Thái dương ngã về tây, đoàn người mới lên đường trở về.
Nhìn thấy bọn họ trở về, tiểu Hoàng Ly và Đông Sinh ra thật xa nghênh đón.
“Đại tỷ, nhị tỷ! Ta đem đậu phụ khô đều nấu xong. Gà cũng đã cho ăn, cũng quét, xiêm y cũng thu vào. Ta không có đi lung tung, ở nhà chơi, còn viết chữ. Nương còn đang nấu cơm, cha đang cho lừa ăn.” Hoàng Ly cười híp mắt nói một chuỗi dài, cùng đại tỷ và nhị tỷ khoe thành tích.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe xong mỉm cười nhìn nhau.
Không có biện pháp, đứa em này quá nghịch ngợm.
Cuối cùng nàng thức thời, không đem công lao nấu cơm lãm trên người mình.
Thủy Tú nhìn Đỗ Quyên cười nói: “Đỗ Quyên, tiểu muội tử ngươi còn tinh hơn quỷ. Là ngươi dạy phải không?”
Đỗ Quyên kháng nghị nói: “Thủy Tú tỷ tỷ!”
Cười nói, mọi người khiêng cá vào nhà Lâm Xuân, ấn đầu người chia.
Vợ chồng Lâm Đại Đầu nghe tiếng chạy ra, nhìn thấy nhiều cá như vậy, lại thấy con trai mình về chung với tỷ muội Hoàng gia, mừng rỡ không khép miệng.
Lúc chia cá, mọi người muốn chia phần nhiều hơn cho tỷ muội Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên kiên trì không chịu, nói: “Ta và tỷ tỷ cũng không ra sức, sao lại lấy phần nhiều chứ. Lại nói, nhà mẹ nuôi đông người, người nhà Thu Sinh ca ca cũng không ít, còn có Thạch Phiến và Thạch Kiều ca ca, còn có tiểu dượng nữa, chỗ này còn không đủ chia đâu.”
Cửu Nhi mặc kệ, bá đạo nói: “Các ngươi không ra sức, ta và Xuân Nhi ra nhiều sức nhất. Nếu không phải hai chúng ta xuống nước, có thể vớt nhiều cá như vậy sao? Chúng ta vớt chẳng khác nào muội muội vớt. Ta nói cho, Xuân Nhi nói cho, ai dám không cho?”
Khẩu khí kia, nghiễm nhiên coi hắn là Đỗ Quyên, nhân tiện còn lôi theo Lâm Xuân, nói ba người giống như thân huynh muội.
Lâm Xuân cũng tới gần, lặng lẽ nhéo tay Đỗ Quyên, ý bảo nàng đừng nói nhiều.
Hôm nay, quả thật hắn và Cửu Nhi ra đại khí lực.
Trước đó đứng ở trên bờ quăng lưới, đại khái lưới được bốn mươi cân cá. Sau khi hắn và Cửu Nhi xuống nước, cá vớt được vừa lớn lại nhiều, cân lượng gápp đôi, khoảng bảy tám mươi cân.
Suy nghĩ của hắn tương tự Cửu Nhi, cảm thấy chia cho Đỗ Quyên nhiều hơn là quyền lợi của hắn.
Lâm Đại Đầu vội vàng bắt lấy cơ hội này, nói: “Đỗ Quyên, nhà chúng ta và nhà của ngươi đều đông người, chỉ nhiều hơn một Đông Sinh. Ngươi nấu cá ngon, thím ngươi còn muốn theo ngươi học kia. Ngươi đừng từ chối nữa. Cửu Nhi nói rất đúng...”
Nói đến đây bỗng nhiên cảm thấy không đúng, mới nhớ tới lời Cửu Nhi nói.
Lập tức, hắn nhìn Lâm Xuân thất kinh hỏi: “Xuống nước? Trời lạnh như vậy, ngươi cùng Cửu Nhi xuống nước? Ái dà! ngươi tiểu tử đáng chết này. Đến cuối năm mà người còn muốn chết a! Rủi bị bệnh ta và nương ngươi sống thế nào!”
Vợ hắn cũng hoảng hốt, vội đi tới sờ lên trán Lâm Xuân.
Lâm Xuân né tránh tay của nương, nói: “Cha, ta không sao. Không phải ta còn khoẻ mạnh sao.”
Lâm Đại Đầu cả giận nói: “Tốt? Ngươi...”
Nói nửa đoạn rồi nói không nổi nữa. Đứa con trai này hắn không quản được, liền quay đầu trợn mắt với Hạ Sinh và Thu Sinh: “Hai ngươi làm ca ca, sao không đi xuống? Kêu Huynh đệ ngươi xuống nước lạnh vớt cá cho ngươi ăn? Cũng không sợ đập chết ngươi!”
Thu Sinh và Hạ Sinh nghe xong đồng loạt kêu to.
Thu Sinh uỷ khuất nói: “Cha, ta cũng là con trai của ngươi đó!”
Hạ Sinh nói: “Chúng ta không có bản lãnh đó, Nhậm thúc không kêu chúng ta đi xuống.”
Lâm Đại Đầu tức giận đến mức nhìn Thu Sinh cười nói: “Ngươi đương nhiên là con ta. Ngươi lớn như vậy còn cùng đệ đệ so. Ngươi so với hắn ăn nhiều năm sáu năm cơm sao ngươi không nói?”
Lại hỏi Hạ Sinh nói: “Ngươi nói Nhậm thúc ngươi kêu Xuân Nhi đi xuống?”
Hắn không dám tin tưởng nhìn về phía Nhậm Tam Hòa.
Nhậm Tam Hòa vân đạm phong khinh liếc hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Là ta gọi hai người bọn họ đi xuống, làm sao? Ngươi có công phu ở đây kêu réo, không bằng để tẩu tử nấu chút canh gừng cho bọn họ uống.”
Rồi nói với Lâm Xuân và Cửu Nhi: “Đêm nay không luyện công. Cơm chiều uống chút cháo nóng. Chớ ăn quá nhiều thịt, uống thêm một chén canh gừng nóng, đắp chăn cho ra mồ hôi, sáng mai sẽ không có việc gì.”
Hai người đều cao giọng đáp ứng.
Lâm Đại Đầu nói không ra lời, đành phải thúc vợ đi nấu canh gừng.
Lại nhìn Nhậm Tam Hòa, cảm thấy người cha này không có uy nghiêm như sư phó người ta.
Nói giỡn một trận, tiếp tục chia cá.
Phúc Sinh thấy Đỗ Quyên còn nhún nhường, liền bày ra tư thái đại ca nói: “Đỗ Quyên, ngươi đừng khách khí với chúng ta. Nhà chúng ta con trai nhiều, thường chui rúc trên núi trong nước, luôn có thể bắt được cá và món ăn thôn quê về ăn. Không giống ngươi và Tước Nhi, hiếm khi được theo chúng ta đi ra ngoài một chuyến, nên lấy về nhiều chút. Đều là huynh đệ tỷ muội nhà mình, không ai chê cười các ngươi.”
Thạch Phiến và Thack Kiều nghe xong vội gật đầu.
Trong viện này trừ bỏ người Lâm gia chính là người Hoàng gia, Nhậm Tam Hòa cũng là thân thích Hoàng gia, còn là sư phó của Lâm Xuân và Cửu Nhi, chỉ có huynh đệ hắn là người ngoài, cho nên nhanh chóng tỏ thái độ.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi không phản đối nữa.
Đồng thời, trong lòng còn có chút chua xót ——
Tỷ muội các nàng có khách khí cũng không thay đổi được sự thật: Hoàng gia không có con trai, cha lại thành thật bình thường. Người trong núi tùy tay có thể lấy được gì đó, đối với Hoàng gia mà nói, lại có chút gian nan.
Hoàng Ly còn nhỏ, không biết tốt xấu, nói: “Chờ ta trưởng thành cũng đi mò cá.”
Đỗ Quyên không cười nàng, nói tiếp: “Tốt! Nhị tỷ mang ngươi đi!”
Nàng không tin là nàng bơi lội giỏi như vậy, còn không bắt được tôm cá ăn. Bất quá là ngượng ngùng ở trước mặt mọi người xuống nước mà thôi. Đợi đến mùa xuân mùa hạ, nàng sẽ chuẩn bị một bộ quần áo mặc dưới nước, chuyên để bắt cá.
Để mọi người nhìn xem, con gái cũng có thể gánh nửa bầu trời!
Lâm Đại Đầu nhanh chóng bắt lấy cơ hội lấy lòng này, nói: “Đỗ Quyên, Lâm Xuân vớt cá, ngươi sợ cái gì? Chỉ quản cầm về nhà ăn.” Cố ý bỏ qua Cửu Nhi.
Lâm Xuân đang nhặt cá ngừng tay lại, trừng mắt nhìn lão cha, trách hắn lợi dụng mình. Cha cũng thật là, hắn vớt cá, thật muốn đưa cho Đỗ Quyên, nhưng không phải như cha nghĩ như vậy.
Khi nói chuyện, Lâm Xuân à Cửu Nhi đã phân loại cá, trực tiếp bỏ vào trong thùng gỗ cho Hoàng gia tỷ muội, còn lại mọi người chia.
Lâm Đại Đầu kêu “Tôm đâu? Chia cho Đỗ Quyên nhiều chút.”
Nhậm Tam Hòa chen miệng vào không lọt.
Tổng cộng hơn một trăm cân cá, cuối cùng, tỷ muội Hoàng gia được chia hơn hai mươi cân, còn có hai cân tôm lớn và một ít cá nhỏ.
Hoàng Ly nhìn chằm chằm cá cười cong môi mắt, ngón tay nhỏ chỉ vào thùng nói: “Cái này nấu đường dấm, cái này hấp, cái này làm canh chua cá...”, bộ dáng như nhà nghề.
Mọi người nghe xong ha hả cười.
Hoàng Lão Thực hầu hạ gia súc xong, nghe bên này la hét ầm ĩ, vội vàng chạy tới tiếp tỷ muội các nàng. Thấy nhiều cá như thế, cũng vui vẻ cười thấy răng không thấy mắt.
Cá chia xong, mọi người nhận phần cá của mình, sôi nổi rời đi.
Lâm Đại Đầu vội vàng gọi Lâm Xuân: “Xuân Nhi, giúp Đỗ Quyên đem cá đưa qua.”
Lâm Xuân nhìn hắn một thoáng. Nói: “Hoàng thúc không phải đã tới, đâu cần ta nhiều chuyện.” Nói xong, thi thản nhiên xoay người vào nhà, ném cho cha bóng dáng tiêu sái.
Lâm Đại Đầu tức giận đến ngã ngửa, còn chưa mở miệng đã nghe Cửu Nhi tiến lên phía trước nói: “Ta tiện đường giúp Hoàng thúc một tay, đi đường vòng là đến. Đi a, Đại Đầu thúc!”
Nhấc thùng nước kia bước đi, cũng bỏ lại một bóng dáng tiêu sái.
Hoàng Lão Thực không có đất dụng võ, đành phải khiêng thùng đựng tôm cá nhỏ, vui tươi hớn hở dắt ba khuê nữ ra khỏi sân Lâm gia, đi về nhà.
Thu Sinh nghe thấy cha phân phó, lại thấy Lâm Xuân không để ý tới, định tiến lên, Cửu Nhi đã giành trước, đành phải lại đứng lại, buồn bực như Lâm Đại Đầu.
Lâm Đại Đầu nhìn sân trống, cuối cùng đem lời giấu trong cổ họng mắng lên “Sao ta nuôi ra tiểu tử không hết lo như vậy chứ!”
Hạ Sinh đang thu thập cá, không hiểu đầu đuôi ngẩng đầu nhìn.
Hắn hiểu lầm ý của Lâm Đại Đầu, cho rằng hắn còn đang giận chuyện hồi nãy, ủy khuất nói: “Cha, là Xuân Nhi tự mình muốn xuống nước, Nhậm thúc cũng không nói chuyện. Chúng ta không phải là người luyện võ, thân mình xương cốt không rắn chắc bằng Xuân Nhi và Cửu Nhi. Nếu cố làm sẽ bị bệnh. Đó không phải là hại cha mẹ bận tâm sao.”
Thu Sinh thấy lão cha đen mặt liền muốn phát tác, vội vàng nói: “Cha không phải nói cái này, ngươi lắm miệng. Ta đi hỏi nương, coi thu thập cá như thế nào.”
Không nói trong lòng mỗi người Lâm gia nghĩ khác nhau. Nói về Hoàng gia, nhìn đám cá tươi, cả nhà đều tươi cười rạng rỡ.
Mọi người thương nghị: cá sống để nuôi, thanh lý cá chết sạch sẽ, hai ngày nay sẽ nấu ăn.
Thương định xong, Hoàng Lão Thực theo lời khuê nữ phân phó đi thu thập cá.
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi vào phòng bếp.
Phùng Thị bỗng nhiên hỏi Đỗ Quyên: “Có muốn đưa mấy cân cá cho gia gia nãi nãi ngươi không?”
Nhìn thần sắc của nàng, hiển nhiên do dự cả nửa ngày, lúc này mới hỏi.
Đỗ Quyên chuyển mắt, nói: “Đưa! Đưa một con cá chép.”
Nói xong, liền kêu Hoàng Ly tiến vào.
Nàng chọn một con cá chép hơn ba cân, dùng cỏ xuyên, nhìn Hoàng Ly nói: “Đưa cá cho gia gia nãi nãi. Cứ như vậy cầm đi. Đến kia biết nói như thế nào không?”
Hoàng Ly như cũ nhìn không khí trước mặt, tựa như nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo trả lời: “Gia gia, nãi nãi! Đây là cá chúng ta chia được, chọn con lớn hiếu kính gia gia nãi nãi.”
Đỗ Quyên lắc đầu nói: “Lúc này không thể nói như vậy.”
Hoàng Ly khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy phải nói như thế nào?”
Đỗ Quyên nói: “Ngươi nói là: 'Gia gia, nãi nãi! Nhà chúng ta không có con trai, đại tỷ và nhị tỷ ta còn giỏi hơn con trai, vớt cá đến hiếu kính gia gia và nãi nãi. Cha ta nói, con gái cũng có thể gánh nửa bầu trời.' “
Hừ! nàng muốn cho gia gia nãi nãi hiểu rõ: cá là cháu gái nhà đại nhi tử bắt được. Đừng có ăn đồ của cháu gái, còn ghét bỏ cháu gái không tốt. Tiểu Bảo ca ca đều lớn như vậy, cũng không thấy hắn làm được gì, gia gia nãi nãi dựa vào đâu mà thiên vị hắn?
Hoàng Ly lập tức lĩnh ngộ, liên tục gật đầu.
Nàng còn nhỏ nhưng hiểu được gia gia nãi nãi trọng nam khinh nữ, đã sớm một bụng bất mãn, nhìn thấy Tiểu Bảo ca ca và Tiểu Thuận đệ đệ đặc biệt không vừa mắt.
Lập tức, nàng không cần rổ, cầm con cá vui vẻ chạy đi.
Dọc theo đường đi, phàm gặp người hỏi, đều đáp như nhau: “Đại tỷ và nhị tỷ ta lưới cá, hiếu kính gia gia và nãi nãi .”
Mọi người đều khen khuê nữ Hoàng gia giỏi giang và hiểu chuyện.
Đến nhà Hoàng lão Nhị, mọi người đang ăn cơm. Hoàng Ly đem lời Đỗ Quyên dạy nói rõ ràng.
Hoàng đại nương rất cao hứng, mặc kệ cháu gái có cái gì đều không quên gia gia nãi nãi. Điểm ấy nàng đặc biệt vừa lòng.
Hoàng lão cha lại nghe ra không đúng, hừ lạnh một tiếng nói: “Con gái cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời? Chê cười! Con gái có thể làm, tương lai còn không phải là người nhà khác! Có ích lợi gì? Còn có thể gánh môn hộ nối dõi tông đường?”
Hoàng Ly xưa nay nhanh mồm nhanh miệng bị chặn họng.
Lời này vượt qua nhận thức của nàng, không biết ứng đối thế nào.