Điền Duyên

Chương 296: Chương 296: Chết bất đắc kỳ tử




Rạng sáng ngày hôm sau, lúc gà vừa gáy sáng, Đỗ Quyên đúng giờ tỉnh dậy.

Mới ngồi dậy đã nghe bên ngoài có tiếng nói.

Nghiêng tai lắng nghe, có tiếng nói chuyện trầm thấp, cước bộ hỗn độn đi ra ngoài cửa viện.

“Chẳng lẽ Tảm Hư Cực rời đi?”, Đỗ Quyên kinh ngạc nghĩ, “Ngay cả muội muội hắn cũng không gặp.”

Lòng nàng trầm xuống, vội vàng xuống giường mặc quần áo, vén tóc đi ra ngoài.

Bên ngoài tuy còn tối nhưng Đỗ Quyên vẫn nhìn thấy một bóng đen ở cửa viện.

Nàng đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Hắn đi à?”

Nửa ngày, bóng đen trả lời: “Đi!”

Đỗ Quyên lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Bóng đen lại yên lặng.

Một hồi lâu, mới trả lời tối nghĩa: “Tảm gia tứ tiểu thư Tảm Lao Yên, định cho thế tử Huyền Vũ Vương làm phi, không ngờ đêm trước khi đính hôn thư nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử...”

Đỗ Quyên nghe xong trợn mắt há mồm.

Nàng kinh ngạc đứng nhìn, đầu óc trống rỗng.

Hai người đều không lên tiếng, cũng không biết đứng bao lâu, Đỗ Quyên mơ hồ cảm thấy có gì đó âm ấm ở ngón tay mới bừng tỉnh. Cúi đầu nhìn, con chó vàng trong nhà đang nằm bên chân nàng, thân thiết liếm tay nàng.

Nàng giơ tay tránh ra, nhẹ giọng nói: “Đi! Tránh ra!”

Sau đó nói với Hoàng Nguyên: “Ta đi ra sau núi luyện tập.”

Nàng không hỏi hắn muốn làm thế nào, vẫn như bình thường chào hỏi bước đi.

Hoàng Nguyên muốn gọi nàng, lại suy sụp rút tay về.

Hắn hạ thấp người, vuốt ve con chó vàng, im lặng.

Nhâm gia hậu viện, Nhậm Tam Hòa thấy Đỗ Quyên một mình tới, hỏi: “Hoàng Ly đâu?”

Đỗ Quyên nói: “Ai nha, quên gọi nàng.”

Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm nàng một hồi, bỗng nhiên hỏi: “Tại sao Tảm cô nương tới đây?”

Đỗ Quyên không phải là người biết che giấu mình. Nàng vừa đến, Nhậm Tam Hòa liền nhìn ra có gì không đúng.

Đỗ Quyên nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này tiểu dượng sớm muộn gì sẽ biết, không bằng sớm nói cho hắn biết, đỡ phải đến lúc đó hắn tức giận. Vì thế, hai ba câu nói cho hắn biết.

Nhậm Tam Hòa nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng, “Hoàng Nguyên nói như thế nào?”

Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: “Ta không có hỏi.”

Giờ khắc này, nàng có chút rụt rè, không dám tìm kiếm chân tướng.

Nhậm Tam Hòa lẳng lặng nhìn nàng nửa ngày, mới nói: “Luyện tập đi.”

Phảng phất như không có chuyện gì.

Đỗ Quyên gật đầu, nhảy lên mai hoa thung trong ao phân luyện quyền.

Sáng hôm nay, nàng luyện chuyên chú và khắc khổ hơn bất cứ lúc nào.

Nàng nghĩ, luyện võ công cho giỏi, có lẽ có một ngày cần đến.

Ý niệm này vứa nảy sinh, nàng liền cả kinh.

Nhậm Tam Hòa nhìn một hồi, tùy ý cho nàng luyện, hắn đi qua một bên chỉ điểm cho nhi tử Nhậm Viễn Minh. Đợi hai người đều chuyên chú luyện tập, hắn lặng yên trở lại thư phòng bên Đông sương, nhanh chóng viết một tờ giấy nhỏ, nhét vào một ống trúc nhỏ. Sau đó, hắn đi ra hành lang tới chuồng bồ câu, đem ống trúc cột vào chân một con chim, giương tay cho nó bay đi.

Sau khi rèn luyện buổi sáng kết thúc, Nhậm Tam Hòa nói với Đỗ Quyên: “Ta và cha nuôi ngươi vào núi săn thú. Nếu ngươi không muốn ở nhà thì theo chúng ta. Ngươi cũng nên vào núi sâu nhiều chút để học hỏi kinh nghiệm, cứ loanh quanh đây mãi thì không được.”

Đỗ Quyên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ai, ta đi về nhà thu thập một chút.”

Nhậm Tam Hòa gật đầu, nói: “Ăn cơm xong sẽ đi.”

Đỗ Quyên đáp ứng một tiếng, vội vàng đi về nhà.

Hoàng gia tiểu viện, trước sau như một ấm áp chỉnh tề.

Sau khi xây sương phòng xong, tuy hai bên tường viện bị che lại, nhưng phía trước tường rất phong phú: bên trái bên phải đều đào một luống đất, trồng tỏi, các loại rau thông thường xanh biếc và các loại hoa thường gặp, còn dựng hàng rào trúc vây lại, không cho gà cho vào phá. Ở trước sương phòng còn trồng hai dây nho, nói năm sau dây nho sẽ leo lên rất mát mẻ.

Đỗ Quyên đi vào sân, liếc mắt nhìn thấy Hoàng Nguyên đứng bên cửa sổ phòng hắn.

Nhìn thấy nàng, đôi mắt thiếu niên sáng ngời.

Nàng không như ngày thường tươi cười với hắn, mà lập tức vào bếp múc nước tắm rửa.

Lúc ăn điểm tâm, Đỗ Quyên nói với cha mẹ, nói nàng muốn đi săn thú.

Phùng Thị cau mày nói: “Trong nhà còn nhiều thịt nai, có thể ăn được vài ngày, còn săn thú làm gì? Hai ngày nay, Tảm cô nương ở đây, cần người chiếu ứng, ngươi không bồi nàng còn chạy ra ngoài?”

Hoàng Lão Thực cũng khuyên nhủ: “Đúng a Đỗ Quyên, đừng đi.”

Đỗ Quyên thật nhanh uống hai chén cháo, để chén xuống, nói: “Không phải đại tỷ và Hoàng Ly ở nhà sao. Ta cùng cha nuôi và tiểu dượng vào núi, không phải săn thỏ gà rừng, mà là săn hồ ly. Nếu vận khí tốt, có thể đào chút thảo dược quý thì tốt hơn.”

Nói xong thấy Hoàng Nguyên ngốc ngốc, đối với hắn cười.

Hoàng Nguyên đau xót trong lòng, nhẹ giọng nói: “Đi với tiểu dượng và Lâm lý chính, nói vậy không có việc gì, kiến thức cũng tốt.”

Hoàng Tước Nhi ưu sầu nhìn muội muội, muốn cản lại không biết nói như thế nào.

Hoàng Ly rất muốn đi, nhưng nhìn sắc mặt nương, thức thời ngậm miệng.

Phùng Thị sầm mặt nói: “Dù là như vậy, nhưng ngươi đã bao lớn rồi, còn chạy khắp núi với người ta? Trong thôn có con gái nhà ai như ngươi chứ? Đã sắp định thân rồi, còn không thu hồi tâm tư.”

Đỗ Quyên cười hì hì nói: “Nhà nghèo, ai chú ý mấy việc đó! Mặc kệ là trai hay gái, có thể lên núi săn được thỏ về cũng tốt. Nương quên trước đây chúng ta ra sao?”

Phùng Thị vốn đau lòng khuê nữ, nên không cho nàng đi.

Nhưng hôm nay không biết làm sao, Đỗ Quyên nói chuyện làm cho nàng nghe xót xa.

Nàng quát lên: “Trước đây nghèo, bây giờ không phải đã khá hơn? Ngươi không lên núi, đệ đệ ngươi cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, nói làm như trong nhà nghèo rớt mồng tơi vậy.”

Đỗ Quyên cười nói: “Đệ đệ có thể làm, ta cũng không thể lười. Ta cần mẫn, nương còn mất hứng?”

Hoàng Nguyên nói với Phùng Thị: “Nương đừng nói nữa, để cho Đỗ Quyên đi thôi.”

Phùng Thị nổi giận nói: “Còn không phải là ta không yên lòng nàng!”

Đỗ Quyên mỉm cười, tự đi thu thập hành lý không đề cập tới.

Chờ nàng đi, Phùng Thị đỏ mắt hỏi nhi tử: “Cuối cùng rồi ngươi định làm sao?”

Hoàng Nguyên cười nói: “Nương đừng nóng vội, để ta suy nghĩ kỹ một chút.”

Lại nói Đỗ Quyên, đi theo Nhậm Tam Hòa và Lâm Đại Mãnh vào núi, ban đầu tư duy như bị trói chặt nhất thời giản mở ra.

Nàng đem cả sự tình từ đầu nghĩ lại, càng nghĩ càng tuyệt vọng tan nát cõi lòng.

May mắn Nhậm Tam Hòa có kiến thức, cũng biết rõ tính tình của nàng. Thời điểm này, đem nàng đi ra ngoài tốt hơn để nàng ủ rũ trong nhà. Đi trong rừng rậm núi sâu cây to che trời, con người trở nên bé nhỏ không đáng kể, không khác gì con thỏ nhỏ hoảng sợ chạy trốn, hoặc như chim kinh sợ bay lên, như nước chảy xiết, trở thành một bộ phận của thiên nhiên.

Cho nên, qua một hồi thương tâm, Đỗ Quyên dần dần bỏ qua tâm sự.

Nhậm Tam Hòa và Lâm Đại Mãnh săn thú, hoàn toàn khác Thu Sinh. Bọn họ đi xa không nói, chuyên đi vào chốn rừng sâu không có bóng người, nơi vực sâu núi thẳm.

Lâm Đại Mãnh quý ở chỗ có kinh nghiệm, thân thủ so với Nhậm Tam Hòa kém chút, nên mang theo công cụ để bò leo; Nhậm Tam Hòa cũng mang theo nhưng là chuẩn bị cho Đỗ Quyên.

Dọc theo đường đi, Đỗ Quyên mở mang tầm mắt, thấy không biết bao nhiêu hổ báo lang trùng, cổ thụ che trời mấy người ôm không hết, thiên nhai tuyệt bích, u cốc khe sâu, cảnh trí không giống nhân gian. Đương nhiên, trong rừng sâu lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nửa điểm không thể khinh thường. Lâm Đại Mãnh suýt bị rắn độc cắn, may mà Đỗ Quyên nhanh tay lẹ mắt, phóng đinh sắt vào con rắn, dọa hắn một thân mồ hôi lạnh.

Có Đỗ Quyên đi theo, Nhậm Tam Hòa bọn họ cũng vui vẻ, ăn vui vẻ.

Qua tai nạn, Lâm Đại Mãnh hưng trí trở lại, chỉ cho Đỗ Quyên nhận thức các loại động thực vật.

“Nhìn nè, cây này là tơ vàng nam mộc, khoảng hơn ngàn năm tuổi.”

“Thật sự? Sao cha nuôi sao không kéo về nhà?”

“Kéo về nhà làm chi? Mình lại không thể dùng. Vốn không biết là tơ vàng nam, năm ấy ông nuôi ngươi ở kề bên chặt ngã một cây, tới lui vài chuyến, không dễ dàng kéo về, làm một bộ giường, rễ cây điêu một cái bàn trà, sau này toàn bộ bị hoàng gia lấy đi. Nga! Con trâu nhỏ của ngươi là dùng một cái đuôi của rễ cây đó làm ra. Còn cây này chúng ta không động tới, cũng không dám nói cho người khác biết, bằng không, sợ quan phủ bức chúng ta vào núi đốn về.”

Đỗ Quyên bừng tỉnh đại ngộ, bảo đảm nói: “Ta không nói với người khác.”

Lâm Đại Mãnh và Nhậm Tam Hòa cười ha ha.

Hết 2 ngày, bọn họ mới săn được mấy con cáo trắng, còn lại đều buông tha.

“Đỗ Quyên, cái này đưa ngươi. Không dễ dàng ngươi cùng cha nuôi vào núi, phải có phần thưởng cho ngươi, không uổng công ngươi phí tâm giúp chúng ta làm đồ ăn.”

“Vậy ta sẽ không khách khí.”

Đỗ Quyên vui vẻ nhận lấy.

Sáng sớm hôm đó, bọn họ đi tới một thâm cốc.

Dọc đường đi. Nhậm Tam Hòa chỉ Đỗ Quyên xem các loại kỳ thụ dị thảo, đều là hắn nhìn thấy trước đây, sau đó lưu tâm ghi nhớ. Hiện tại, hắn mang Đỗ Quyên xem một cái hồ sâu, mát mẻ trong veo, có thể nhìn thấy đá cuội dưới đáy hồ, bên trong có vài con cá dài trong suốt bơi lội.

“Trang Tử không phải cá, yên biết ngư chi nhạc.”*

* Trang Tử không phải là cá nhưng biết niềm vui của cá.

Lúc này Đỗ Quyên hoàn toàn cảm nhận được nềm vui được tự do bơi lội của cá. Chúng nó sinh hoạt trong u đàm thâm cốc, hồn không biết sầu, làm cho người ta cực kỳ hâm mộ. Từ trước đến giờ nàng lấy cần kiệm trì gia và sưu tập mĩ thực làm thú vui, giờ khắc này nàng không đành lòng vớt chúng, “Chúng ta đừng vớt cá ăn.”

Nhậm Tam Hòa mỉm cười nhìn nàng, biết nàng sẽ thích.

Hắn từng đến nơi này mấy lần, luôn muốn mang nàng đến xem. Vừa vặn hôm nay tới đây, quả nhiên nàng thật sự thích, không nhẫn tâm ăn cá.

Hắn cố ý nói: “Ngươi bỏ được? Cá ở đây rất ngon...”

Đỗ Quyên vội quay mặt nói: “Đừng nói nữa! Ta chảy nước miếng a!”

Nhậm Tam Hòa nhịn cười không được.

“Nước trong không có cá”, nhưng trong hồ nước này, tôm cá không biết từ đâu đến, vớt cũng vớt không hết. Chúng nó sống trong hồ nước trong veo này không biết đã bao lâu rồi. Đại để là trong thiên hạ, thứ gì hấp thụ hết tinh hoa của núi rừng đều là cực mỹ. Ngoại hình mỹ, hương vị càng mỹ!

Cuối cùng, bọn họ vẫn bắt vài con cá nấu canh uống.

Là dùng ống trúc nấu.

Hương vị đó, thuỷ sản hoà với hương trúc, có thể nói là cực phẩm nhân gian!

Ăn xong, bọn họ lại lên đường.

Lúc này, Nhậm Tam Hòa mang Đỗ Quyên đi hái linh chi.

Hắn phát hiện mấy chỗ sinh trưởng linh chi lâu năm, đều làm ký hiệu. Vốn hắn có thể hái về đưa cho nàng, nhưng hắn cảm thấy mang nàng đến tự nàng xem một chút, cho nàng tự tay ngắt lấy, nàng càng thích hơn, nên giữ lại.

Để Đỗ Quyên đứng trước một cây đại thụ, nhìn thấy ở một phần rễ cây bị mục nát mọc ra một gốc linh chi đường kính chừng nửa thước màu đỏ, cả kinh không khép miệng.

Lâm Đại Mãnh cười nói: “Đỗ Quyên, nếu ngươi không cần, để ta hái.”

Đỗ Quyên vội nói: “Muốn! Nương ta mang thai, đang cần dùng cái này bổ thân mình.”

Nhậm Tam Hòa vốn đang cười khanh khách nhìn nàng, thập phần hưởng thụ niềm vui sướng của nàng, nghe vậy sắc mặt tram xuống. Thấy Đỗ Quyên quay đầu lại, hắn khôi phục ý cười.

Đỗ Quyên hái được linh chi, lại hỏi: “Tiểu dượng, sao không thấy nhân sâm vậy?”

Nhậm Tam Hòa nói: “Nhân sâm không mọc khắp nơi. Ta chỉ thấy qua ở đỉnh núi chọc trời tuyết phủ Bắc lộc. Đông Bắc Đại Tĩnh và ở An quốc tương đối nhiều.”

Đỗ Quyên giật mình, hỏi: “Tiểu dượng đi qua phương Bắc?”

Nhậm Tam Hòa tùy ý nói: “Đi qua vài lần.”

Đỗ Quyên không hỏi nữa.

Vài ngày này, tiếng cười của Đỗ Quyên giòn giã trong trẻo hơn tiếng chim trong núi, bộ dáng hoàn toàn không có bất kỳ tâm sự gì. Điều này làm cho Nhậm Tam Hòa rất hài lòng. Bốn ngày sau, bọn họ lên đường về.

Nửa đường gặp Lâm Xuân mang theo Như Gió tìm đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.