Lâm Xuân liếc mắt nhìn cha, không trực diện trả lời, chỉ nói: “Tiểu Liên muội muội bị ủy khuất, ta làm ca ca thêm chút của hồi môn cho nàng cũng là nên. Trước mắt ta không có nhiều tiền, sau này sẽ trả lại thái gia gia.”
Tuy hắn không biết vì sao thái gia gia làm như vậy, nghĩ nhất định có đạo lý của hắn, bởi vậy không giống cha không thuận theo.
Lâm thái gia nghe xong vui mừng gật đầu.
Lâm Đại Đầu mắng nhi tử nói: “Thằng con phá của! Có tiền cũng không thể xài như vậy.”
Lâm thái gia tức giận quát: “Nhìn bộ dạng không tiền đồ của ngươi đi! 2000 lượng bạc làm ngươi đau lòng thành như vậy. Ngươi đang trách ta xen vào việc của người khác? Ngươi muốn cưới cô nương Ngụy gia làm con dâu?”
Lâm Đại Đầu nghe xong không dám hé răng.
Lâm thái gia lại hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta tình nguyện ra bạc cũng không muốn Thu Sinh cưới cô nương Ngụy gia không?”
Lâm Đại Đầu vội hỏi: “Vì sao?”
Vì việc này, vợ hắn bị anh vợ và tẩu tử oán trách rất nhiều.
Lâm thái gia không trả lời, mà hỏi: “Ngươi trúng ý khuê nữ Hoàng gia, không phải vì các nàng có thể làm chứ? Còn không phải là nhìn trúng Hoàng Lão Thực thật thà, Phùng Thị tuy không biết nói chuyện, cũng là người mạnh mẽ có bổn phận. Cùng loại gia đình này kết thân, trong lòng kiên định. Ngươi lại nhìn xem người Ngụy gia ...”
Lâm Đại Đầu liền nở nụ cười khổ.
Lâm thái gia nói tiếp: “Chuyện của Tiểu Liên, hắn trách Lâm gia ta như thế nào cũng được, lại mắng phủ đầu Đỗ Quyên nha đầu kia, người như vậy ai dám dính? Tốt xấu không biết phân. Hơn nữa, hai nhà kết thân cần hòa khí vui vẻ; lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, bức thân, đây là chuyện thân thích nên làm à? Cưới khuê nữ của gia đình như vậy, sau này đừng nghĩ sống yên ổn!”
Hắn còn có 1 câu không tiện nói trước mặt vợ, chính là Tiểu Phương không phải là một cô nương an phận. Hắn không biết coi như xong. Đã biết, hắn không thể cho nàng vào cửa.
Vợ Đại Đầu nghe xong cúi gằm đầu xuống.
Lâm Đại Đầu thấy vợ xấu hổ, vội cười làm lành nói: “Gia gia, trước kia anh vợ bọn họ không phải như thế, việc này còn không phải là coi trọng tiền đồ của tôn tử ngươi, 'Một nhà dưỡng nhi bách gia cầu'.”
Lâm thái gia không chút lưu tình nói: “Cái gì mà tiền đồ! Còn không phải thấy nhà người ta khá giả, nên lộ ra mặt thật. Dù vậy cũng không thể dùng những thủ đoạn này. Hoàng gia ở cách vách ngươi, nhà ngươi qua như thế nào bọn họ không rõ ràng sao? Con gái nhà người ta xinh như hoa, cùng con trai lên non xuống núi, việc gì mà không làm! Sao người ta không vội vàng đi cầu ngươi đi? Ngược lại là ngươi cầu người ta bao nhiêu năm. Làm người nhất định phải có chí khí. Không chí khí dù tốt cũng vô dụng!”
Đám con cháu sôi nổi gật đầu tán đồng.
Lâm Đại Đầu suy sụp thở dài, lại nói không ra lời.
Lâm thái gia liếc mắt nhìn vợ Đại Đầu, rồi hướng về Lâm Đại Đầu nói: “Ta hiểu được trong lòng ngươi thầm kêu oan, nói Bát Cân nhà lão ngũ gây họa, sao lại bắt các ngươi ra bạc. Ta an bài như vậy là có ý tứ: vừa đến là bọn họ đã để ý Thu Sinh và Xuân Sinh, sẽ nắm lấy cơ hội này không buông. Ngươi không thể buông tay mặc kệ, ai kêu vợ ngươi là muội muội của bọn họ chứ. Thứ hai, tốt xấu gì đó cũng là nhà mẹ đẻ của vợ ngươi, vợ ngươi vì ngươi sinh bốn đứa con trai, nuôi nấng trưởng thành, công lao này rất lớn. Bạc là con trai của ngươi giúp vợ ngươi ra. Vì việc này, nàng bị người nhà mẹ đẻ oán trách. Ra thêm chút bạc là giúp nàng có chỗ dựa, cũng làm cho nàng an tâm. Ngươi còn không bằng lòng gì nữa. Bình thường không phải thương nhất vợ sao?”
Lâm Đại Đầu nghe xong ngẩn ra, liếc mắt nhìn vợ, thầm nói: “Thì cũng vui vẻ, chỉ là ra quá nhiều.”
Hắn vừa nghĩ đến số bạc kia trong lòng liền đau, quả thực giống như đào thịt hắn.
Không phải là hắn không kiến thức, không tiền đồ, hắn cũng biết tính toán, biết trong tay tổ tông có tiền. Năm đó Lâm gia lục tục ra tay một số lớn tơ vàng nam mộc, lại đem gia cụ tơ vàng nam mộc trong nhà hiến cho hoàng gia, không biết được bao nhiêu bạc, nhưng hắn có tính toán của mình: chẳng sợ Lâm gia có mấy chục vạn, chia cho mười mấy chắt trai, chia đến trên đầu Xuân Nhi của hắn cũng chỉ có một vạn. Một vạn lượng trừ ra 2000 lượng, hắn có thể không đau lòng?
Vợ Đại Đầu nghe xong khóc ồ lên.
Lâm Xuân vội vàng đi tới khẽ giọng an ủi nương.
Lâm thái gia nhìn cháu dâu, đôi mắt già nua híp lại.
Hắn mới không để ý chút bạc ấy đâu. Hắn chính là muốn dùng bạc ném Ngụy gia, còn chỉ ra số bạc này phải do nhà Lâm Đại Đầu chịu, do Lâm Xuân gánh, cố ý chỉ cho Lâm Xuân biết đây là vì mẹ nó ra bạc. Hắn chính là muốn cho cháu dâu đau lòng bạc, đau lòng nhi tử, sau đó đối nhà mẹ đẻ phẫn hận, tâm lạnh.
Ý đồ của Lão thái gia thực rõ rệt. Hắn chán ghét Ngụy gia, lại lo lắng vợ Đại Đầu cố kỵ tình thân, không bỏ qua được tình cảm, cho nên mới ra một chiêu này, để nàng và ca tẩu nhà mẹ đẻ ly tâm.
Một chiêu này thực dùng được, vợ Đại Đầu đối với ca tẩu phẫn hận muốn chết.
Khóc rống một hồi, lau lệ nói: “Gia gia, số bạc này cũng không thể để một mình Xuân Nhi gánh, Thu Sinh và Hạ Sinh cũng nên chia sẻ chút.”
Nhi tử mới mười mấy tuổi, còn chưa kiếm được một đồng tiền nữa đã gánh một lưng nợ.
Thu Sinh và Hạ Sinh vội vàng gật đầu, nói bọn họ nên chia sẻ.
Lão thái gia nói: “Không kêu Thu Sinh và Hạ Sinh ra, là muốn tôi luyện Xuân Nhi.”
Bộ dáng kia, phảng phất như để Lâm Xuân trả nợ là một điều vinh dự lớn lao.
Hắn biết là vợ chồng Đại Đầu thiên vị Lâm Xuân, càng muốn hắn trả nợ!
Lời này không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, vợ Đại Đầu khóc càng lợi hại, trong lòng hỏa khí càng tăng —— nhà mẹ đẻ dù thân cũng không bằng con trai.
Lâm Xuân nghe xong nhếch miệng cười, suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Nhị mợ vốn muốn năm trăm lượng, nghe đại bá không chần chừ đồng ý, liền đổi thành 2000. Thái gia gia, chúng ta mặc cho bọn họ đòi, hình như không được tốt lắm.”
Lão thái gia khẽ cười nói: “Là không tốt. Nhưng đó không phải là cậu của mẹ ruột ngươi sao? Đổi lại là người khác, ta có thể ngốc như vậy à?”
Vợ Đại Đầu không thở nổi, thiếu chút nữa tức chết.
Lâm Xuân đỡ cánh tay nương, nhìn thái gia gia thập phần nghi hoặc.
Lâm lão thái thái lúc này lên tiếng, ôn thanh nói: “Vợ Đại Đầu, ngươi gả đến Lâm gia đến mấy chục năm, Đại Đầu chưa hề ngược ý ngươi. Cha mẹ chồng ngươi mất sớm, ngươi ở nhà nói một là một, nói hai là hai, chưa từng trải qua nỗi đau làm con dâu. Tuy ngươi họ Ngụy không thể vong bản, nhưng cũng không thể không để ý đến nhi tử. Tương lai nhi tử cho ngươi chỗ dựa, không phải người nhà mẹ đẻ cho ngươi chỗ dựa...”
Vợ Đại Đầu chỉ gật đầu.
Nhà mẹ đẻ như vậy, nàng còn có thể trông cậy vào sao?
Sau khi đi ra từ Tây sương, vợ Đại Đầu bình tĩnh rất nhiều, thấy người nhà mẹ đẻ không cho khuôn mặt tươi cười, cũng không thân thiết như trước, ngay cả Tiểu Liên cũng lười đi quản.
Lâm Xuân đi cách vách nói cho Đỗ Quyên tin tức này thì đã là ban đêm.
So với Lâm gia cách vách người đến người đi, Hoàng gia có chút yên tĩnh hơn. Có lẽ là bị chuyện khi nãy ảnh hưởng, mọi người cũng biết Phùng Thị sinh khí, không tiện ở lại. Ngay cả đám con gái cũng giải tán, chỉ còn có Đỗ Quyên và Hoàng Ly ngồi xổm dưới chân tường, cầm cây cuốc nhỏ trong tay, ươm cây non.
Lâm Xuân đi vào, phát hiện Cửu Nhi cũng có mặt, đang ngồi xổm bên Đỗ Quyên nói cười với nàng.
Lâm Xuân không giống như trước đây thấy đó là thói quen, mà nhìn Cửu Nhi thật sâu, hỏi: “Đến đây lúc nào?”
Cửu Nhi ngửa đầu lên cười nói: “Mới đến. Ta chân trước đi vào ngươi liền theo tới.”
Đỗ Quyên liền nhìn Lâm Xuân hỏi: “Thoả thuận xong hết rồi?”
Lâm Xuân gật đầu, đem yêu cầu của cậu mợ nói ra.
Nghe nói Ngụy gia muốn 2000 lượng bạc, Đỗ Quyên ngẩn ngơ.
Được rồi, nàng thừa nhận bị “2000 lượng” gây kinh hãi. Ai kêu nàng đời này vẫn ngốc ở trong núi, chưa thấy qua chứ. Năm trước tỉ mỉ sao cực phẩm dã trà, mỗi cân mới bán được tám lượng, năm lượng bạc.
Nhị mợ Lâm Xuân thật dám muốn!
Đỗ Quyên dám đánh cuộc: nàng chưa từng thấy qua khối bạc mười lượng nữa.
Cái này còn không tính, tiếp theo còn nói Tiểu Liên muốn gả cho Bát Cân, đây mới làm nàng sợ ngây người.
“Vậy Tiểu Liên phải đối mặt như thế nào?”
Vẻ mặt Lâm Xuân khó chịu, nói: “Ta đi tìm nhị cữu và nhị mợ, nói bọn hắn chớ đem Tiểu Liên muội muội gả lại đây. Có số bạc kia làm đồ cưới, sao tìm không được một người tốt. Nhưng bọn họ không nghe, nói ta một hồi.”
Lúc ấy nhị mợ nói, nếu đau lòng muội muội thì cưới nàng đi. Không chịu cưới nàng, còn chạy tới lấy lòng, chính là đến chê cười muội muội. Còn nói, Tiểu Liên đời này qua không tốt, đều là hắn làm hại.
Hắn tức giận đến quay đầu bước đi.
Cửu Nhi không nhịn được nói: “Bọn họ muốn thế nào thì kệ bọn họ đi.”
Lâm Xuân mím môi không nói.
Đỗ Quyên liếc trắng Cửu Nhi một cái nói: “Tiểu Liên là biểu muội hắn. Nếu là Quế Hương, ngươi cũng mặc kệ?” Nói xong cảm thấy không ổn, muốn thu hồi đã không còn kịp nữa.
Cửu Nhi lại không để ý, trợn mắt nói: “Cô cô ta và dượng mới không giống cậu mợ hắn. Nếu thật như vậy, gia gia ta quản không được, Vương gia gia cũng sẽ quản.”
Trầm mặc một hồi, Lâm Xuân lại nói chuyện Thu Sinh.
Việc này Đỗ Quyên rất ngoài ý muốn, nàng cho rằng Thu Sinh sẽ cưới Tiểu Phương.
“Vậy không phải là nương ngươi rất khổ sở sao? Khẳng định mợ ngươi trách nàng không để ý nhà mẹ đẻ.”
“Đúng vậy. Bất quá bọn họ cũng không có cách nào, thái gia gia làm chủ, ai cũng không dám nói gì. Đỗ Quyên, quay đầu... đợi bọn họ đi, để thím đi trò chuyện với nương ta, an ủi nàng một chút. Hôm nay nương ta tức đến khóc luôn.”
Đỗ Quyên gật đầu.
Cửu Nhi nghe bọn hắn nói đến việc hôn nhân, có chút ngẩn người. Mãi đến khi Lâm Xuân nói xong, kéo hắn đi, hắn còn đang ngây người.
Hai người đi ra khỏi sân Hoàng gia, Cửu Nhi liếc mắt nhìn Lâm Xuân, muốn nói lại thôi.
Lâm Xuân dừng chân lại, nói: “Nói đi, chuyện gì?”
Cửu Nhi khẳng định là có chuyện muốn nói. Lúc này không nói, đợi tới Lâm gia, khắp nơi đều là người, càng không có phương tiện nói.
Cửu Nhi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Ta muốn mời cha mẹ đến Hoàng gia cầu hôn.”
Lâm Xuân chấn động, lập tức nói: “Không được!”
Cửu Nhi cực kỳ kinh ngạc, hỏi: “Vì sao không được?”
Ngay sau đó hắn cau mày nói: “Xuân Sinh, chẳng lẽ ngươi cũng muốn...”
Lâm Xuân lắc đầu nói: “Không có. Ta không có, nhưng là ngươi cũng không thể.”
Cửu Nhi nghe nói hắn không muốn tới Hoàng gia cầu hôn, nhẹ nhàng thở ra, không thèm để ý tới những lời khác, cười nói: “Nga, cái này kỳ nha, sao ta không thể suy nghĩ tới?”
Lâm Xuân nghiêm túc nói: “Ngươi nghĩ cũng được không được.”
Cửu Nhi thu lại tươi cười, dò xét nhìn hắn hỏi, “Lời này có ý gì?”
Lâm Xuân cũng hít sâu một hơi, như cố ổn định lại nỗi bất an trong lòng, sau đó nhẹ giọng nói: “Cửu Nhi... Ca ca, Đỗ Quyên bình thường đối với ngươi thế nào, trong lòng ngươi phải biết, nàng sẽ không đáp ứng cửa thân này. Ngươi để đại bá và đại bá nương thỉnh bà mối tới cửa, không phải là làm cho nàng khó xử sao? Để nàng từ chối, chọc đại bá nương không thoải mái, người trong thôn càng muốn nhàn thoại về nàng. Ngũ thím nói nàng như thế nào, ngươi đều quên?”
Cửu Nhi ngây dại, hỏi: “Làm sao ngươi biết nàng sẽ không đáp ứng?”
Lâm Xuân trầm mặc, thầm nghĩ, không có ai hiểu biết nàng như ta.
Nhưng hắn phải nói với Cửu Nhi như thế nào đây?
Cửu Nhi đợi không được câu trả lời, tự mình nói: “Có phải là Đỗ Quyên không đáp ứng ngươi không? Nàng coi ngươi như ca ca, không nghĩ tới cái khác, cũng khó trách. Ta lại khác.”
Lâm Xuân nghe xong sắc mặt cổ quái nhìn về phía Cửu Nhi.
Chỉ thấy mặt hắn ửng đỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khiến hắn - một tiểu tử to lớn khôi vĩ khỏe mạnh, có vẻ “ôn nhu” . Trong lòng Lâm Xuân không khỏi dâng lên tư vị khác thường, nói không rõ, tựa như ghen tị, càng giống như bất an, còn có chút khó chịu.
Hắn lặp lại một lần nữa nói: “Nàng sẽ không đáp ứng ngươi .”
Cửu Nhi hỏi ngược lại: “Nàng nói cho ngươi biết à?”
Lâm Xuân do dự, nên là vậy đi.
Tuy Đỗ Quyên không có cụ thể nhằm vào Cửu Nhi, nhưng nàng nói nàng đang đợi phu quân kiếp trước. Hắn và Cửu Nhi vẫn ở bên người nàng, nếu phu quân nàng là một trong bọn họ, nàng đã sớm phát hiện.
Cho nên hắn liền nói: “Đỗ Quyên rất hào phóng, nếu thật đối với ngươi có... tâm tư khác, nhất định sẽ biểu lộ ra. Ta không cảm thấy nàng đối với ngươi có khác biệt gì.”
Cửu Nhi cười nhạo nói: “Tâm tư con gái ngươi không hiểu. Ngươi nghĩ da mặt nàng dày như nhị mợ người a! Dù có tâm tư khác cũng không thể để người khác phát hiện. Ta không đến cửa cầu thân, chẳng lẽ muốn chờ nàng thỉnh bà mối đến Lâm gia cầu thân?”
Lâm Xuân thấy hắn ra vẻ rất thấu hiểu con gái, miệng co rút.
Tiểu tử này không động não, thật đáng ghét.
Nhưng hắn lại không thể mặc kệ, bởi vậy cố gắng khuyên bảo hắn.
Cửu Nhi càng kinh ngạc, hỏi: “Ngươi vì sao không cho ta đi? Có được hay không, chẳng phải cầu hôn qua sẽ biết. Nếu thật không được, ta cũng sẽ không trách nàng.”
Lâm Xuân nghe hắn nói như vậy, đột nhiên nhanh trí, nhân tiện nói: “Vậy ngươi chờ thêm vài năm nữa hãy tới cửa. Đỗ Quyên nói nàng không đến 18 tuổi là sẽ không thành thân.”
Cửu Nhi thấy hắn cho phép, mừng rỡ, vội gật đầu nói: “Cái này ta không biết. Ta sốt ruột như vậy, cũng là sợ lại có kẻ vô liêm sỉ như Bát Cân khi dễ nàng. Nếu nàng cùng ta định thân, người ta cũng không dám khi dễ nàng. Còn có, ta muốn đi đầu quân, trước khi đi đem việc hôn nhân định xuống, trong lòng ta cũng có thể yên ổn chút.”
Cái này Lâm Xuân hết lời.
Cửu Nhi thấy sắc mặt hắn lại trầm xuống, đích thực sờ không rõ trong lòng hắn muốn điều gì, bởi vậy hỏi: “Xuân Sinh, rốt cuộc là ngươi bị gì, sao hôm nay cứ ngăn cản ta? Huynh đệ chúng ta, có lời gì không thể nói thẳng?”
Lâm Xuân nói: “Không phải ta không cho ngươi đi, là ta sợ ngươi nháo lên, làm Đỗ Quyên khó xử, sau này nàng lại bị người ta nói nhảm.”
Cửu Nhi nói: “Vậy làm sao bây giờ? Ta là nhất định phải cầu hôn.”
Chê cười, chưa thử đã lùi bước, đây là phong cách của Lâm Dương Sinh hắn sao?
Lâm Xuân hạ quyết tâm, nói: “Ngươi lặng lẽ tìm Đỗ Quyên hỏi một chút trước đi. Nếu nàng vui vẻ, ngươi hãy nói với đại bá và đại bá nương thỉnh bà mối đi cầu hôn. Nếu nàng không bằng lòng, ngươi đừng ép buộc nàng, đỡ phải dẫn đến một đống nhàn ngôn toái ngữ.”
Cửu Nhi ngẩn ngơ, trong lòng không có tư vị.
Hình như Xuân Sinh biết hắn sẽ bị Đỗ Quyên cự tuyệt, cho nên lo lắng hành động của hắn sẽ mang đến phiền toái cho Đỗ Quyên, nên ngăn cản hắn.
Hắn buồn buồn hỏi: “Vậy ta hỏi nàng như thế nào?”
Đây chính là đại sự, muốn biết rõ lại không thể để cho người phát hiện.