Điền Duyên

Chương 92: Chương 92: Định thân




Đỗ Quyên có thể trả lời như thế nào đây?

Đành phải gật đầu.

Mấu chốt là, sự tình tiến triển thế nào sợ là nàng không thể ngăn cản.

Phùng Trường Thuận vỗ nhẹ đầu nàng, cười nhạo nói: “Lúc mẹ ngươi gả đến đây, ta cùng bà ngoại ngươi cũng không ở nơi này đâu.”

Đỗ Quyên không nói gì nhưng cố ý cười hỏi: “Ta và tỷ tỷ cũng không ở đây?”

Quả nhiên, mọi người lại ầm ầm cười to.

Phùng Thị vội đi tới, không cho nàng nói lung tung, gọi nàng đi rửa mặt ngủ.

Đỗ Quyên đành phải nhảy xuống từ trên người ông ngoại, đi theo nương.

Trong phòng bếp, Phùng Minh Anh dẫn Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên nấu nước rửa mặt rửa chân.

Hồi nãy nàng ở phòng phía đông, đã biết chuyện Nhậm Tam Hòa cầu hôn, cũng nghe thấy được Đỗ Quyên nói không cho nàng gả tới đây. Lúc này mặt nàng đỏ hồng nhìn Đỗ Quyên, xấu hổ cười, không biết nên mắng nàng hay như thế nào.

Đỗ Quyên cũng nhìn nàng ngây ngô cười.

Trời đất chứng giám, nàng vì tiểu di tốt, không phải muốn cầm gậy đánh uyên ương.

Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên ngồi trên ghế nhỏ, ngâm chân trong bồn rửa.

Nàng nhìn nhìn muội muội, rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Đỗ Quyên, Nhậm thúc tốt, sao ngươi không muốn tiểu di gả cho hắn?”

Phùng Minh Anh ngồi xổm bên cạnh bộn, giúp hai chị em chà chân, nghe vậy ngước nhìn Đỗ Quyên, nhìn nàng trả lời như thế nào, rốt cuộc là tâm tư gì.

Đỗ Quyên cúi đầu suy nghĩ.

Nàng cũng muốn khuyên bảo Phùng Minh Anh đừng gả cho Nhậm Tam Hòa.

Không lý do, chỉ là nàng bất an.

Suy nghĩ một lúc, nàng mới nói: “Nhà Nhậm thúc chỉ có một người, không náo nhiệt chút nào.”

Đây chính là nhắc nhở Phùng Minh Anh, người này không rõ lai lịch.

Phùng Minh Anh phốc xuy một tiếng cười, liếc nàng một cái nói: “Nhà bà nội ngươi nhiều người, náo nhiệt, hôm nay thiếu chút nữa làm cho cả nhà ngươi đi nhảy sông.”

Đỗ Quyên nghe xong thực buồn bực.

Tiểu di nói như vậy là nhìn trúng Nhậm Tam Hòa?

Chẳng lẽ nàng nhìn trúng Nhậm Tam Hòa chỉ có một mình tự do tự tại, gả vào cửa không có cha mẹ chồng quản thúc?

Nàng nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở: “Nếu cha mẹ Nhậm thúc tìm tới, giống như gia gia nãi nãi, không thích thì tiểu di làm thế nào?”

Phùng Minh Anh kinh ngạc nói: “Hắn không phải một mình sao?”

Đỗ Quyên cũng kinh ngạc nói: “Nhậm thúc không cha mẹ?” Cố ý nhắc nhở.

Phùng Minh Anh kiên nhẫn giải thích: “Người đều có cha mẹ. Cha nương của hắn đại khái là không ở đây. Nếu không sao hắn ở trong thôn một mình chứ.”

Đỗ Quyên suy sụp câm miệng.

Cái gì gọi là “đại khái không ở đây”?

Vấn đề này có thể dùng từ đại khái sao?

Là nhất định phải biết rõ ràng!

Nàng không nghĩ ra nên nhắc nhở thế nào. Nếu tiểu di thông minh nên kêu ông ngoại hỏi thăm tình huống nhà của hắn. Bởi vì không có ai biết rõ cha mẹ Nhậm Tam Hòa còn sống hay đã mất, lai lịch nhà hắn thật thần bí. Đương nhiên, trong đó khẳng định cũng liên quan đến thân thế của Đỗ Quyên.

Ai, thật là phiền toái!

Nhưng cũng không thể hồ đồ gả cho hắn nha.

Phùng Minh Anh liếc nàng một cái nói: “Việc này đâu cần ngươi bận tâm.”

Ngay cả nàng cũng phải nghe lời Phùng Trường Thuận. Đứa bé này thật là “Hàm ăn củ cải thao đạm tâm“. (Ý nói còn nhỏ mà lo nhiều quá)

Trong nhà chính, đám người Lâm lý chính đã đi về, chỉ còn lại gia đình Phùng Trường Thuận đang thấp giọng thương nghị chuyện vừa rồi.

Phùng Trường Thuận thập phần do dự.

Quả thật nhân phẩm Nhậm Tam Hòa khó được, không phải con rể lớn có thể so, nhưng hắn vẫn do dự.

Thì thầm đến nửa đêm cũng không quyết định được.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, đoàn người Phùng Trường Thuận rời đi.

Lúc sắp đi, hắn kêu Phùng Thị thay hắn từ chối mối hôn sự này.

Hắn càng nghĩ, như cũ không nỡ xa tiểu khuê nữ. Người con gái lớn đã như vậy, nếu tiểu khuê nữ cũng không ở trước mắt hắn, hắn không yên lòng.

Đỗ Quyên an tâm.

Ai ngờ Nhậm Tam Hòa không phải là người dễ dàng buông tha, ngày hôm sau cũng rời núi.

Năm ngày sau trở về, cười hì hì đến nhà Đỗ Quyên nhận thân.

Cũng không biết hắn dùng thủ đoạn gì, cuối cùng Phùng gia đồng ý mối hôn sự này. Hắn sắp trở thành tiểu dượng của Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên nhìn người thanh niên trước mặt, nên gọi là thiếu niên: chừng hai mươi tuổi, tóc buộc lên nhẹ nhàng khoan khoái, mang khăn trùm đầu màu đỏ. Khuôn mặt nhu hòa nhưng đôi mày kiếm và ánh mắt sắc bén làm giảm bớt đi vẻ đẹp ôn nhu đó, cảm giác vẻ lạnh lùng nhiều hơn. Bất quá hắn thực chú ý thu liễm, bởi vậy bình thường coi như hiền hoà.

Một thân màu đỏ sậm ăn mặc gọn gàng, càng tôn lên tư thế mạnh mẽ của hắn.

Đỗ Quyên nhịn không được oán thầm: đây là thay quần áo trang điểm qua?

Dung mạo thứ phẩm, tiểu gia tiểu hộ sao có thể so sánh được.

Nhậm Tam Hòa nhìn tiểu nữ oa mang ánh mắt khi dễ nhìn hắn. Mỉm cười, khom lưng, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Ngươi không thích? Ta cam đoan, sẽ tốt với ngươi tiểu di.”

Đỗ Quyên trợn trắng mắt, thầm nghĩ việc hôn nhân đều đã định, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Lại nói, nàng cũng không dám bày ra linh hồn tư tưởng trưởng thành của mình.

Thêm nữa, nàng có lo lắng thì đây cũng là lựa chọn của Phùng gia. Nàng sẽ không đem việc này hãm trên người mình mà canh cánh trong lòng.

Cho nên, nàng làm bộ như không tình nguyện đối với hắn nói: “Ngươi không thể khi dễ tiểu di ta.”

Nhậm Tam Hòa thấy nàng không nói ra lời kinh người, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Sao ta lại khi dễ nàng. Cưới nàng làm vợ, dĩ nhiên một đời gần nhau.”

Đỗ Quyên liền hỏi hắn khi nào sẽ cưới tiểu di.

Nhậm Tam Hòa mỉm cười nói: “Phải đến sang năm. Trước hết mời cha nuôi mẹ nuôi ngươi kiếm băng môi (bà mai).”

Vì thế, Lâm Đại Mãnh và vợ hắn thành ông bà mai, liên tiếp chạy hai chuyến ra ngoài núi. Lấy ngày sinh tháng đẻ của Phùng Minh Anh, coi tuổi, sau đó viết thư đính ước, thập phần chú ý quy củ.

Nhậm Tam Hòa cũng bận rộn. Thợ mộc và thợ đá đều đến nhà.

Thợ mộc là Lâm lý chính tự mình mang theo mấy đứa cháu, gỗ đều là hương nam tốt nhất được Lâm gia thu trữ, giúp hắn chế nguyên bộ dụng cụ. Thợ đá là Vương gia.

Nhậm Tam Hòa không thường ở nhà, chuyến đi này thật nhiều ngày.

Hắn vào núi săn thú.

Tiểu định, kế tiếp là đại định, chế tác gia dụng khí cụ, còn muốn xây Đông, Tây sương phòng, tất cả đều cần bạc. Phí dụng đồ gỗ cho Lâm gia không phải là con số nhỏ.

Bận đến cuối năm, việc ở Nhậm gia mới toàn bộ hoàn thành.

Đỗ Quyên đi xem. Nhà tương lai của tiểu di thập phần chỉnh tề tinh xảo.

Không chỉ đắp thêm sương phòng, ngay cả phòng chính cũng tu chỉnh một lần nữa. Mái nhà thay ngói mới, thêm hai phòng hai bên. Vì thế, Nhậm Tam Hòa thỉnh riêng người mở lò làm ngói xanh.

Đồ nội thất, lớn từ bộ giường, thùng, bình phong; nhỏ từ bàn ghế, không gì không tốt. Bậc thềm, chân tường, sàn nhà đều dùng đá bản xanh làm nên.

Đỗ Quyên sau khi xem xong, liền cảm giác hai chữ: ghen tị!

Đỗ Quyên còn thấy ghen tị, những người khác có thể nghĩ.

Dù thôn Thanh Tuyền được địa lợi, không thiếu gỗ và đá, cũng phải coi là gỗ gì và đá gì, là người nào tạo hình chúng nó. Tay nghề Lâm gia và Vương gia không chỉ nổi tiếng ở thôn Thanh Tuyền, ở ngoài núi cũng rất có danh. Trong gia tộc đều có người hàng năm sinh hoạt ngoài núi.

Trong đó, người tức giận nhất là gia gia nãi nãi của Đỗ Quyên.

Sau lần gây gỗ trở mặt với ông ngoại Đỗ Quyên, bọn họ quả thực coi con dâu cả Phùng Thị như kẻ thù, gặp đại nhi tử cũng không hoà nhã. Phượng Cô triệt để chặt đứt lui tới với Phùng Thị.

Nghe tin Nhậm Tam Hòa và Phùng Minh Anh định thân, Hoàng đại nương nhớ tới chuyện Nhậm Tam Hòa cự tuyệt cháu gái nhà mẹ đẻ mình, tức giận đến ngã ngửa.

Tiếp nữa là chuyện Nhậm Tam Hòa tu bổ nhà cửa, mua đồ nội thất.

Đến tháng giêng, trong núi chưa rơi tuyết, vợ chồng Phùng Trường Thuận mang theo con trai lớn nhỏ, còn có Phùng Minh Anh vào núi. Nói là đến nhà khuê nữ chơi, kỳ thực là đến xem nhà mới của Nhậm Tam Hòa, nhân tiện thương nghị hôn kỳ.

Hai người Hoàng lão cha nghe nói Nhậm Tam Hòa rất coi trọng mối hôn sự này, làm vừa náo nhiệt lại phong cảnh thể diện, tưởng tượng tới bộ dáng đường hoàng đắc ý của thông gia Phùng Trường Thuận, ghen tị đến nghẹn.

Nhạc phụ nhạc mẫu tới, Hoàng Lão Thực dĩ nhiên muốn thỉnh cha mẹ đến tiếp khách.

Nhưng thông gia đã biến thành cừu gia, Hoàng lão cha đời nào chịu đến!

Phùng Trường Thuận cũng không giống năm rồi, hễ tới thôn Thanh Tuyền sẽ đi thăm thông gia ngay lập tức. Năm nay căn bản hắn không để ý tới, giống như con rể là kẻ không cha không mẹ.

Trong tâm tư, Hoàng lão cha kỳ vọng thông gia tới cửa bồi tội. Đáng tiếc không đợi được, niềm kỳ vọng biến thành lửa giận. Lại nghe người ta nói là hôn kỳ của hai họ Nhậm Phùng định vào ngày mười tám tháng ba. Hôm nay một nhà con rể cùng với đám người Lâm lý chính, đều tụ tập tại nhà Nhậm Tam Hòa uống rượu, hắn hận không thể nghĩ ra chủ ý gì, nói cửa thân này không thành mới tốt.

Đúng lúc người nhà mẹ đẻ của Hoàng đại nương cũng tới thăm.

Nói đến việc này, Hoàng đại nương nói với ca tẩu: “Sớm biết là vợ của lão đại không phải là thứ tốt. Chính do nàng nói với Nhậm tiểu ca là Vinh Tử đối với Đỗ Quyên không tốt, phá hư môn thân đó. Nàng thật khôn khéo, nhét tiểu muội vào. Phi, khôn khéo như vậy, mới đến đã dạy Tước Nhi và Đỗ Quyên làm tương. Hai nàng mới bao lớn, đã học làm tương sao? Đều là dụ người!”

Nông thôn không có bí mật. Lời Nhậm Tam Hòa khen Phùng Minh Anh đã sớm truyền khắp.

Ca tẩu nhà mẹ đẻ nàng nghe xong lập tức biến sắc mặt, tức giận không thôi.

Chị dâu nàng kỳ quái hỏi: “Sao nàng muốn gả muội muội vào đây?”

Bình thường, người ngoài núi đều không muốn gả khuê nữ vào trong núi, ghét bỏ đường núi khó đi, quê mùa hủ lậu, vì vậy nàng mới hỏi như vậy.

Hoàng đại nương hận nói: “Làm chi? Còn không phải muốn đưa muội muội vào để giúp đỡ. Cho rằng bám vào Nhậm tiểu ca, lại thêm cha mẹ nuôi của Đỗ Quyên, từ nay về sau có chỗ dựa, càng không đem ta và cha hắn đặt trong mắt.”

Ca ca của nàng hỏi: “Đỗ Quyên là cháu của ngươi, Lâm gia có thể bênh nàng sao?”

Hoàng đại nương bĩu môi, nói Lâm gia có ý định kết thân với Hoàng gia. Tương lai không phải Cửu Nhi thì là Lâm Xuân sẽ cưới Đỗ Quyên.

Chị dâu nàng giật mình hỏi: “Là thật? Ta còn muốn Đỗ Quyên a.”

Năm trước nàng đến đã nhìn trúng Đỗ Quyên, rất xứng đôi với cháu mình. Lúc tắm ba ngày, Hoàng đại nương đã cầm một bộ xiêm y của Đỗ Quyên đưa cho đứa cháu trai nhỏ nhất.

Hoàng đại nương vội vàng hỏi: “Ngươi nói là Ngưu Nhi?”

Chị dâu nàng gật đầu.

Hoàng đại nương nhìn Hoàng lão cha, hai người đều có tâm tư.

Lẽ ra cùng Lâm gia kết thân, người bình thường đều cầu còn không được. Nhưng bọn hắn đã cùng đại nhi tử phân gia, rõ ràng Lâm gia thân với nhà nhi tử hơn, xếp bọn họ làm gia gia nãi nãi ở phía sau, xa cách một tầng.

Nếu đem Đỗ Quyên hứa cho cháu trai nhà mẹ đẻ Hoàng đại nương, vậy thì không cần phải nói, bên kia khẳng định sẽ lấy nhà cũ bên này là chủ, thân càng thêm thân.

Bởi vậy, Hoàng lão cha là người đầu tiên đáp: “Đây là chuyện tốt. Cứ quyết định như vậy. Định thân xong kết thân.”

Hoàng đại nương lại do dự nói: “Sợ vợ lão Đại không bằng lòng. Xem nàng cùng Lâm gia thân thiết, so với chúng ta còn thân hơn. Nàng muốn dựa vào cửa này thân cậy thế đâu!”

Nói thật, nàng thật sợ Phùng Thị khóc nháo tìm chết.

Tính tình nàng thật cương liệt, không phải làm bộ làm tịch, là thật tìm chết.

Những lời này chọc trúng cây gai trong lòng Hoàng lão cha. Hắn vỗ bàn trừng mắt quát: “Không bằng lòng? Không bằng lòng cũng phải vui vẻ! Hừ, tưởng ỷ vào người ngoài nhưng cũng phải coi ta có hứa hay không! Đỗ Quyên là cháu gái Hoàng gia ta, ta muốn đem nàng gả cho ai thì gả cho người đó! Tước Nhi cũng giống vậy.”

Hắn quyết định: quyết không cho cháu gái cùng Lâm gia định thân.

Nếu Lâm gia chướng mắt hắn, hắn cũng không nghĩ cùng bọn họ làm thân. Gả cháu gái cho bọn họ, con dâu càng được nước, sau này càng bất hiếu, Phùng Trường Thuận càng phong cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.