Ai, ai” đáp ứng, nhưng cũng không đi về.
Cách vách, cả nhà Lâm Đại Đầu cũng dậy.
Hắn chạy ra sân, làm như không biết cười hỏi: “Đỗ Quyên, đi ông ngoại hả? Yên tâm đi chơi a! Đừng lo lắng trong nhà. Chúng ta là hàng xóm cách vách, nếu cha ngươi cần hỗ trợ, chúng ta còn có thể không đưa tay?”
Đỗ Quyên nghe xong có chút nghẹn khuất. Cái này thật là được tiện nghi còn khoe mã!
Nhớ năm xưa lúc nàng còn bú sữa mẹ, Lâm Đại Đầu nhắm vào nàng, muốn nàng và Lâm Xuân định thân, nàng từng quyết định, tương lai phải đặc biệt quậy phá hắn, làm hắn chủ động đánh mất ý niệm kết thân.
Ai ngờ một năm lại một năm trôi qua, mấy đứa nhỏ Lâm gia hồn nhiên lại thiện lương, nàng không thể hạ thủ. Đừng nói gây hoạ, thân cận còn không kịp nữa kìa. Nay hai nhà càng muốn trở thành thân thích.
Bị một hán tử nông thôn đánh bại, nàng có thể không nghẹn khuất sao!
Nàng nhịn không được trợn mắt nhìn hắn, lại dò xét nhìn Thu Sinh và Hạ Sinh đi phía sau hắn, không biết quyết định lần này sẽ mang đến kết quả gì, tương lai Hoàng Tước Nhi rốt cuộc là tốt hay xấu.
Trong lòng nàng có chút không bỏ xuống được.
Nếu không phải vì xác nhận Lý Đôn, nàng gần như muốn buông tha đi chuyến này.
Vợ Đại Đầu cũng đuổi ra cùng Phùng Thị nói chuyện.
Nhậm Tam Hòa cảm thấy là lạ, quát: “Đừng đưa nữa! Đều trở về.”
Rồi vội vàng dẫn đầu dắt ba con lừa đi, đám người Đỗ Quyên vội vàng đuổi theo.
Phía sau, Hoàng Tước Nhi có chút khẩn trương gọi “Đỗ Quyên...” Phảng phất như mắt đi chỗ dựa cố níu lấy cọng rơm cứu mạng.
Hoàng Ly cũng khóc nức nở kêu “Nhị tỷ tỷ!”
Đỗ Quyên dừng bước, quay đầu nhìn về phía hai người.
Dưới ánh trăng, thân mình thanh mảnh của tiểu thư tỷ có vẻ cô linh, cho dù đang lôi kéo Hoàng Ly, dựa vào Lão Thực cha, cũng vẫn có vẻ bất lực yếu đuối.
Nàng vội vàng chạy ngược lại, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: “Đừng sợ!”
Vừa dùng sức nắm chặt tay nàng.
Hoàng Tước Nhi liền gật đầu cười.
Đỗ Quyên lại cúi đầu thì thầm với Hoàng Ly gì đó. Hoàng Ly cũng cười.
Có thế Đỗ Quyên mới chạy theo sau. Lâm Xuân và Cửu Nhi ở phía trước chờ nàng.
Đợi nàng đi tới gần, hai người vừa đi vừa nói với Đỗ Quyên, đoạn đường nào địa phương nào nguy hiểm, nơi nào có ngọn núi cao và hiểm trở, nơi nào có cốc (thung lũng), “Lần trước trên đỉnh núi gần Hoàng Phong Lĩnh chúng ta phát hiện mấy cây cây trà, đợi tháng 4 chúng ta đi hái. Bên kia nấm nhiều nhất. Núi đá nơi đó cũng đẹp, hình khỉ hình ngựa, các loại các dạng đều có...”