Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, nhanh chóng nhướng mi lên nói: “Thái gia gia, các ngươi có trách Đỗ Quyên không? Ta và Cửu Nhi không phải vì Đỗ Quyên mà không định thân. Dù không có Đỗ Quyên, trước mắt ta cũng không muốn định thân. Đại bá và cha ta đều tìm vợ ở ngoài núi, khi đó trong thôn ai mở đường?”
Vợ Đại Mãnh “A” một tiếng cười, gật đầu nói: “Lời này có lý.”
Trong lòng nàng thoải mái hơn.
Tóm lại là Cửu Nhi và Xuân Nhi xuất sắc, bọn họ có chút chướng mắt đám con gái trong thôn.
Ai, nàng suýt bị vợ lão ngũ làm mụ đầu, nghĩ sau này phải cách xa vợ lão ngũ một chút, quả nhiên không thể dính người nhà này.
Lâm Đại Đầu không nhịn được đối với nhi tử phất tay nói: “Biết biết! Không ai trách Đỗ Quyên. Không phải là cha gấp sao, sợ nàng bị người ta đoạt đi. Tiểu tử ngươi không vội chút nào. Hoàng Thượng không vội mà thái giám gấp muốn chết!”
Mọi người đều cười rộ lên.
Đâm người rời đi xong, Lâm Xuân vội đi Hoàng gia tìm Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên nhìn hắn bĩu môi nói: “Còn tới làm cái gì? Lại đến, người Lâm gia càng nhận định ta là họa thủy. Bọn họ nói như thế nào?”
Lâm Xuân nhếch miệng cười nói: “Chưa nói gì thì đi rồi. Ngươi đừng lo lắng.”
Đỗ Quyên nhìn hắn nghi ngờ nói: “Vì sao cười tươi như vậy?”
Lâm Xuân sửng sốt, “Ta cười?”
Đỗ Quyên dùng sức gật đầu nói: “Không có gương, bằng không cho ngươi soi, vừa rồi miệng còn tươi hơn hoa nữa.” Nói xong khoa trương nhe răng ra nhại hắn.
Lâm Xuân lúng túng đỏ mặt, đồng thời cảnh giác thấy trong lòng mình hình như có chút nhảy nhót. Nghĩ kỹ lại, hình như là bởi vì câu nói kia của thái gia gia.
Hắn liền nhìn Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: “Đỗ Quyên, nếu là...”
Hắn muốn nói “Nếu ta là phu quân kiếp trước của ngươi, ngươi cũng đừng có hồ đồ nhận không ra.” Nhưng không biết tại sao, ngày xưa cùng Đỗ Quyên không có gì không nói với nhau, lúc này lại cảm thấy quá khó há mồm.
Một là có chút ngượng ngùng kích động, hai là lo lắng Đỗ Quyên nghĩ nhiều.
Nếu hắn nói, có thể giống như thái gia gia bọn họ cầu hôn, lại tăng thêm áp lực cho Đỗ Quyên không?
Đỗ Quyên thấy hắn muốn nói lại thôi, kinh ngạc nói: “Chuyện gì?”
Lâm Xuân đem câu nói kia ở trong lòng lăn mấy vòng. Cuối cùng vẫn không nói ra, vội sửa miệng hỏi: “Nếu Dương Nguyên trở lại thì tốt rồi. Có tin của hắn không?”
Đỗ Quyên nghe xong lắc đầu nói: “Không có. Từ lần trước tiểu dượng truyền tin cho hắn, sau này không đi tìm hắn nữa. Ta cảm thấy ép quá không tốt. Hắn lớn như vậy, đã là tú tài, có cái gì mà không biết? Việc này để tự hắn nghĩ thông suốt, chúng ta ép cũng vô dụng.”
Lâm Xuân nghe xong, muốn an ủi cũng tìm không ra lời thích hợp.
Với Dương Nguyên, sau này Đỗ Quyên có liên lạc với hắn, thông qua Phùng gia hoặc là tiểu dượng truyền tin cho hắn. Năm trước, Dương Nguyên trúng tú tài, nàng liền viết một phong thư dài cho hắn, nói toàn bộ thân thế của hắn cho hắn biết. Sau đó, chờ hắn tự mình lựa chọn.
Lần đợi này chính là hơn nửa năm.
Đỗ Quyên buồn bã nói: “Nếu hắn không muốn nhận, chúng ta gấp cũng vô dụng.”
Nếu thật sự là như vậy, không nhận người này cũng thế.
Cho nên, đến nước này là chờ đợi, cũng là khảo nghiệm.
Đối với Đỗ Quyên mà nói, càng có ý nghĩa phi phàm.
Lâm Xuân không thể hiểu được tâm tình của Dương Nguyên nên không biết nói như thế nào, chỉ yên lặng nghe.
Chợt thấy Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly đem chăn, đệm, quần áo mùa đông chuyển ra bên ngoài, biết là phơi cho bớt mùi mốc, nhân tiện nói: “Ta đi. Ngươi bận rộn đi. Hai ngày nữa nước lên, chúng ta đi đánh cá.”
Đỗ Quyên gật đầu. Thấy hắn đi mới đi thu thập cùng tỷ muội, mang rau khô và hoa màu tích trữ ra phơi. Bốn năm tháng qua mưa nhiều, không dễ đợi được một ngày nắng, không phơi dễ bị mốc.
Viễn Minh và Viễn Thanh cũng chạy vào chạy ra theo.
Viễn Minh lấy ghế giúp Hoàng Ly để mẹt lên.
Viễn Thanh đem gà đuổi bay khắp nơi, miệng hô to “Đừng ăn vụng đậu“. Rồi chạy đến dưới chân tường, ngửa mặt nhìn lên đám hoa kim ngân nở rộ trên tường, tâm ngứa quay đầu kêu lên: “Ca ca, hái hoa Kim Ngân cho ta cài.”
Viễn Minh liền chạy như bay tới.
Dây hoa Kim Ngân bò đầy đầu tường, đáng tiếc hắn với không tới, liền túm lấy một dây dùng sức kéo xuống.
Hoàng Tước Nhi thấy vội vàng tới quát bảo ngưng lại, “Dừng kéo sụp tường. Ta đến!”
Thò tay hái hoa kim ngân màu vàng màu trắng gom thành một bó đưa cho Viễn Thanh, “Cầm chơi đi. Đội ở trên đầu một hồi sẽ héo rất khó coi. Ta hái hoa nguyệt quế cho ngươi đội.”
Rồi hái đoá Nguyệt Quế màu phấn hồng, giúp nàng cắm lên búi tóc nhỏ.
Đang bận, thình lình một cái đầu ở bên tường cách vách thò ra, nhìn nàng cười nói: “Tước Nhi.”
Là Hạ Sinh.
Hoàng Tước Nhi nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng hỏi: “Làm cái gì?”
Hạ Sinh cầm tấm đồ trên tay, ngoắc nàng nói: “Tước Nhi, ngươi đến đây xem. Nhà chúng ta làm gia cụ như vầy, ngươi nhìn xem còn muốn thêm gì, ta nói Xuân Sinh làm thêm.”
Hoàng Tước Nhi nghe xong đỏ bừng mặt, nói: “Nhìn cái gì! Ngươi làm chủ là được.”
Hạ Sinh vội nói: “Ngươi cũng cần nhìn xem. Tương lai là chúng ta ở đó, cần để ý chút. Ta đưa qua, ngươi và Đỗ Quyên nhìn, muốn thêm gì thì nói với ta.”
Nói xong, vo tròn tấm đồ, nhẹ nhàng ném qua bên đây tường.
Nhậm Viễn Minh vội nhặt lên, đưa cho Hoàng Tước Nhi.
Hoàng Tước Nhi cầm lấy, rồi dặn dò Hạ Sinh: “Lát nữa ta xem. Hôm nay có nắng, ngươi giúp thím đem đệm, chăn, gối đầu, xiêm y ra phơi. Còn có lương thực, rau khô cũng mang ra phơi, đừng để mốc. Nàng một mình không làm xuê, ngươi để ý hỗ trợ, đừng như cái cối xay, không đẩy ngươi không động.”
Hạ Sinh cười hì hì nhất nhất đáp ứng, quay đầu đi giúp lão nương.
Hoàng gia, mọi người bận rộn đến mức trên chóp mũi cũng toát ra mồ hôi. Ngừng tay là phải chuẩn bị trưa cơm...
Tỷ muội Đỗ Quyên ở nhà vài ngày không ra cửa.
Ngày hôm đó, ba ngày sau cơn mưa, nước trên núi đều chảy xuống, nước sông dâng cao, mương máng chảy xiết, Đỗ Quyên nói với cha mẹ muốn đi đánh cá.
Phùng Thị không yên lòng, nhưng nàng và Hoàng Lão Thực phải ra ruộng, không thể lo nhiều.
Vừa vặn Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Tiểu Thuận tới, huynh muội liền hẹn ước cùng đi.
Vừa chuẩn bị ra cửa, Hòe Hoa tới, cũng muốn kêu nàng đi đánh cá.
Trận này, Quế Hương và Hòe Hoa đều không tới tìm Đỗ Quyên.
Quế Hương không có tâm tình, hơn nữa không muốn gặp Đỗ Quyên vì gặp nàng là khổ sở, vì thế ở nhà thiêu thùa may vá, cố gắng tĩnh tâm luyện chữ đọc sách. Đây là Đỗ Quyên dạy nàng, nói người tốt nhất nên tìm một việc mình cảm thấy hứng thú nhất mà làm, vừa tiết kiệm thời gian, vừa đề cao mình, hàm dưỡng tính tình. Nàng không muốn đi gặp người, chỉ yên lặng tưởng niệm Cửu Nhi ca ca. Luyện chữ một lát, lại ngẩn ngơ một chặp; đọc vài câu thơ, lại nghĩ đến Cửu Nhi...
Hòe Hoa rất muốn đến tìm Đỗ Quyên, chỉ là không dám đến.
Trước nay Đỗ Quyên không che giấu bản thân. Nếu nàng không muốn gặp người, sẽ nói thẳng là nàng không có tâm tình chơi đùa, lần sau ngươi hãy đến đây, ngay cả cớ cũng không tìm. Cho nên, Hòe Hoa bị Hoàng Ly cự tuyệt một lần, không dám chàng ràng nhiều.
Mấy ngày nay nàng bị dày vò. Vừa sợ, lại tương tư, người gầy hẳn đi. Nhớ Lâm Xuân, nhưng Lâm Xuân cả ngày ở nhà làm việc. Nếu nàng không đến Hoàng gia, căn bản không có cơ hội nhìn thấy hắn. Dù tới Hoàng gia cũng không nhất định có thể nhìn thấy hắn, nhưng ít ra cũng có cơ hội, cho nên nàng tới.
Hoàng Tiểu Bảo thấy nàng cao hứng phi thường, không chờ Đỗ Quyên nói chuyện, liền cười nói: “Vừa lúc, chúng ta đang định đi ra ngoài. Hòe Hoa ngươi muốn túi tôm à?”
Hòe Hoa gật đầu, mím môi cười nhìn Đỗ Quyên nói: “Đi thôi.”
Đỗ Quyên nhíu mày, nghĩ nghĩ, khuyên nhủ: “Hòe Hoa, ngươi đừng nên đi với chúng ta. Chúng ta muốn đi sâu trong núi, rất xa. Chân ngươi vừa khỏi, đều nói thương cân động cốt một trăm ngày, ngươi đừng hành hạ chúng ta. Ngươi biết ta mà, hưng trí llà chui khắp nơi, hôm nay còn không biết muốn chạy mấy cái sơn cốc nữa.”
Hòe Hoa lúng túng, có chút không biết làm sao.
Hoàng Tiểu Bảo thấy không đành lòng, nói: “Nếu không chúng ta đừng đi xa...”
Miệng Đỗ Quyên co rút, ngắt lời của hắn nói: “Tiểu Bảo ca ca, nếu ngươi không muốn đi thì đừng đi, chúng ta muốn đi. Đây không phải là chơi, là làm việc đứng đắn đó.”
Hòe Hoa chợt thấy Lâm Xuân từ cách vách đi ra, vội nói: “Chân ta đã tốt lắm. Ta sẽ cẩn thận. Đỗ Quyên, ngươi mang theo ta đi!”
Nói bộ dáng rất đáng thương.
Lâm Xuân đi tới hỏi: “Nói cái gì? Còn không đi nữa. Đi thôi, ta mang Như Gió lên núi đi một vòng. Trời mưa, ở nhà ba ngày, nó rất nóng nảy.”
Rồi tới giúp Đỗ Quyên khiêng lưới.
Hòe Hoa vội cười nói: “Có Xuân Sinh hỗ trợ, chúng ta cũng bớt việc chút.”
Đỗ Quyên thấy nàng tự quyết định, giống như mình đã đáp ứng đi chung, trong lòng không thoải mái. Thật ra đường rộng thênh thang, Hòe Hoa muốn đi đâu nàng không xen vào, sao cứ thích dính nàng làm cái gì?
Đám con gái ở chung với nhau, cảm thấy náo nhiệt thì không có gì. Nhưng an toàn là quan trọng nhất, Hòe Hoa té qua một lần, nếu là ở cửa thì được, lên núi Đỗ Quyên không muốn đi chung với các nàng. Tỷ muội mình đều học qua võ công, đi theo các nàng là lãng phí công phu.
Nhưng vừa rồi nàng đa nói rõ ràng như vậy, sao Hòe Hoa cứ đòi theo chứ?
Chợt thấy nàng nhìn Lâm Xuân mặt đỏ hồng, nhất thời hiểu được, vội lui về phía sau một bước, tránh tay Lâm Xuân, “Ta tự mình khiêng. Ngươi bận ngươi cứ đi đi.”
Rồi hướng Hòe Hoa cười nói: “Bớt chuyện! Hắn đi phần hắn, chẳng lẽ chúng ta theo hắn dắt hổ đi dạo sao? Hòe Hoa, vì sao ngươi nhất định phải đi theo chúng ta chứ? Ngươi muốn ăn cá, trở về ta đưa cho ngươi 2 con. Ngươi theo chúng ta lên núi xuống núi, chúng ta chạy nhanh ngươi theo không kịp, chúng ta đâu có thời gian đợi ngươi. Quay đầu ngươi lại té, lại chịu tội không nói, trong lòng ta còn áy náy. Nói không chừng mẹ ngươi lại mắng ta, nói ta điên, còn mang theo ngươi điên.”
Nàng không muốn nói uyển chuyển, trực tiếp kêu nàng đừng đi cùng.
Hơn nữa, rất nghi ngờ nhìn nàng —— vì sao ngươi nhất định phải đi theo ta?
Sắc mặt Hòe Hoa trắng bệch.
Hoàng Ly cũng nói: “Hòe Hoa tỷ tỷ, ngươi muốn túi tôm, thì ở cửa túi đi. Theo chúng ta đi ra ngoài, quay đầu rơi xuống nước, chúng ta không có ai đưa ngươi trở về đâu.”
Trực tiếp cản trở nàng.
Hoàng Tiểu Bảo có chút do dự, vừa định nói chuyện, bị Đỗ Quyên thúc giục: “Đi thôi.”
Lâm Xuân cũng thấy ra chỗ không đúng, cũng không lên tiếng, dò xét liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, dẫn Như Gió chạy như bay, cũng không đi chung với bọn họ.
Hòe Hoa tự mình tìm bậc thang đi xuống, cố cười nói: “Vậy ta kêu Nhị Nha ở cửa túi tôm, không đi với các ngươi...”
Một lời chưa xong, đã thấy Nhị Nha và ca ca nàng Tiểu Quả Cân cũng khiêng lưới tới, rất vui mừng nói: “Nhị Nha cũng tới rồi.”
Nói xong nhìn về phía Đỗ Quyên, không tin nàng mang Nhị Nha mà không mang nàng.