Điền Duyên

Chương 356: Chương 356: Đứt ruột nhạn




Hôm nay đại tỷ xuất giá, nàng không làm gì cả, thì vũ một bài góp vui đi.

Lập tức nàng tìm Hoàng Ly lấy một cái đai lưng, quấn quanh eo, xoay người nhảy lên giá gỗ, dưới chân luân phiên điểm nhanh, từng bước lên cao, đạp lên đĩa tròn trên giá gỗ. Vừa đứng vững, một tay dắt sau làn váy, hơi ngửa đầu ưỡn ngực, một tay đưa lên trên về phía trước ngón trỏ và ngón cái co lại, ba ngón còn lại hơi nhếch lên, làm thành động tác kinh điển Khổng Tước vũ.

Sau đó, nàng bay múa trên 8 cái đĩa tròn đứng cố định thành vòng tròn.

Hôm nay nàng dùng khinh công và thân thể mềm dẻo, eo nhỏ tuỳ ý cử động, uyển chuyển khôn cùng, huống chi nàng biết vũ. Mọi người ngửa đầu nhìn, chỉ thấy cô gái kia như chim ở vỗ cánh bay cao trong không trung, xoay tròn lên xuống, tay áo nhẹ nhàng, làm người ta hoa cả mắt.

Ngày xưa Triệu Phi Yến vũ ra sao, trong sơn thôn không ai có duyên nhìn thấy. Hôm nay Đỗ Quyên múa để lại cho bọn họ một ấn tượng không thể xóa nhòa. Lập tức, chẳng những đám phụ nữ trong phòng sôi nổi trào ra nhìn xem, ngay cả cô dâu Hoàng Tước Nhi nghe nói xong, cũng ẩn sau cửa sổ, nhìn muội muội vì nàng xuất giá thêm vinh dự.

Từ khi Đỗ Quyên vừa lên đến, Lâm Xuân đại chấn, chỉ huy 3 đứa nhỏ theo sát phía sau, phối hợp nàng ở trên giá gỗ lên xuống, dùng múa sư tử trợ diễn cho nàng.

Đối với chuyện Đỗ Quyên vũ, người xem có lý giải khác nhau.

Người lớn tuổi cảm thấy nàng kỳ cục, hôm nay còn xuất đầu lộ diện.

Các thiếu niên nhìn như say như dại, các thiếu nữ hâm mộ ghen tị. Các loại cảm xúc đều có.

Trẻ con là hăng say nhất, điên cuồng quát to ủng hộ.

Hoàng Nguyên đầy bụng thi văn, có tình cảm với Đỗ Quyên, nên lý giải lại bất đồng: trong tiếng ủng hộ trầm trồ khen ngợi, độc hắn cảm thấy Đỗ Quyên như một con nhạn cô đơn, mất đi bạn lữ, vừa vỗ cánh bay về nam, vừa cô độc gào thét, từng tiếng kêu đứt từng đoạn ruột, làm tim đau nhói.

Rõ ràng nàng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, nhưng hắn nghe thấy được.

Trong nháy mắt, trong đầu hiện lên những từ ngữ này:

Thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí vài lần hàn thử.

Sung sướng thú. Ly biệt khổ, ở giữa càng có si trai gái.

Quân nên có ngữ:

Miểu vạn dặm mây tầng, Thiên Sơn Mộ Tuyết, chỉ ảnh hướng ai đi?

...

Chỉ ảnh hướng ai đi?

Mất đi bạn lữ nhạn tuyệt sẽ không sống một mình!*

* Bài thơ Mô Ngư Nhi của Nguyên Hiếu Vẫn. Tạm dịch:

Cùng phiêu bạt trời nam đất bắc

Cánh mỏi lạnh nồng mấy độ

Hoan lạc thú

Ly biệt khổ

Đều là ngơ ngẩn tình nhi nữ

Lời người muốn ngỏ

Xa tít vạn tầng mây

Nghìn non tuyết muộn

Bóng lẻ về đâu nữa.

Hắn sợ hãi nhìn thiếu nữ nhẹ nhàng bay múa trên giá gỗ, đau đớn như nước lũ tàn sát bừa bãi hết đợt này đến đợt khác, trái tim mạnh mẽ va chạm như có một linh hồn đang cuồng nộ gào thét bi thảm, muốn mở toang cánh cửa trái tim lao ra ngoài.

Hắn không ngừng run rẩy, xoay người chạy về phòng, lấy ống tiêu đưa ngang lên miệng thổi.

Hắn thổi < trường tương tư > của Lý Bạch.

Trường tương tư, tại Trường An.

Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan.

Vi sương thê thê điệm sắc hàn.

Cô Đăng không rõ tư muốn chết,

Quyển trướng Vọng Nguyệt không thở dài.

Mĩ nhân như hoa cách đám mây.

Trên có Thanh Minh cao trời;

Dưới có lục thủy chi gợn sóng.

Thiên trường đường xa hồn phi khổ.

Mộng hồn không đến quan ải khó.

Trường tương tư, tồi tâm can!*

Bản dịch của Lai Quang Nam:

Ngụ tại Trường An!

Dế thu miệng giếng gáy ran,

Sương rơi bao lớp âm hàn chiếu tre.

Đèn mờ, ruột thắt gan se,

Vén màn trăng ló e dè thầm than...

_ Mỹ nhân!

“...Hoa cách mấy ngàn tầng mây!“.

Ngước lên trông trời tây* biên biếc,

Cúi xuống nhìn sóng nước mông lung.

Hồn bay trời rộng hãi hùng,

Mộng hồn khó đến ngàn trùng... quan san,

Nhớ nhau đau đáu!

Hiu hắt tim gan!

Hắn thổi một lần lại một lần, như kêu gọi con nhạn đứt ruột gan kia.

Người trong sân đều sôi trào: hôm nay thật náo nhiệt, tiếng trống rung trời, mỹ nữ múa cùng sư tử và hổ, bây giờ anh vợ lại gia nhập thổi tiêu, ai thấy qua cảnh tượng náo nhiệt như thế? Một đám toét miệng cười như hoa.

Còn có người cổ động cho bàn kèn cùng thổi phụ hoạ.

Người thổi kèn trừng mắt hô: “Tai ngươi nghe được hết sao?”

Mọi người đều ồ ồ cười vang.

Hoàng Nguyên quả thật hiểu Đỗ Quyên.

Người đầy nhà, cũng chỉ có hắn và Lâm Xuân hiểu điệu vũ của Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên tận tình nhảy, phát tiết hết nỗi cô độc và thống khổ vô tận.

Từ kiếp trước đuổi tới kiếp này, nàng đánh mất bạn lữ của mình, giống như cánh nhạn cô đơn xoay quanh gào thét, tan nát cõi lòng.

Nàng nghe thấy tiếng tiêu của Hoàng Nguyên.

Nhưng nàng không có phản ứng.

Lúc run run hai vai, chậm rãi vỗ cánh, nàng lơ đãng liếc về phía chính phòng dưới mái hiên.

Chỗ đó, Phương Hỏa Phượng đang đứng!

Một hành động nho nhỏ, lập tức bị Hoàng Nguyên đang đăm đăm nhìn chăm chú nàng phát hiện, tựa như nghe nàng hỏi: “Ngươi đang thổi cho ta nghe hay là thổi cho nàng nghe?“. Hắn như bị sét đánh, tiếng tiêu ngưng bặt.

Tiếng tiêu ngừng lại là lúc cô nhạn từ trên giá cao ngã xuống.

Lúc ngã xuống, Lâm Xuân đứng thẳng thân sư tử, giang hai cánh tay ra lao về phía nàng.

Giá gỗ cao mấy mét, nàng rơi xuống 14 năm.

Nàng nhìn thấy một bé trai nho nhỏ đánh về phía nàng, làm nước miếng rơi vào trong miệng nàng; nhìn thấy lần đầu tiên hắn mở miệng là gọi “Muội muội”; nhìn thấy hắn bên bờ sông nơi nàng ngã xuống khóc lớn; nhìn thấy hắn ngồi trên nóc nhà vì nàng thổi tiêu; nhìn thấy hắn bạo nộ huy quyền đánh Bát Cân; nhìn thấy hắn kiên định nói với nàng “Tu luyện một vạn năm, cũng muốn cưới ngươi làm vợ”; nhìn thấy hắn vì nàng tạo ra nhà gỗ; nhìn thấy hắn theo nàng tìm kiếm đào nguyên...

Lúc tuyệt vọng, những ký ức này khiến cho nàng như cây khô gặp mùa xuân, đáy lòng buông lỏng một chút, hướng hắn nở nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay.

Hoàng Nguyên nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng lại thêm một đợt thống khổ, đứng không vững.

Hắn kinh ngạc nhìn Đỗ Quyên, vẻ mặt từ từ kiên định.

Từ khi Đỗ Quyên nhảy lên giá gỗ bắt đầu múa, Phương Hỏa Phượng thay vì nói là xem vũ, không bằng nói là nhìn Hoàng Nguyên. Hoàng Nguyên đau đớn thổi < trường tương tư >, làm nàng tan nát cõi lòng. Nàng không biết mình vì hắn đau mà đau, hay là vì hắn vì Đỗ Quyên đau mà đau, hoặc là căn bản không có phân biệt.

Nàng nhìn Đỗ Quyên, vẻ mặt cũng kiên định.

Lại nói Lâm Xuân, vững vàng đón lấy Đỗ Quyên, đỡ ở một bên.

Sau đó, hắn cởi trang phục đạo cụ sư tử xuống, lộ ra trường bào đỏ sẫm bên trong, càng hiển lộ anh tư bừng bừng, thần thái sáng láng. Hắn xoay người cầm lấy 2 tấm bảng từ một vị tộc huynh dựng thẳng lên, đưa môt tấm cho Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên nhìn kỹ, trên tấm bảng khắc “Nắm tay bên nhau đến già”!

Không cần phải nói, đây là hắn điêu khắc.

Nhưng là... sao lại đưa cho nàng?

Lâm Xuân đối với nàng cười, nói: “Đi, đi đưa dâu!”

Đỗ Quyên hiểu.

Hôm nay là ngày đại tỷ thành thân, màn vũ vừa rồi dĩ nhiên mang ý tốt lành, Lâm Xuân đón được nàng, thêm bộ dáng của họ, ý nghĩa càng phi phàm.

Vì thế nàng cùng hắn sóng vai đi về phía phòng khác Hoàng gia.

Giờ khắc này, nàng thành Lâm gia tới đón đâu.

Kỳ thật, chỉ cần náo nhiệt vui vẻ, mặc kệ hắn là đàng trai hay đàng gái.

Tại Hồi Nhạn Cốc, nàng từng nói với Lâm Xuân một ít tập tục cưới hỏi của nàng kiếp trước: chị em bạn thân của cô dâu sẽ cùng đưa dâu tới nhà trai, trên tiệc cưới còn có phụ rể và phụ dâu phụ đón tiếp khác khứa. Lúc ấy Lâm Xuân nghe xong mắt sáng lên —hắn và nàng không phải là đôi phụ dâu phụ rể tốt nhất sao!

Cho nên hôm nay, nghi thức thành thân của Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi bị hai người bọn họ làm thành có chút vượt qua thời không.

Lâm Xuân lấy hai bức mộc điêu thúc giục đưa gả, quả thật ngoài dự kiến của mọi người.

Bởi vì thôn Thanh Tuyền thúc gả đều là đưa hồng bao, còn đốt pháo không ngừng.

Đương nhiên hôm nay thủ tục đó Lâm gia cũng là, mộc điêu là tăng thêm.

Đỗ Quyên ôm hai bức mộc điêu vào phòng, nói cho Hoàng Tước Nhi biết ý tứ của những lời này.

Hoàng Tước Nhi nghe xong, gương mặt được trang điểm tinh xảo càng tăng thêm rạng ngời hạnh phúc.

Không có lại ép buộc, Hoàng gia lập tức đưa gả.

Bái biệt trưởng bối xong, do Hoàng Nguyên cõng đại tỷ đi ra ngoài.

Nơi này, Đỗ Quyên lại một lần nữa bỏ qua quy củ ——

Nàng cũng đi theo bên người Hoàng Tước Nhi, đi ra ngoài.

Hoàng Ly nóng nảy, vội vàng kéo hỏi: “Nhị tỷ tỷ làm cái gì vậy?”

Đỗ Quyên quay đầu cười, nói: “Ta đưa đại tỷ.”

Hoàng Ly thấy không đúng, lại không thể nói không cần nàng đưa, mắt mở trừng trừng nhìn nàng đi ra ngoài.

Đến bên ngoài, chiêng trống rền vang, kèn cũng thổi lên. Trong không khí náo nhiệt, Hoàng Nguyên cõng Hoàng Tước Nhi tới cửa kiệu hoa thả xuống. Quay người lại, thấy Đỗ Quyên và vợ Đại Mãnh đỡ Hoàng Tước Nhi vào trong kiệu, không khỏi sửng sốt.

Đây là quy củ gì?

Không có ai nói cho hắn biết.

Mặc dù là nông dân, nhưng kiệu hoa Lâm gia làm phi thường tinh xảo: làm bằng gỗ tử nam, bốn đỉnh kiệu đều chạm bảo tháp, 4 mặt của thân kiệu điêu khắc long phượng trình tường, Kỳ Lân đưa tử, hỉ thượng mi sao, phú quý mẫu đơn, chân kiệu khắc hoa cát tường và những đồ án vui vẻ, bốn góc kiệu treo tú cầu tinh xảo, nhìn thập phần hoa lệ.

Cỗ kiệu hiển nhiên đã có rất nhiều năm, cổ kính lại Cát Tường.

Đỗ Quyên không khỏi khen thầm, thật không giống nông dân ngồi kiệu hoa!

Bốn tráng hán nâng kiệu hoa lên. Thoáng chốc pháo bùm bùm vang không ngừng, tiếng chiêng trống leng keng thùng thùng, đội ngũ đón dâu khởi hành đi về.

Hoàng Nguyên và Hoàng Tiểu Bảo làm bên đàng gái đưa dâu.

Nhưng bọn họ phát hiện Đỗ Quyên cũng đi theo, mỗi người đều há to miệng.

Hoàng Nguyên kéo Đỗ Quyên lại: “Đỗ Quyên, ngươi làm cái gì?”

Đỗ Quyên nói: “Ta đưa đại tỷ.”

Hoàng Nguyên nóng nảy, nói: “Ngươi không thể đi. Không có quy củ này.”

Đỗ Quyên nói: “Quy củ do người định.”

Hoàng Nguyên nhìn nàng một cái, lại nhìn Lâm Xuân, môi run nhè nhẹ, kiên quyết nói: “Ngươi không thể đi!”

Đây là 2 nữ nhi muốn cùng xuất giá sao?

Nhưng Đỗ Quyên căn bản không để ý tới hắn, sớm đã xoay người đi cùng với kiệu hoa.

Lâm Xuân lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nàng muốn đi thì đi!”

Nói xong cũng đi.

Hoàng Nguyên đau lòng, đành phải đi theo.

Dọc theo đường đi, hắn cân nhắc châm chước.

Kiệu hoa đi về hướng nhà cũ Lâm gia, nàng dâu mới vào từ đường bái đường, sau đó mới đưa đến Lâm gia động phòng.

Buổi tối, Lâm Hoàng hai nhà đều đãi tiệc, sự phấn khởi náo nhiệt càng tăng cao.

Sau bữa cơm, gia đình nhà gái tới đưa dâu phải đi về, Đỗ Quyên không cùng mọi người trở về, nói nàng đợi một hồi sẽ cùng Nhị Ny trực tiếp về nhà.

Hoàng Nguyên nghe xong lần nữa khó chịu.

Nhưng lần này, trước mặt mọi người hắn không nói gì.

Đợi trở lại Hoàng gia, hắn kêu Hoàng Ly và Hoàng Tiểu Bảo qua một bên, thấp giọng dặn dò vài câu, rồi một mình ra khỏi nhà, chạy đến Nam Sơn.

Rời xa đám người ồn ào náo nhiệt, đi trên ruộng đồng, đầu óc hắn càng thanh tỉnh hơn, trong lòng cũng đau hơn, trước mắt chỉ có hình ảnh cánh nhạn cô đơn kia bay lượn, từng tiếng kêu đứt từng đoạn ruột.

Hắn lẻ loi độc hành, cũng giống một cánh cô nhạn, đi tìm bạn lữ.

Đi tới trước cửa nhà Đỗ Quyên, 2 con chó bên trong lập tức sủa điên cuồng.

Hắn tức giận nạt nhỏ: “Mắt chó đui mù, còn không nhận biết người!”

Con chó kia thực không cho hắn mặt mũi, như cũ sủa to.

Bệnh Chốc Đầu cách vách nghe tiếng chó sủa, vội chạy tới quát hỏi: “Là ai?”

Hoàng Nguyên vội nói: “Là ta, Bệnh Chốc Đầu ca. Ta đang đợi Đỗ Quyên trở về.”

Bệnh Chốc Đầu thấy là Hoàng Nguyên, vội nói: “Là Hoàng phu tử a. Kia... đi tới nhà ngươi.”

Lòng hắn tràn đầy buồn bực, muốn nói không phải Đỗ Quyên tới nhà ngươi sao, sao ngươi lại tới đây, nhưng không tiện hỏi; muốn gọi hắn vào trong nhà mình ngồi một chút, cũng cảm thấy không ổn, chỉ sợ hắn không đi, đành mặc kệ hắn. Hai ngày này, hắn ngồi cả đêm ở cửa Đỗ Quyên.

Người đọc sách thật là quái!

Bệnh Chốc Đầu liền xoay người đi

Hoàng Nguyên ngồi xuống bậc cửa, lẳng lặng chờ đợi.

Đợi không thấy, hắn cũng không vội.

Ngồi ở chỗ này, so ngồi ở nhà làm cho hắn an tâm hơn, tuy rằng rét lạnh.

Lúc chờ đợi, hắn nhớ lại những việc xảy ra một năm qua, tình hình gia sự và quốc sự, còn nhiều hơn những trải nghiêm mười mấy năm trước kia của hắn, phức tạp hơn làm cho hắn khốn khổ, sầu muộn, đau lòng, cũng làm hắn trưởng thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.