Hoàng lão Nhị quát: “Đỗ Quyên, ngươi làm sao nói chuyện?”
Đỗ Quyên nói: “Gia gia bị bệnh, tiểu thúc tiểu thẩm hẳn nên khuyên hắn nguôi giận, tĩnh tâm dưỡng bệnh mới đúng, sao còn ngại nháo không đủ, còn muốn kêu nương ta đến, lấy nương ta làm nơi trút giận. Nương ta không được tốt, gia gia khẳng định cũng sẽ tức giận đến bệnh càng nặng. Có phải là tiểu thúc và tiểu thẩm cố ý kêu nương ta đên chọc giận gia gia, để gia gia giận quá mất đi, các ngươi nhẹ nhàng gán tội danh bất hiếu cho nương ta. Vì cái này, ngay cả mạng của gia gia các ngươi cũng không để ý?”
Hoàng lão Nhị liên thanh la rầy nàng “Nói bừa”, trong lòng lại lo lắng.
Phượng Cô cũng cau mày nói: “Đỗ Quyên, ngươi còn nhỏ đừng nói bậy”
Đỗ Quyên nói: “Ta nói như thế nào? Bệnh tình của gia gia, các ngươi không biết sao? Trong sách nói bệnh nhân nên giải sầu dưỡng bệnh, ta sợ gia gia thấy nương ta càng sinh khí, mới đại diện cho nàng đến.”
Hoàng Lão Thực có lý do này, vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Cha nhìn thấy ta cũng khí, tức giận muốn đánh ta, ta cũng không dám đến.”
Hắn thật không dám đến.
Hoàng lão Nhị và Phượng Cô do dự nhưng không chịu nhả ra.
Khúc mắc của Hoàng lão cha là việc hôn nhân của Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên. Chỉ cần một ngày Hoàng Tước Nhi không từ hôn, Đỗ Quyên không định thân theo ý hắn, cơn giận này không có khả năng tiêu tan. Kêu Phùng Thị tới làm cho nàng cúi đầu, khuyên Hoàng Lão Thực từ hôn, hoặc là Đỗ Quyên và Diêu Kim Quý định thân, mới có thể làm cho lão gia tử nguôi giận.
Bởi vậy hai người nói Đỗ Quyên làm cho gia gia tức giận đến như vậy, hắn không muốn thấy nàng.
Hoàng đại nương càng không nghe lọt tai bất kỳ điều gì, khăng khăng cho rằng Đỗ Quyên qua loa tắc trách nàng, mắng “Kêu nương thối tha chó má của ngươi đến, không ngờ còn bày ra nhiều lý lẽ! Mẹ ngươi không đến gia gia ngươi mới không hết giận đó.”, bà một hai buộc đại nhi tử gọi vợ đến.
Đỗ Quyên nói: “Nãi nãi tội gì tìm việc? Nháo lớn làm cho gia gia thêm bệnh không nói, lấy nương ta xả giận, đem nương ta lâm vào nguy hiểm, ông ngoại ta lại đến náo loạn.”
Tuy Hoàng đại nương lắm mồm yêu nói nhảm, lại là ngươì nhát gan.
Nàng biết rõ Đỗ Quyên nói lời thật, bởi vì thân mình Phùng Thị không được tốt, từng xỉu vì tức vài lần. Nếu xảy ra chuyện, Phùng Trường Thuận sẽ không bỏ qua bọn họ.
Trong lòng do dự, khí thế mắng chửi cũng yếu đi.
Nàng nhát gan, Hoàng lão cha lại là người ngu muội ngoan cố, tính tình quật cường.
Hắn ở trong phòng nghe thanh âm bên ngoài, tính nóng sớm khởi phát, thề muốn làm cho con dâu cả cúi đầu trước hắn, muốn cả nhà đại nhi tử cũng phải cúi đầu, nên ra lệnh cho Hoàng Chiêu Đệ đang ngồi bên giường chăm sóc hắn đi ra ngoài truyền lời của hắn.
Hoàng Chiêu Đệ nhìn thấy Đỗ Quyên còn có chút chột dạ, khó chịu không được tự nhiên, bởi vậy chỉ nói với Hoàng đại nương.
Đỗ Quyên làm như không nghe thấy, mặc kệ nàng.
Nhưng Diêu Kim Quý nghe thấy thanh âm của Đỗ Quyên, tâm ngứa, nhịn không được đi ra chất vấn: “Biểu muội đã nói những lời này, vậy thì vì sao không tuân theo an bài của trưởng bối, đáp ứng chuyện định thân? Khi đó chẳng phải là ông ngoại cũng được trút giận, đại mợ cũng không cần bị khinh bỉ?”
Khi đó bản cô nương sẽ bị khinh bỉ!
Đỗ Quyên cố nhịn xúc động muốn đánh hắn xuống, nũng nịu nói với Hoàng Lão Thực: “Cha, trong mắt đứa cháu này thật không có cậu. Đối với chuyện Hoàng gia ta khoa tay múa chân không nói, còn buộc cha làm chuyện bất nhân bất nghĩa. Hắn muốn ép chết khuê nữ của cha đó. Cha là cậu, nên quản giáo hắn!”
Hoàng Lão Thực cũng bị chọc tức, cảm thấy đứa cháu này không phải tốt lành gì.
Người thành thật cũng biết cáu gắt. Đối mặt với Hoàng lão cha và Hoàng đại nương, hắn không dám nổi giận, đối mặt với Hoàng lão Nhị và em dâu hắn không biết bác bỏ thế nào, nhưng đối mặt với cháu hắn hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng, huống hồ tiểu tử này dám ngủ trên giường khuê nữ hắn không nói, còn khi dễ khuê nữ bảo bối hắn lần nữa, phạm vào tối kỵ của hắn.
Bởi vậy, Đỗ Quyên vừa dứt lời, Lão Thực cha liền khom lưng tháo một chiếc giầy ném về phía Diêu Kim Quý.
Diêu Kim Quý được người nhà nuông chiều lớn lên, chưa từng thấy qua người đánh người, sững người không biết né tránh, bị trúng chiếc giày, hắn hét to chạy trối chết.
Hoàng Lão Thực theo đuổi không bỏ, miệng còn mắng “Ta cho ngươi không học giỏi! Ta cho ngươi khi dễ muội muội của ngươi!”
Hai người đuổi bắt trong sân.
Diêu Kim Quý cảm thấy oan khuất chết được, đến cùng là ai khi dễ ai nha!
Hắn rất ít làm việc, làm sao chạy kịp người cậu làm việc quanh năm, bởi vậy bị Hoàng Lão Thực đuổi kịp đập cho mấy đế giày.
Hoàng đại nương và Hoàng Chiêu Đệ đồng thời thét chói tai.
Hoàng đại nương giận nhi tử, đứa con trước nay không đánh người, bây giờ lại đuổi đánh cháu mình. Hoàng Chiêu Đệ bình thường không nỡ chạm vào ngón tay của con trai, thấy đệ đệ dùng giày đánh hắn, vừa đau lòng vừa thương tâm, khóc nói không mặt mũi ở lại nhà mẹ đẻ nữa.
Hoàng lão Nhị bước lên giữ chặt đại ca.
Hoàng đại nương xông tới đánh lên đầu đại nhi tử vài cái.
Đỗ Quyên liền nói tiểu thúc và tỷ tỷ đã xuất giá hùa nhau khi dễ Lão Thực. Cha không bằng một khuê nữ đã xuất giá.
Sắc mặt Hoàng Lão Thực càng khó chịu, trừng Diêu Kim Quý như muốn ăn thịt người.
Hoàng Tiểu Bảo trở về, nhìn thấy trong viện lại hò hét ầm ĩ, bên ngoài còn có rất nhiều người vây xem náo nhiệt. Hỏi ra mới biết là vì kêu đại bá nương đến hầu hạ gia gia, thật ứng với phỏng đoán lúc trước của hắn.
Hắn giận không kềm được, đi vào không thèm để ý mặt mũi cha mẹ nói: “Ta đã nói mà các ngươi không nghe. Nháo! Chỉ biết nháo! Ta không cần cuộc sống này!”
Nói xong giận dữ vào phòng.
Hoàng đại nương chửi bậy không ngừng nghỉ, Đỗ Quyên nghe thấy thật phiền lòng, mặt lạnh nói: “Các ngươi cảm thấy nương ta đến hầu hạ là đối với bệnh của gia gia tốt, ta về nhà kêu nương ta đến.”
Nói xong xoay người rời đi.
Đi đến cửa viện, có kẻ lắm mồm hỏi: “Đỗ Quyên đang cầm cái gì?”
Đỗ Quyên cố cười nói: “Là 2 bao điểm tâm và hai khúc vải. Lấy đến đưa cho nãi nãi ta nhưng ghét bỏ không cần, nổi giận quăng xuống đất. Ta đành phải cầm về nhà.”
Mọi người nghe xong tiếc hận không thôi, nhìn Hoàng đại nương thẳng lắc đầu.
Trong sân, Hoàng đại nương tức gần chết.
Nàng căn bản không biết trong túi kia còn có hai khối vải dệt!
Đỗ Quyên về nhà sau, tường thuật lại cho Phùng Thị nghe. Phùng Thị liền tới hầu hạ công công.
Hoàng Lão Thực cũng ở lại, cùng vợ ở bên cha mẹ tận hiếu.
Phùng Thị bị an bài bưng trà dâng nước, giặt giũ nấu cơm, bao hết toàn bộ việc.
Nàng vùi đầu làm việc, đối với việc Hoàng đại nương chỉ cây dâu mắng cây hòe mắt điếc tai ngơ.
Hoàng lão cha nhìn đến bóng dáng của nàng trước mắt hoảng hốt, quả nhiên hỏa khí chỉ tăng mà không giảm, nhìn nàng mắt tràn đầy hận ý, một lòng tìm cơ hội phát tác.
Oán khí tồn đọng bao nhiêu năm qua căn bản không cho hắn chờ được cớ thích hợp. Uy nghiêm trưởng bối càng cho hắn thêm dũng khí vô tận. Phùng Thị bưng tới một chén canh gà thỉnh hắn uống thì hắn cầm bát kêu nóng, mắng Phùng Thị muốn bỏng chết hắn, đem bát canh gà đập vào Phùng Thị.
Phùng Thị không tránh không né, cứ như vậy hứng nguyên chén canh gà.
Mặc dù canh gà nóng, nhiệt độ không đến mức làm phỏng ngươi, nhưng bát nện vào đầu nàng, tạo ra vết thương vên thái dương, canh gà dính đầy đầu chảy xuống than. Nàng liền thẳng tắp ngã xuống.
Hoàng đại nương hoảng sợ, vội lớn tiếng kêu người.
Vừa vặn Đỗ Quyên không yên lòng nương, ăn cơm vong vội cùng Hoàng Tước Nhi lại đây thăm, vừa lúc gặp một màn này.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Phùng Thị là miếng gan gà, trên mặt có mấy khúc ruột gà hoà cùng máu tươi chảy xuống, đâm vào hai mắt nàng đau đớn, nước mắt không nhịn được chảy xuống, trong lòng hoảng hốt, liều lĩnh kêu lớn lên “Giết người ! Giết —— người —— —— “
Đẩy Hoàng Tước Nhi ra, vừa khóc vừa kêu chạy ra làm Hoàng đại nương ở phía sau kinh hoảng quát to, Phượng Cô cũng từ phòng bếp đi ra chặn người lại. Nàng căn bản không ngừng bước.
Nàng vạn vạn lần không nghĩ tới, gia gia không nhịn nổi một hồi. Nương vừa tới đã phát tác ngay, còn động thủ. Trước đây tuy gia gia nãi nãi không vừa mắt nương nhưng không động thủ a! Nếu biết sẽ như vậy, nàng liều chết cũng sẽ không để Phùng Thị tới đây, mặc kệ người khác nói như thế nào.
Trong lòng hối hận đồng thời phẫn nộ cực điểm.
Đỗ Quyên thê lương cất tiếng khóc, đầu tiên kinh động Lý gia cách vách.
Lý lão hán, Lý bà mụ và con dâu hoảng hốt chạy tới, gặp Đỗ Quyên từ trong Hoàng gia viện chạy đến, vội vàng kéo lại, run rẩy hỏi: “Đỗ Quyên. Ai giết người? Giết ai?”
Đỗ Quyên khóc nói: “Lý nãi nãi, đi xem một chút đi, gia gia ta đánh chết nương ta.”
Mọi người kinh hãi bất chấp tị hiềm, như ong vỡ tổ chen vào sân Hoàng gia.
Đi theo là những người khác...
Hai chữ “giết người” không khác gì sẩm giữa trời quang, nổ trong cổ thôn, kinh động những con người thuần phác nhàn nhã ở sơn thôn.
Đỗ Quyên thấy mọi người đều tới, không sợ gia gia nãi nãi dùng thủ đoạn, vừa kêu khóc, chạy về nhà.
Về đến nhà, nàng vừa khóc vừa kể lại chuyện vừa rồi cho Phùng Minh Anh đang trông coi Hoàng Ly.
Nhất thời mặt Phùng Minh Anh đầy sát khí, xắn tay áo, trở về kêu Nhậm Tam Hòa. Hai người vội vàng chạy tới nhà cũ Hoàng gia.
Nơi này, Đỗ Quyên dụ Hoàng Ly nói là nàng kêu nương giả vờ giả vịt, kỳ thật nương không có việc gì, kêu nàng ngoan ngoãn ở nhà đợi, nàng và cha mẹ đại tỷ một hồi sẽ trở lại.
Chẳng biết tại sao, Hoàng Ly cảm thấy lòng hoảng hốt, miễn cưỡng đáp ứng.
Đỗ Quyên vội tìm một lọ thuốc trị thương, cầm chút vải bông, lại chạy tới nhà bà nội.
Đã thấy cửa nhà Hoàng gia chen lấn chật như nêm cối, trong ngoài đều là người, một đám sắc mặt ngưng trọng thấp giọng nghị luận.
Cũng may mọi người vừa thấy nàng đã tự động nhường đường, bằng không thật không dễ dàng chen vào.
Sau khi Đỗ Quyên vào cổng, không khỏi ngẩn ngơ.
Chỉ thấy cả nhà bê bối, bàn lớn trong nhà chính chia năm xẻ bảy, lư hương đồ cúng, khay trà chén trà đẳng toàn bộ bị quét xuống đất, gia gia ở trong phòng còn truyền đến tiếng kêu la tiếng mắng chửi cùng với tiếng đập đồ “bang bang thùng thùng“.
Hoàng Chiêu Đệ đang đứng ở cửa phòng khóc, nhìn thấy nàng giống như thấy cứu tinh, giữ chặt nàng khóc nói: “Đỗ Quyên, mau khuyên nhủ tiểu di và tiểu dượng ngươi, đừng đập ...”
Đỗ Quyên đẩy tay nàng ra, hỏi: “Nương ta đâu?”
Hoàng Chiêu Đệ: “Mẹ ngươi...”
Em dâu còn đang hôn mê, nàng sao dám nói!
Phùng Thị đã bị khiêng vào phòng Đại Nữu .
Đỗ Quyên đi tìm. Hoàng Tước Nhi vừa khóc vừa giúp nàng thu thập. Đại Nữu cũng ở một bên hỗ trợ, Hoàng Lão Thực đỏ hồng mắt, không ngừng chất vấn, “Sao ngươi không né chứ? Sao ngươi không né chứ?”
Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: “Cha, ngươi qua đây, để ta xem xem.”
Hoàng Lão Thực lau nước mắt nhường chỗ.
Đỗ Quyên cẩn thận kiểm tra cho nương một lần, miệng vết thương trên đầu không ngừng chảy máu. Hai mắt Phùng Thị nhắm nghiền, cũng không biết đến cùng nàng ra sao có thật bị đập hôn mê không.
Trong lòng quýnh lên, sắc mặt rất không tốt.
Đại Nữu đi ra ngoài cầm một bộ xiêm y của Phượng Cô vào, muốn thay cho Phùng Thị.
Đỗ Quyên lắc đầu nói: “Không thay bây giờ, đợi về nhà rồi thay. Vết thương cần rửa sạch, bằng không sẽ nhiễm trùng.”
Đại Nữu đỏ hồng mắt nói: “Đỗ Quyên, Tước Nhi, các ngươi đi khuyên nhủ tiểu di và tiểu dượng đi. Đừng đập! Nhà này... Đều... Đều...”