Điền Duyên

Chương 299: Chương 299: Có tâm




Nếu là lúc trước, Lâm Xuân sẽ không để ý tới lời này.

Nhưng bây giờ, hắn nhớ tới ngày hôm qua Đỗ Quyên nói: “Cưỡng cầu khẳng định sẽ thất bại”, nên hắn chần chờ: ban đêm Đỗ Quyên ra cửa, hiển nhiên cùng Hoàng Nguyên phát sinh tranh chấp, trong lòng khó chịu. Lúc này hắn tham dự vào, giống như thừa dịp lợi dụng.

Nhưng không đi, trong lòng hắn thật không yên lònG.

Hòe Hoa vội nói: “Ta về nghe Quế Hương nói chuyện của Đỗ Quyên, chúng ta đều rất lo lắng cho nàng. Muốn đến khuyên nàng nhưng nghe nói nàng vào núi mới không tới. Hiện tại đụng phải, ta sẽ đi bồi nàng trò chuyện. Ngươi yên tâm đi, đợi khi tìm được nàng, ta sẽ ở chung với nàng, sẽ đưa nàng trở lại.”

Lâm Xuân nghĩ, đành phải như vậy.

Nhưng theo tình lý, hắn không thể bỏ lại Hòe Hoa một mình trong đêm ở ngoài ruộng tìm người. Thêm nữa, hắn không nhìn thấy Đỗ Quyên thì không yên tâm, vì thế nói: “Tìm được người trước rồi nói sau.”

Hòe Hoa thấy hắn đáp ứng, hơn nữa muốn cùng mình tìm người, thập phần vui sướng.

Lâm Xuân đứng ở cửa thôn, vừa nhìn bốn phía, vùng hoang vu đen kịt một mảnh, mơ hồ khó phân rõ hình ảnh của chân trời, dãy núi.

“Ngươi nhìn thấy nàng đi về phía nào?” Hắn hỏi.

“Miếu Nương nương.” Hòe Hoa khẳng định nói.

“Vậy đi thôi.” Lâm Xuân lướt qua nàng, trước mặt đi đến.

Hòe Hoa vội đuổi theo hắn. Trời tối không thấy rõ đường đi, nhưng có hắn ở phía trước, nàng căn bản không cần nhìn đường, chỉ theo bóng lưng hắn đi là được, rất vững chãi, cũng rất an tâm.

Đêm nay vì sao trùng hợp gặp Lâm Xuân chứ?

Sự trùng hợp này do nàng chế tạo ra.

Lần trước nàng đuổi theo Lâm Xuân trở về thôn, lại chậm một bước, Lâm Xuân lại rời đi. Nàng đuổi theo tới phủ thành, lại biết được Lâm Xuân về thôn, không khỏi ủ rũ, âm thầm rơi lệ. Mím chặt môi, nàng bỏ ra một ngày dỗ được một vị biểu đệ đưa nàng trở lại.

Sau khi trở về biết được Tảm Lao Yên bỏ trốn tìm Hoàng Nguyên, tình thế thay đổi, lại kiệt lực nghĩ cách.

Buổi tối, nàng lấy cớ tìm Nhị Nha có việc, ở cách vách Lâm gia đánh một vòng, sau đó đi ra. Đi ra nhưng không trở về nhà, mà đứng sau một thân cây trong góc. Trong đêm, người lui tới nếu không lưu tâm, căn bản không nhìn thấy nàng. Chỗ nàng đứng, vừa lúc đối diện nóc nhà Tây sương Lâm gia, có thể nhìn thấy bóng đen ngồi trên nóc. Cho nên, Đỗ Quyên ra cửa, Lâm Xuân theo tới, đều trong tầm mắt nàng, nên nàng chen vào giữa.

Lâm Xuân lo cho Đỗ Quyên, đi rất nhanh, Hòe Hoa muốn nói chuyện cũng không thể.

Nhưng hai người khẩn trương đi, tới miếu nương nương lại không thấy người.

“Ngươi thật nhìn thấy Đỗ Quyên đi hướng bên này?”

Lâm Xuân và Hòe Hoa không tìm được Đỗ Quyên ở miếu nương nương, nên đi về phía bờ sông, dọc theo thượng du và hạ du đều tìm, nhưng không tìm thấy người. Lâm Xuân liền nghi ngờ.

“Chính là hướng bên này nha!” Hòe Hoa cũng nghi hoặc, “Có phải lúc chúng ta lúc nói chuyện, nàng đổi phương hướng? Trời tối, chúng ta không theo sát, nên không phát hiện?”

Lâm Xuân lắc đầu nói hắn vừa ra khỏi thôn liền nhìn, ngoài đồng chỉ có một mình nàng.

Trong đêm nhãn lực hắn rất tốt.

Hòe Hoa cũng không biết tại sao.

Lâm Xuân lặng im, dựa vào tính khí thường ngày của Đỗ Quyên để suy tìm hành tung của nàng: nếu nàng đi ra ngoài vì trốn người, nói là đến miếu nương nương thì chưa chắc sẽ đến, người trong nhà sẽ tìm tới quấy rầy.

Như vậy, nàng sẽ đi đâu?

Hắn đưa mắt nhìn sang phương Nam.

Con sông từ núi chảy xuôi rẽ thành hai nhánh, một nhánh vào thôn, một nhánh khác đi về phía nam. Đỗ Quyên, rất có khả năng đi theo con sông kia.

Nghĩ rõ ràng xong, hắn nói với Hòe Hoa: “Ngươi trở về đi, ta đi tìm.”

Hòe Hoa vội nói: “Vậy sao được! Ta tới tìm Đỗ Quyên, đâu ngờ không gặp nàng. Trời tối, ta một mình không dám về nhà. Nếu bắt ngươi đưa ta, sẽ trể nãi việc tìm kiếm Đỗ Quyên. Thôi để ta đi tìm chung với ngươi. Tìm được, khuyên được hay không cũng không trọng yếu, xem nàng nói như thế nào. Nếu trong lòng không thoải mái, ta bồi nàng tới nhà Quế Hương ở một đêm, chúng ta mới từ từ khuyên nàng.”

Lời này lại đánh vào lòng Lâm Xuân.

Hắn cho rằng: có Tảm Lao Yên ở Hoàng gia, Đỗ Quyên không muốn bước vào cánh cửa kia nữa. Nhưng nàng có thể đi chỗ nào chứ? Cũng chỉ có thể đi tới nhà Quế Hương hoặc nhà Hòe Hoa.

Vì thế hắn gật đầu, nói ra phỏng đoán của mình, mang Hòe Hoa đi về phía nam tìm.

Hòe Hoa lại cười một lần nữa.

Hai người đi dọc theo bờ sông, Lâm Xuân hết nhìn đông tới nhìn tây.

Hòe Hoa an ủi: “Lâm Xuân, ngươi đừng quá gấp. Tính tình Đỗ Quyên ngươi cũng biết, không phải là người làm việc dại khờ. Nàng đại khái muốn ở một mình suy ngẫm. Cho nên tối nay chúng ta tìm được nàng cũng tốt, vừa lúc nàng nghĩ xong sẽ trở lại.”

Lâm Xuân lại một lần nữa cảm thấy nàng nói rất đúng, trầm mặc không có trả lời, nhưng chân đi không vội nữa.

Hòe Hoa thấy, cũng chậm lại.

Đi chậm lại, liền có tinh lực nói chuyện.

Nàng nói: “Lần trước ta trở về, chợt nghe nói chuyện của nàng. Ta còn lo lắng muốn khuyên nàng hai câu. Nàng không muốn nói, ta không tiện hỏi thêm. Ai, ta và Quế Hương đều nghĩ sai rồi.”

Lâm Xuân ngừng lại, hỏi: “Nghĩ sai cái gì?”

Hòe Hoa nói: “Ban đầu ta cảm thấy, Đỗ Quyên đối với ngươi như tỷ đệ vậy, vừa giống như lão sư dạy học sinh, kỳ thật nàng thích Cửu Nhi. Cửu Nhi cũng đã nói thích nàng. Quế Hương nghe xong rất giận, gây với ta, nói ta nói bừa, nói Đỗ Quyên không có khả năng thích Cửu Nhi, nói nàng chỉ thích ngươi. Lúc ấy ta không cảm thấy mình tính sai, là Quế Hương tự lừa mình, không bằng ta ở ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Ai ngờ vẫn là nghĩ sai rồi. Ta và Quế Hương đều nghĩ sai. Ta cũng không hoàn toàn sai, chỉ là không phải Cửu Nhi, mà là Hoàng Nguyên. Đây là chuyện nằm mơ cũng không nghĩ tới! Ngươi nói, có thật là có duyên phận kiếp trước hay không mà ai cũng chịu khổ?”

Tâm thần Lâm Xuân đại chấn.

Trong mắt kẻ bàng quan, ai cũng không thấy hắn và Đỗ Quyên xứng đôi?

Hoàng Nguyên nói như thế, Hòe Hoa cũng nói như thế.

Gần đây hắn bị tình ý quấn quanh, nghĩ thật nhiều, cũng nghĩ thật phức tạp. Nhưng trừ bỏ Đỗ Quyên không ai có thể cùng hắn nói vấn đề này. Hòe Hoa đánh trúng vào tâm sự hắn.

Hắn yên lặng đi trong đêm tối, suy nghĩ không biết bay về phương nào.

Trong hoang dã, lời nói Hòe Hoa vang lên, sâu kín bay vào tai hắn: “Tâm tư Đỗ Quyên người bên ngoài đoán không ra, ngươi lại vì nàng thương tâm, Cửu Nhi cũng vì nàng thương tâm, Quế Hương vì Cửu Nhi thương tâm, cũng có người vì ngươi thương tâm, mỗi người đều thương tâm...”

Ai vì hắn thương tâm?

Lâm Xuân có chút mờ mịt, cũng không muốn biết.

Hắn bị màn đêm vây quanh, như đi vào thế giới mông lung kia, nhìn về kiếp trước của mình, kiếp này và kiếp sau, muốn tìm hiều duyên nợ của và cùng Đỗ Quyên.

Đêm thu, tiếng côn trùng rả rích thê lương bi ai, càng làm tăng thêm vẻ yên tĩnh của đồng ruộng.

Mộng du đi tới, phía trước có một bóng đen đi ngược lại.

Lâm Xuân bừng tỉnh, hỏi: “Ai?”

Một giọng nam nói: “Ta, Bệnh Chốc Đầu. Ngươi là ai?”

Lâm Xuân nói: “Xuân Sinh.”

Người nọ liền cười: “Là Xuân Sinh a! Ngươi đi đâu đây? Ta đang định tới cách vách nhà ngươi đó. Ngươi có đi về không? Chúng ta đi chung.”

Lâm Xuân đợi hắn đến gần, hỏi: “Ngươi đi cách vách nhà ta, là ai?”

Bệnh Chốc Đầu nói: “Hoàng gia, giúp Đỗ Quyên đưa tin. Đây là ai?”

Hắn nhìn Hòe Hoa sau lưng Lâm Xuân lại hỏi.

Lâm Xuân vội vàng nói: “Đây là Hòe Hoa. Bệnh Chốc Đầu ca, ngươi thấy Đỗ Quyên?”

Bệnh Chốc Đầu cười hì hì nói: “Thấy. Cùng Nhị Ny ở bên kia thả lưới. Hai nàng nói buổi tối muốn nấu gì đó, bộ dáng thật cao hứng. Đỗ Quyên không về nhà ngủ, sợ người nhà gấp, Nhị Ny để ta đi qua nói cho một tiếng.”

Bệnh Chốc Đầu là hôn phu của Nhị Ny, bọn họ sắp thành thân.

Hòe Hoa nghe xong vội vàng muốn đi qua, lại bị Lâm Xuân ngăn cản.

Hắn nói: “Đừng đi. Nàng và Nhị Ny có việc, tùy nàng đi thôi.”

Hòe Hoa kiên trì muốn đi, nói các nàng là con gái dễ nói chuyện.

Lâm Xuân hỏi: “Buổi tối ngươi cũng không về?”

Hòe Hoa liền do dự.

Lâm Xuân nói: “Ngươi đi còn bắt các nàng đưa ngươi về nhà, đừng đi thì hơn. Đỗ Quyên cũng không thích nhiều người. Ta và Bệnh Chốc Đầu ca đưa ngươi trở về.”

Nói xong quay đầu rời đi.

Bệnh Chốc Đầu vội đuổi theo.

Hòe Hoa hết cách phải cùng bọn họ quay đầu.

Ở vùng phụ cận miếu nương nương, bọn họ lại gặp Hoàng Nguyên và Hoàng Ly, như thường chuyển đạt lời nói của Đỗ Quyên. Hoàng Nguyên lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm Xuân và Hòe Hoa, không hỏi thêm, dẫn muội muội quay đầu đi về nhà.

Bệnh Chốc Đầu truyền tin xong, không cần tới Hoàng gia, cũng đi về nhà.

Lâm Xuân và Hòe Hoa đi về thôn, cùng Hoàng Nguyên bọn họ một trước một sau.

Trên đường, Hòe Hoa muốn thăm dò nói chuyện với Lâm Xuân, hắn đều không yên lòng tiếp chuyện nàng.

Hòe Hoa nhìn con đường ngắn dần tới gần thôn trang, trong lòng chua xót không thôi, không cẩn thận, chân vấp một cái, rẽ vào ruộng, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống rãnh.

Lâm Xuân nghe thanh âm, quay đầu lại nâng nàng dậy, hỏi: “Thế nào? Có bị trật không? Ta đã nói ngươi đừng đi theo rồi!”

Trong thanh âm có chút không kiên nhẫn.

Hòe Hoa muốn hắn cõng mình, cũng không dám nói, sợ bị ghét bỏ. Bởi vậy vội vàng cười nói: “Vừa rồi không thấy rõ, không sao. Ta có thể đi.”

Không thể đi cũng phải đi!

Trở lên bờ ruộng, Hòe Hoa rất tự giác không nói gì nữa.

Lâm Xuân chỉ đưa nàng đến giữa thôn, dặn dò một câu rồi quay đầu rời đi.

Hòe Hoa nhìn theo bóng lưng hắn, đau lòng: đêm nay lại công cốc sao?

Lâm Xuân biết được nơi Đỗ Quyên tới, vẫn không yên lòng, lặng lẽ chạy đến nơi đó. Chạy đến nơi đã nhìn thấy phía nam có ánh lửa lay động, có giọng nói khẽ truyền đến, là tiếng con gái cười giòn giã, trong veo. Hắn nghe ra thanh âm của Đỗ Quyên.

Lúc này hắn mới tin Bệnh Chốc Đầu nói.

Nhưng hắn cũng không tới gần. Hắn ngồi trên một nhánh cây to bên bờ sông, nhìn ánh lửa xa xa trong hoang vu, cảm thấy trong lòng thật ấm áp, khó chịu trước đó cũng biến mất. Tuy cách rất xa, nhưng hắn cảm giác được Đỗ Quyên vui vẻ, không giống như bị kích thích rời nhà ra đi.

Phải nói về trước đó.

Lúc Đỗ Quyên từ nhà đi ra, trong lòng rất nặng nề phiền muộn.

Nàng cố ý không đi miếu nương nương, mà chạy về hướng nam.

Cũng lạ, ra bên ngoài, tâm tình của nàng tự nhiên thoải mái hẳn lên, hô hấp cũng thông thuận hơn, ngay cả đau đớn trong lòng cũng nhạt đi không ít. Nghe tiếng nước chảy bên người, nàng lặng lẽ nghĩ đến Lý Đôn.

Là Lý Đôn, không phải Hoàng Nguyên!

Sự phân biệt này, không ai rõ ràng hơn nàng.

Nàng từng đem bọn họ thành một người, nhìn sao cũng thấy Hoàng Nguyên giống Lý Đôn; hoặc là nói, bọn họ vốn là một người. Nhưng mà, kiếp trước sẽ giống kiếp này sao?

Sợ là không giống!

Là nàng quá nhớ.

Kỳ quái, điều này không làm nàng thương tâm, ngược lại làm cho nàng thoải mái không ít.

Ít nhất, nàng có được một Lý Đôn hoàn chỉnh.

Nàng bất tri bất giác đi tới, mãi suy nghĩ, đột nhiên nghe thanh âm “Ân ô ô” từ bờ sông bên trái truyền đến, dọa nàng nhảy dựng, nàng thất kinh quát: “Ai?”

Người phía dưới cũng bị dọa sợ, yên lặng không lên tiếng.

Đỗ Quyên chợt thấy không ổn, sẽ không là trộm * tình chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.