Điền Duyên

Chương 96: Chương 96: Đỗ Quyên vẫn là Đỗ Quyên




Đỗ Quyên nhìn mặt Phùng Trường Thuận nháy mắt đen lại, thầm xin lỗi nãi nãi.

Nàng cũng không có ý châm ngòi, chỉ là cảm thấy cừu hận của hai thông gia ngày càng sâu, thật khó có thể hoà giải. Nếu cố kéo bọn họ chung đụng với nhau, không chừng lại như lần trước, vừa giáp mặt đã gây túi bụi. Sau đó vì xả giận, một người muốn con trai hưu vợ, một kẻ muốn con gái bỏ chồng, cuối cùng xui xẻo lại là gia đình nàng.

Trước mắt như vậy rất tốt. Không lui tới thì không lui tới, còn giảm bớt rất nhiều chuyện.

Nhậm Tam Hòa liếc mắt nhìn Đỗ Quyên, quay đầu thấy Phùng Trường Thuận muốn phát tác với Hoàng Lão Thực, vội vàng đứng dậy nói: “Nhạc phụ! Ta muốn khai hai mẫu đất hoang để trồng trọt nhưng ta không trồng cấy qua, cũng không biết nên trồng cái gì. Nhạc phụ đã tới đây, chịu khó vất vả chút, ngày mai giúp ta nhìn rồi chọn 2 chỗ.”

Phùng Trường Thuận kiềm lại bất mãn, gật đầu nói: “Tốt. Mặc dù ngươi săn thú, nhưng chúng ta là nông dân không trồng trọt cũng không được. Ngày mai ta giúp ngươi tìm xem, tuyển một địa phương, trồng chút hoa màu, đỡ phải mọi thứ đều phải cùng người đổi.”

Lâm lý chính vội vàng tiếp lời, nói chỗ nào thích hợp trồng cái gì.

Đề tài cứ như vậy chuyển qua.

Hoàng Lão Thực không phát hiện chút gì, ăn vô cùng vui vẻ.

Đỗ Quyên cũng không cảm thấy hắn vô năng, hâm mộ nghĩ, cha thực có phúc.

Lại nhìn Phùng thị, đối mặt đầy bàn mỹ vị lại ăn không vô, theo đám người vợ Đại Mãnh quở trách cha mẹ chồng bất công và không đúng, kể lể mấy năm nay nàng chịu buồn bực, bộ dáng sầu khổ.

Đây chính là khác biệt!

Người hay lo nghĩ, cho dù gia tài bạc triệu, nô bộc thành đàn, cũng bị dày vò khổ sở. Người có phúc dù gia cảnh nghèo khó chút, cũng là vạn sự không để tâm.

Đỗ đại tiểu thư cũng rất có phúc khí.

Nàng đi theo Phùng Thị về nhà, thấy nàng bận tâm tính toán chuyện ngày mai, liền khuyên nhủ: “Nương, ta có cái gì thì nấu cái đó. Nãi nãi mang thịt dê đến, giết một con gà nữa là đủ rồi.”

Phùng Thị gật đầu. Giáo huấn năm ngoái nàng còn nhớ rõ.

Bởi vậy, nàng cũng lười phí tâm, liền đem tất cả đồ trong nhà ra coi, cũng đủ làm hai bàn lớn.

Ngày hôm sau, đám người Hoàng lão cha đến, cứ tưởng rằng sẽ gây gỗ với thông gia. Ai ngờ đám người Phùng Trường Thuận không lộ diện, không biết đi đâu. Tuy là hợp tâm ý nhưng đến cùng cũng không thoải mái. Trong đáy lòng nghĩ, thông gia nên lên mặt với mình, sau đó bị mình báng cho vài câu rồi tức giận bỏ đi, đó mới là sảng khoái.

Hoàng đại nương nói tới nói lui mắng Phùng thị, nói nhà mẹ đẻ nàng không hiểu lễ.

Có lẽ là ngày quá tốt, muội tử gả cho người trong sạch, Phùng Thị mang tư thái thản nhiên đối mặt bà bà, đắc biệt nhẫn nại với chuyện nàng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chọn tam lấy tứ.

Đỗ Quyên cũng kiệt lực chọc cười, tốt xấu gì cố ứng phó cho xong ngày này.

Nhưng nàng thủy chung cảm thấy gia gia nãi nãi có chút không thích hợp.

Mặc dù đối với nàng rất tốt nhưng không thành khẩn, nàng thật không quen.

Nàng đề cao cảnh giác nhưng thủy chung không thấy chút manh mối nào.

Nghe đại cữu nãi nãi nói muốn mang nàng đi thôn Cây Lê Câu chơi, nàng không muốn đi, liền giở trò: lúc ăn cơm ăn cho thật no, ăn chút thịt dê kho tàu. Món đó cay, đến ngọ nàng liền nói bụng không thoải mái.

Đau bụng, dĩ nhiên phải nằm trên giường.

Hoàng đại nương mắng Phùng Thị một trận. Nói nàng nấu ăn mỗi ngày mà vẫn không thấy tiến bộ, nấu thịt dê cay như vậy, làm hại cháu gái đau bụng vân vân.

Đỗ Quyên nghe xong bĩu môi.

Lời này nghe vào là quan tâm nàng, kỳ thật là giận chó đánh mèo.

Nàng không ăn cay, nhưng ở nơi này ai cũng thích ăn cay. Nếu nương thật nấu thịt dê không cay, thế nào cũng sẽ bị nãi nãi mắng chết.

Tóm lại, vô luận Phùng Thị như thế nào làm, đều sẽ không tốt.

Đây cũng là nguyên nhân Đỗ Quyên không muốn ông ngoại chống đối với gia gia. Oán hận chất chứa đã sâu, không thể nói hai ba câu là có thể hóa giải, cần gì phải phí tinh thần.

Ngày hôm sau, tinh thần Đỗ Quyên còn mệt mỏi, sắc mặt cũng không tốt.

Hoàng đại nương tới hỏi nàng đã khỏi chưa.

Đỗ Quyên nói, đã hết đau, chỉ là trên người không có sức.

Hoàng đại nương vội dỗ nàng, nói mang nàng đi thăm thân thích, tới nhà cữu gia gia ở thôn Cây Lê Câu chơi, có thật nhiều biểu tỷ muội cùng anh em bà con, còn có thật nhiều lê, đồ ăn ngon nhiều nhất, cũng không it trò vui.

Nói đến ngàn hoa rơi rụng, Đỗ Quyên lại lắc đầu nói, nàng không đi.

Rất thẳng thắn, rất dứt khoát nói “Không đi“.

Hỏi vì sao, nàng đáp “Là không đi”, không có vì sao.

Hoàng đại nương ngây ngẩn cả người, rơi vào cảnh giới “Để ta vui vẻ để ta buồn“.

Rõ ràng ngày hôm qua cháu gái thật khéo léo biết điều, sao lúc này lại như vậy chứ?

Bà nghĩ, Đỗ Quyên không muốn đi thì cũng nên uyển chuyển chối từ, kiếm cớ, mà không nên trực tiếp cự tuyệt mới đúng.

Cách đối xử này của nàng không giống bình thường a!

Nàng không biết Đỗ Quyên có lý lẽ riêng của mình. Ngày hôm qua nàng lấy lòng gia gia nãi nãi là bởi vì đạo lý hiếu kính lão nhân, sao bọn họ không cao hứng khi người khác chủ động hiếu kính chứ? Bày ra khuôn mặt tươi cười, nói chuyện ngọt chút, ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, đối với nàng cũng không phải việc khó gì, bởi vì nàng vốn là người thuần thiện.

Nhưng nếu muốn như Phùng Thị, biếu đồ mà như bị ép, nghiêm mặt, cho tới bây giờ không được một tiếng tốt, nàng mới không làm đâu.

Hôm nay việc này lại bất đồng. Mặc kệ nãi nãi không để ý thân thể nàng còn chưa khỏe, vẫn cố ý muốn mang nàng đi thôn Cây Lê Câu, chỉ từ nội tâm của nàng mà nói, nàng không muốn đi.

Không muốn đi thì không đi, không có gì đáng nói.

Nàng còn là một đứa bé đã muốn nhượng người vì lợi ích toàn cục, sau này như thế nào sống?

Hoàng đại nương không cam lòng dỗ nói: “Ngươi bồi nãi nãi đi, được không?”

Đỗ Quyên mệt mỏi nói: “Trên người ta không có sức, kêu cha bồi nãi nãi đi.”

“Trên người không có sức, đi ra ngoài chạy nhảy, chơi đùa là có lực.”

“Không đi!”

“Sao ngươi không nghe lời?”

“Bé gái phải nhã nhặn, không thể chạy khắp nơi.”

Hoàng đại nương nghe xong thiếu chút nữa té ngã, nhìn ngang nhìn dọc đứa cháu gái này. Tuy ai cũng khen nàng nhưng căn bản không có chút “nhã nhặn” nào, “Yêu, ngươi mới bao lớn? Tiểu di ngươi lớn như vậy, không phải vẫn tới nhà của ngươi!”

Đỗ Quyên nói: “Tiểu di ta sắp gả cho Nhậm thúc.”

Hoàng đại nương sầm mặt: “Ngươi muốn phân cao thấp với nãi nãi có phải không? Học mẹ ngươi đối nghịch nãi nãi?”

Đỗ Quyên chu mỏ nói: “Nãi nãi! Ta ngã bệnh, không muốn nhúc nhích. Van cầu nãi nãi, đừng kêu ta đi! Ta chỉ muốn ở nhà.”

Hoàng đại nương đen mặt: “...”

Ngưu Nhi đi tới nhiệt tâm mời Đỗ Quyên: “Đỗ Quyên, đi nhà ta chơi.”

Đỗ Quyên không khách khí chút nào, cự tuyệt: “Ta không thích chơi với ngươi.”

Bé trai ngây ngẩn cả người.

Phùng Thị ở kế bên nghe cả nửa ngày, lúc này đi tới, lo sợ nói: “Nương, Đỗ Quyên không đi thì thôi. Kêu cha nàng đi chúc tết.”

Lửa giận của Hoàng đại nương không có chỗ phát tác, nghe vậy lập tức mắng lên.

Mắng nàng dạy hư khuê nữ, đối nghịch nãi nãi, nàng ra ngoài chơi cũng không cho đi.

Đỗ Quyên ngăn cản không kịp, thầm than Phùng Thị không có ánh mắt, chỉ đành phải nói: “Nãi nãi, là ta không muốn đi. Nương không dạy.”

Hoàng đại nương đích thực không có biện pháp, ngực khó chịu đến đòi mạng, lửa giận bốc cao bỏ đi. Tới cửa sân gặp Hoàng Tước Nhi, trong lòng nàng vừa động, liền kêu Tước Nhi đi.

Gan Hoàng Tước Nhi đến cùng chưa đủ lớn, không dám bác bỏ nên cùng nãi nãi đi.

Cách một hồi, Hoàng đại nương cho người báo với Hoàng Lão Thực và Phùng Thị, nói muốn mang Hoàng Tước Nhi đi thôn Cây Lê Câu chúc tết.

Đỗ Quyên bị chọc tức, nháo muốn Hoàng Lão Thực đi đón tỷ tỷ về.

Hoàng Lão Thực đi qua nhà cha mẹ, có thể biết là đón không được.

Đỗ Quyên nổi giận thầm nghĩ. Bản cô nương cũng muốn xem đến cùng bọn họ muốn gì. Vì thế cùng Hoàng Lão Thực đến nhà bà nội một chuyến.

Người bên kia đang chờ nàng, thấy nàng liền vui tươi hớn hở cưỡng bức mang đi, cho rằng con nít, dỗ dành, dọa nạt, có gì mà không thể.

Một phụ nữ tiến tới muốn bế Đỗ Quyên.

Nhưng Đỗ Quyên chết sống không thuận theo, lại khóc lên.

Ngày thường nàng gặp người là cười, khóc cũng không giống người ta, liều chết liều sống bén giọng tru lên, ong ong đâm vào tai người ta, rồi kêu thét lên. Kêu cha, kêu nương, lại kêu tỷ tỷ, như sinh ly tử biệt vậy, nháo cho hàng xóm đều vây xem.

Hoàng Lão Thực bị Đỗ Quyên lây nhiễm, tình cảm càng phong phú hơn.

Nghe nàng khóc gọi cha, đau lòng không thôi, nhanh chóng khẩn cầu Hoàng đại nương: “Nương, Đỗ Quyên không muốn đi thì đừng mang nàng đi.”

Hoàng đại nương tức giận đến mắng: “Lão nương mang nàng đi chơi, không phải muốn bán nàng, ngươi đau lòng cái gì chứ?”

Hoàng Lão Thực cười làm lành nói: “Đỗ Quyên còn nhỏ, không quen xa cha mẹ ...”

Hoàng đại nương thấy hắn tranh luận lần nữa, tức giận đến đuổi đánh hắn.

Sắc mặt Hoàng lão cha càng khó coi đòi mạng.

Trong lòng hắn lại nổi lên cảm giác kia: hắn căn bản không nắm được một nhà đại nhi tử, ngay cả cháu gái nhỏ nhất cũng không nắm được, việc hôn nhân này sợ không thuận lợi như tưởng tượng.

Ý niệm này làm hắn thống hận như ngồi trong chảo dầu, cảm thấy tất cả đều do thông gia gây nên.

Hắn quát: “Con nít mới có bây lớn đã không bớt lo, trưởng thành sẽ ra sao? Lão Đại, ngươi cút về cho ta! Hai chị em nàng đi với nãi nãi.”

Đỗ Quyên hét thảm nói: “Ta —— không —— đi —— ta chết cũng không đi —— cha —— nương —— “

Giọng trước sau như một cao vút, xông thẳng lên trời.

Tiếng kêu làm người thôn Thanh Tuyền đều chạy tới, sôi nổi hỏi làm sao.

Cuối cùng, Nhậm Tam Hòa, Lâm Đại Đầu, Phùng Trường Thuận cũng đều đuổi tới.

Người bên ngoài còn vây quanh, Phùng Trường Thuận hỏi rõ căn do, lập tức châm chọc Hoàng lão cha: “Đây là mang cháu gái ra ngoài chúc tết hả? Sao ta thấy như muốn trói mang đi bán vậy? Có người như vậy sao? Con nít không muốn, còn nhất định bắt nàng đi. Nếu thấy ta chướng mắt thì nói ngay, ta lập tức đi, rời xa thôn Thanh Tuyền. Ngay cả cửa nhà con rể lớn ta cũng không dám vào. Con út ta chưa thành thân, ta đã mặt dày đến ở nhà con rể tương lai. Ta đã trốn tránh ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

Mặt Hoàng lão cha đều đỏ.

Mỗi lần đối mặt thông gia này, hắn đều cảm thấy thấp một khúc. Mỗi một câu thông gia nói ra đều gắt gao đè nặng hắn, làm hắn không thể đáp trả, thật mất mặt.

“Nàng là cháu gái ta, mang nàng ra ngoài chơi cũng phạm pháp?” Hắn giận dữ hét.

“Không phạm pháp. Ngươi đang bắt ép nàng đi. Ha ha! Ta sống đến từng tuổi này chưa thấy qua đưa cháu gái đi chơi mà như giết heo vậy.” Phùng Trường Thuận cười nhạo xong, xoay người bỏ đi.

Người vây xem đều cúi đầu cười trộm.

Hoàng lão cha cảm thấy mình giống như khỉ vậy, dùng để chọc cười người khác.

Hắn tức giận hung tợn nhìn về phía Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên không chút yếu thế, như cũ khóc rống nháo muốn về nhà, “Vì sao các ngươi luôn khi dễ ta —— ô ô, ta nghe lời như vậy ——” vừa kêu khóc, hai tay vừa quào loạn, cào vài đường ứa máu trên mặt người phụ nữ bế nàng, lại nắm tóc nàng ra sức kéo.

Người phụ nữ đó sợ tới mức kêu to, lại không dám buông tay, một là sợ làm Đỗ Quyên té, thứ hai nữa là vừa buông tay, Đỗ Quyên nắm tóc nàng như chơi đu dây, khi đó không chừng lột luôn da đầu nàng.

Phùng Thị thấy Đỗ Quyên nháo thành như vậy, nhịn không được muốn tiến lên.

Phùng Minh Anh kéo nàng lại, không cho nàng tiến lên.

Lúc này đi lên sẽ thành đối tượng xả giận.

Trước mặt nhiều người như vậy, hãy xem bọn họ muốn như thế nào.

Hoàng Tước Nhi vốn tức giận đến phát run, bởi gan nhỏ, luôn tự an ủi bản thân. Lúc này nhìn thấy rất nhiều người tới, lá gan lớn hơn chút, liền tiến lên nắm vạt áo người phụ nữ đó, không ngừng dùng chân đá nàng, vùa khóc nói: “Thả muội muội ta xuống! Để nàng xuống!”

Người phụ nữ còn chưa kịp nghĩ nên thả xuống hay không, nàng liền cắn vào cổ tay nàng một cái.

Người phụ nữ gào lên, cảm thấy hôm nay thật xui xẻo.

Đáng thương, nàng chỉ muốn nàng dâu thôi, sao lại bị tội này?

Thì ra, nàng chính là nương Ngưu Nhi.

Giờ phút này nàng tiến thoái không được, Đỗ Quyên thành củ khoai phỏng tay, ném cũng bỏ không được. Bên cạnh có người tiến lên hỗ trợ gỡ ra, Đỗ Quyên liền hướng nàng nhổ nước miếng.

Tóm lại, Đỗ Quyên vẫn là Đỗ Quyên, không đổi chút nào.

Năm đó lúc còn bú sữa mẹ, Tiểu Bảo đạp hỏng con trâu nhỏ của nàng, nàng đã đại náo một trận. Lần này y chang.

Hoàng đại nương nhìn thấy, tức giận chạy tới muốn đánh Hoàng Tước Nhi.

Đỗ Quyên vừa khóc, vừa không quên nhìn bốn phía, tai nghe tám phương. Thấy nãi nãi muốn đánh tỷ tỷ, khóc lớn tiếng nói: “Chạy mau lên, tỷ tỷ —— “

Hoàng Tước Nhi lúc này khôn khéo, quả nhiên nhanh chân chạy.

Hoàng đại nương nhìn Đỗ Quyên kêu xong tiếp tục khóc thét, đều trợn mắt há mồm.

Nhậm Tam Hòa không vội vã, nhìn hồi lâu, lúc này mới tằng hắng một cái, tiến lên cười nói: “Lão cha, con nít không hiểu chuyện, không muốn đi thì thôi. Cũng may còn đang ở nhà mà còn nháo như vậy. Nếu tới nhà thân thích mà gào như vậy, các ngươi còn có tâm tư chơi sao?”

Con rể út của Phùng gia bắt đầu đắc lực?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.