Điền Duyên

Chương 388: Chương 388: Chui đầu vô lưới




Lúc Hoàng gia và Lâm gia vô cùng lo lắng chờ đợi, dân chúng thôn Thanh Tuyền hy vọng, Đỗ Quyên đã nghe được uy hiếp quan binh truyền đạt.

Nàng không nghe lời Lâm Đại Mãnh nói là chạy càng xa càng tốt.

Ngoại trừ việc muốn biết chân tướng, còn không bỏ được Phùng Minh Anh bọn họ.

Với thân thủ của nàng hàng năm lăn lộn trong núi, đừng nói mới mấy trăm quan binh, dù mấy vạn quan binh đi truy tìm, cũng đừng mơ bắt được nàng. Nàng thậm chí căn bản là không trốn xa, vẫn lang thang ở vùng núi phụ cận thôn Thanh Tuyền.

Nếu biết nàng, nên phái cao thủ đến truy tìm, thì nàng mới sợ.

Đang đắc ý dào dạt, nàng nghe thấy bọn quan binh kêu gọi.

Sau đó nàng bị ngốc trệ.

Đây có tính là hiểu biết nàng nên định ra sách lược này hay không?

Nàng không thể không thừa nhận, chiêu này đánh ngay điểm yếu của nàng.

Dù biết bị lừa, nàng cũng không thể không quay về.

Như những người đó thề muốn bắt lấy nàng, lần này là giả, lần sau cũng sẽ là thật, nàng không thể đem tính mạng Hoàng gia, Lâm gia làm trò đùa.

Cũng tốt, đây là nàng nợ bọn hắn, coi như trả đi.

Ra quyết định, nàng dễ chịu nhiều.

Nhưng nàng là người cam tâm hiến thân, khoanh tay chịu chết sao?

Đương nhiên không phải.

Vì thế, nàng bận lu bù.

Chạy vạy chuẩn bị, ước chừng bận rộn hết hai ngày một đêm.

Sáng ngày thứ ba, nàng mới cõng gùi ngông nghênh từ trên núi xuống dưới.

Một đường cùng người chào hỏi, đi lại thoải mái, giống như bình thường về nhà.

Người đang làm việc trong ruộng trừng lớn mắt, đầy mặt kinh ngạc nhìn nàng:

“Đỗ... Đỗ Quyên, hồi... Trở lại?”

“Đỗ Quyên, sao ngươi trở về?”

“Ai nha Đỗ Quyên, đừng trở về! Ngươi còn không biết là...”

Đối mặt với đủ loại phản ứng, Đỗ Quyên cười phất tay nói: “Ta Biết! Ta trở về thăm nương ta. Các ngươi bận rộn đi, ta về nhà.”

Mọi người đâu còn tâm tư làm việc, sôi nổi bỏ lại nông cụ, từ trong ruộng bò lên, đi theo nàng vào thôn.

Vào thôn càng là gợi ra xôn xao, nam nữ già trẻ chạy vạy bẩm báo, “Đỗ Quyên trở lại! Đỗ Quyên trở lại!”

Có vội vàng nói cho người khác nghe, kẻ theo nàng đi về Hoàng gia.

Lâm Đại Đầu nghe tiếng gọi, lập tức đứng bật lên, một đầu lao ra viện, nhìn cô gái kia run run nói: “Đỗ Quyên, Đỗ Quyên, ngươi trở về làm gì chứ?”

Vợ Đại Đầu cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy đến.

Nhìn thấy Đỗ Quyên, nàng nhịn không nổi, ôm chặt nàng khóc lớn.

Đỗ Quyên vội ôn nhu an ủi nàng, không ngừng giúp nàng lau nước mắt.

Cửa Hoàng gia có quan binh thủ vệ, lúc này cũng ngăn không được người ở bên trong, Lâm Đại Mãnh, Hoàng Nguyên, đám người Hoàng lão cha, đồng loạt bừng lên; hơn nữa người trong thôn đều nghe tin đuổi tới, càng lúc càng nhiều, phủ kín sân 2 nhà Hoàng, Lâm.

Mọi người kính sợ nhìn thiếu nữ với vẻ mặt tươi cười, đều nói không ra lời.

Rất nhiều phụ nữ đều rơi lệ, nhìn về phía quan binh ánh mắt tràn ngập phẫn hận.

Dưới tình hình đó, Hoàng lão cha và Hoàng đại nương thực xấu hổ, như cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của mọi người. Hoàng đại nương lui ra sau đám người, cuối cùng một mực lui đến cửa trong.

Đỗ Quyên khuyên nhủ vợ Đại Đầu, giao nàng cho Lâm Đại Đầu, sau đó đi về Hoàng gia.

Đứng ở cửa, mắt nàng và Hoàng Nguyên chạm vào nhau, trong lòng tê rần.

Đầu óc Hoàng Nguyên trống rỗng, mờ mịt luống cuống.

Cứ tưởng nàng đã đi rồi. Tại sao lại trở lại?

Không trở lại không được, nàng không có đường để đi!

Từ ngày Tảm Lao Yên đến, nàng đã không còn đường đi!

Rốt cuộc nàng vẫn không thể thoát khỏi ra bàn cờ đó.

Rõ ràng hai người đang đứng đối diện nhìn nhau, hắn bị dày vò như ở trong địa ngục. Đau thương trong lòng hắn tràn dâng, so với nỗi đau khi nàng vờ tự sát càng làm người không thể thừa nhận, nên không thấy Hoàng Ly hắn cũng quên hỏi.

Đỗ Quyên cố gượng tinh thần, cười với hắn, hỏi: “Nương sao rồi?”

Hoàng Nguyên há mồm, nhưng nói không nên lời.

Đỗ Quyên thấy tinh thần hắn không tốt, mình cũng khó chịu, đành chuyển hướng Lâm Đại Mãnh gọi: “Cha nuôi.”

Lâm Đại Mãnh nhìn nàng ánh mắt tràn đầy trách cứ, nhưng không nói gì, chỉ thở dài, nói: “Vào đi.”

Đỗ Quyên vào viện, phía sau còn rất nhiều người đi theo.

Quan binh vội vàng tiến lên ngăn trở, nhưng đâu ngăn được.

Giữa sân, Phùng Thị nâng bụng to run rẩy, Hoàng Tước Nhi ở cạnh bên đỡ nàng, mắt hai người đều đỏ hồng nhìn về phía Đỗ Quyên, còn chưa lên tiếng lệ đã đầy mặt.

Đỗ Quyên tiến lên kêu lên: “Nương!”

Phùng Thị nghe xong, khóc nói: “Ngươi trở về làm cái gì? Sao không chạy xa! Ngươi là đòi nợ quỷ yêu, lão nương đời trước thiếu ngươi...”

Không thể nói tiếp, nàng mềm nhũn người đổ nghiêng.

Hoàng Tước Nhi cuống quít nâng, kêu to: “Nương, nương!”

Đỗ Quyên bước nhanh tới đỡ lấy Phùng thị, nói với đại tỷ: “Đỡ đi vào!”

Vì thế, hai người hợp lực nửa ôm nửa níu Phùng Thị vào phòng.

Hoàng Nguyên và Hoàng đại nương cũng vội vàng tới hỗ trợ.

Ở cổng lớn có một quan quân đứng, 2 quan binh đứng hầu 2 bên, từ khi Đỗ Quyên đi vào đã yên lặng nhìn nàng; Phương Hỏa Phượng và Hồng Linh cũng đứng ở hành lang, nhìn Đỗ Quyên ánh mắt hoảng sợ, bởi nghe Phùng Thị quát to, mới cuống quít chạy xuống nâng.

Đỗ Quyên dừng bước, thuận tay đưa Phùng Thị cho Hoàng Nguyên.

Phương Hỏa Phượng hụt tay, ngơ ngác đứng đó.

Mấy người ôm lấy Phùng Thị vào nhà.

Đỗ Quyên không theo vào.

Thấy mặt là được, nhiều lời vô ích, chỉ làm cho Phùng Thị càng thương tâm, vạn nhất kích thích quá kiên trì không được, lỡ gặp chuyện không may.

Chờ bọn hắn vào phòng xong, nàng mới ngẩng đầu nhìn về phía Tảm Hư Vọng.

“Là ngươi muốn bắt ta?” Nàng nghiêm túc hỏi.

Tảm Hư Vọng đối mặt Đỗ Quyên, vẻ mặt nghiêm nghị.

Hắn không nghĩ tới Đỗ Quyên thật sẽ về.

Đợi nhìn thấy thiếu nữ mới mười lăm tuổi mỉm cười đi vào Hoàng gia đại viện bị quan binh vây khốn, không hề kinh sợ hay phẫn nộ; một thân tầm thường vải thô áo ngắn, lộ ra dáng người thon dài duyên dáng yêu kiều, lúm đồng tiền như hoa trên má, áp đảo hết các loài hoa, phối hợp với khí chất sáng lạn như ánh mặt trời, dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung cũng không đủ, trong lòng không khỏi chấn động vạn phần!

Có chút không giống với Đỗ Quyên trong tưởng tượng của hắn.

Có một loại người, dù là đối địch, cũng sẽ làm cho đối phương sinh lòng kính ý.

Hoàng Đỗ Quyên cho hắn cảm giác như thế.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ Hoàng Nguyên thất hồn lạc phách, cũng nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của muội muội, tựa hồ hiểu ra khúc mắc giữa ba người bọn họ; kỳ quái hơn là, ngay cả cừu hận và chán ghét lúc trước của hắn đối với Đỗ Quyên như cũng đã biến mất.

Nhưng hắn không buông tha quyết định của hắn.

Hắn coi nàng là đối thủ, một đối thủ có thực lực!

“Bản quan mang chức trách, thân bất do kỷ, cô nương thứ lỗi!”

Hắn cũng không bày ra quan uy, không quát trói nàng, mà là trầm giọng giải thích.

Đỗ Quyên đi lên bậc thang, đi tới trước mặt hắn, cẩn thận đánh giá hắn.

Sau đó lại nhìn Phương Hỏa Phượng, khẳng định nói: “Ngươi là người Tảm gia.”

Tảm Hư Vọng gật đầu nói: “Tại hạ Tảm Hư Vọng!”

Đỗ Quyên nói: “Vậy thì khó trách! Ta nói mà, khi không lại có người chú ý bé gái mồ côi nhặt được này.” Nói xong nhìn Phương Hỏa Phượng ý vị thâm trường cười, “Hai huynh muội các ngươi rất giống nhau. Lớn lên giống, phương thức làm việc cũng giống.”

Phương Hỏa Phượng nghe xong trước mắt bỗng tối đen, đứng không vững.

Hồng Linh vội đỡ lấy nàng nhưng không dám lên tiếng. Gần đây nàng giống như du hồn.

Tảm Hư Vọng không có tức giận, đạm thanh nói: “Cô nương suy nghĩ nhiều.”

Đỗ Quyên không tranh luận với hắn vấn đề này, mà tới gần hắn thêm một bước.

Một quan binh thấy thế tay để lên đao muốn tiến lên. Tảm Hư Vọng nhìn hắn một thoáng, hắn bất động thanh sắc lui xuống, rồi Tảm Hư Vọng lẳng lặng chờ nàng.

Đỗ Quyên đứng đối diện hắn, chỉ thấp hơn hắn một chút.

Nhìn gương mặt anh tuấn kia, nàng khẽ cười nói: “Sự thật là như thế nào, có quan hệ gì đâu? Phương cô nương là muội muội của ngươi, ngươi đương nhiên muốn duy trì nàng. Ai! ai kêu ta chỉ là một thiếu nữ mồ côi chứ! Đầu năm nay, đọ cha đọ nương gia thế, còn muốn hợp lại ca ca huynh đệ.” Nói xong, nàng càng ghé sát vào hắn, chóp mũi hai người gần như chạm nhau: “Ngươi nói, nếu ta có một ca ca hoặc là cha lợi hại hơn ngươi, chỉ bằng của hành vi ngươi, bọn họ có thể bỏ qua cho ngươi sao?”

Tảm Hư Vọng nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, trong phút chốc ngừng thở.

Giờ khắc này, hắn không đành lòng nhìn thẳng vào nàng, rũ mắt xuống.

Nàng nói so với hết thảy ngôn từ chính nghĩa hoặc đối chọi gay gắt, đều càng xúc động tâm hắn, nói như gom hết tang thương của hồng trần, hắn không thể nổi giận hoặc khinh bỉ.

Hắn đạm thanh nói: “Bản quan nói qua, mang chức trách thân bất do kỷ.”

Đỗ Quyên cười lạnh một tiếng, nói: “Một khi đã như vậy, vậy thì chuẩn bị đi thôi.”

Nhanh gọn như thế?

Tảm Hư Vọng không khỏi ngạc nhiên nhấc mắt nhìn nàng.

Đỗ Quyên giễu cợt nói: “Như thế nào, các ngươi nhiều người như vậy, ở đây quay nhiễu đã nhiều ngày, còn không đi? Có để cho người ta sống hay không? Không phải là muốn bắt ta sao? Ta đi với các ngươi là được.”

Tảm Hư Vọng lập tức xoay người phân phó: “Truyền lệnh xuống, lập tức xuất phát!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Quan binh kia ôm quyền mà đi.

“Chậm đã!”, Đỗ Quyên gọi hắn lại, vừa hỏi Tảm Hư Vọng, “Các ngươi ở đây gây rối dân chúng vài ngày, đưa tiền chưa?”

Lần nữa Tảm Hư Vọng ngạc nhiên, bất quá sửng sốt trong chớp mắt rồi gật đầu nói: “Rồi.”

Đỗ Quyên lại hỏi: “Ấn giá bao nhiêu? Trong núi này không như ngoài núi, lương thực quý hơn bạc. Các ngươi ăn sạch lương thực của người ta, đây là thời kì giáp hạt, nếu tùy tiện cho ít tiền rồi đi, ta cũng không chịu!”

Lần này, không riêng gì Tảm Hư Vọng, quan binh và dân chúng trong trong ngoài ngoài nghe đều choáng váng —— đây rốt cuộc là tù phạm bị bắt hay là quan phụ mẫu đây?

Đỗ Quyên cảm thấy mọi người khác thường, cười lạnh nói: “Cho là ta nói đùa có phải không? Ta không có bản lĩnh chạy trốn, tự sát bản lĩnh còn có. Chọc giận bản cô nương, ta cắn lưỡi tự sát, tuyệt thực, xem các ngươi về báo cáo kết quả với chủ tử như thế nào!”

Lần nữa Tảm Hư Vọng hạ lệnh: “Bồi thường ngân lượng gấp 5 lần!”

Quan binh kia cũng lần nữa ôm quyền: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

Trước khi quay người rời đi, nhìn về phía Đỗ Quyên ánh mắt rất phức tạp.

Vì thế quan binh trong sân đều bận rộn.

Tảm Hư Vọng hỏi: “Cô nương còn có gì phân phó?”

Đỗ Quyên vừa muốn nói chuyện, thấy Hoàng Nguyên từ trong nhà đi ra, đưa cho nàng một cái bao. Nàng tiếp nhận, lại hỏi: “Nương ra sao?”

Hoàng Nguyên cứ tưởng rằng nàng theo Phùng Thị vào phòng, ai ngờ nàng không vào, vì thế lại đi ra. Nghe nàng hỏi, dừng lại thấp giọng nói: “Hoàn hảo. Đại tỷ kêu ngươi vào nói chuyện.”

Ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật hắn đã đoán được Đỗ Quyên sẽ không vào, cho nên đem bao bọc Hoàng Tước Nhi chuẩn bị cho nàng ra ngoài.

Quả nhiên Đỗ Quyên gật đầu nói: “Ta không đi vào. Đỡ cho nàng thấy ta càng khó qua. Ân, nương có thể hoài thai lần này có công lao của ta. Hay là để ta đặt tên đi, tên Hoàng Ly do ta đặt.”

Trong lòng Hoàng Nguyên chợt lóe, vội nói: “Ngươi đặt, ngươi đặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.