Vu thúc nhếch miệng cười, ngắm Đỗ Quyên một cái nói: “Khụ, là ta nhiều chuyện!”
Lâm Xuân và Đỗ Quyên nghe xong đồng loạt cười rộ lên.
Phùng Minh Anh nhìn tình hình rất an tâm, cũng cười.
Thấy cả người Đỗ Quyên ướt đẫm, vội nói: “Nhanh thay quần áo đi, lạnh sẽ bị bệnh.”
Vu thúc vội vàng nói: “Không cần thay đổi, lập tức đi.”
Đỗ Quyên lắp bắp kinh hãi, nói: “Buổi tối đi? Mưa lớn như vậy đi như thế nào?”
Phùng Minh Anh gật đầu, ban ngày đi còn cố hết sức, huống chi là trong đêm mưa gió.
Lâm Xuân giải thích: “Chính là mưa đi mới không dễ bị người khác phát hiện. Đợi sáng mai đi, chỉ sợ quan binh sẽ phát hiện. Dù bắt không được chúng ta, nhưng biết phương hướng chúng ta đi cũng không tốt. Đợi ta cùng Vu thúc cõng sư mẫu bọn họ. Chuyện khác thì không sợ, chỉ sợ bọn họ mắc mưa sinh bệnh.”
Vu thúc nói: “Vậy cũng phải đi! Xem ra cơn mưa này không thể tạnh trong chốc lát. Nếu ngày mai còn mưa thì sao? Cho nên đi sớm vẫn tốt hơn.”
Đỗ Quyên nghĩ cũng thấy đúng, trời mưa to không dễ đi, nhưng an toàn nhất. Đi qua dấu vết đều bị mưa cọ rửa, ngay cả chó săn cũng không đánh hơi được.
Cũng không do bọn họ lựa chọn, nên lập tức chuẩn bị: mẹ con Phùng Minh Anh mặc áo da, đội đấu lạp bảo vệ đầu; sau đó Lâm Xuân cõng sư mẫu, Vu thúc trước ngực đeo Viễn Thanh, sau lưng cõng Viễn Minh, Đỗ Quyên và Như Gió ở phía trước dẫn đường, suốt đêm đội mưa đi tới Hồi Nhạn Cốc.
Như Gió dẫn đường, hơn nữa mấy người thân thủ phi phàm, một đường không có gì xảy ra.
Đủ loại gian nan không cần tỉ mỉ cân nhắc, may mà rốt cuộc trời sáng thì tới Hồi Nhạn Cốc.
Bọn họ vô cùng may mắn vì quyết định ngay lúc đó, bởi vì mưa liên tiếp rất nhiều ngày, lũ bất ngờ bùng nổ, đường bị cách trở. Trong núi triệt để bị ngăn cách với ngoại giới.
Hơn nữa nói trước mắt, bọn họ ở Hồi Nhạn Đảo, đi tới trước nhà tranh của Thu Sinh, bên trong đi ra một người, lại là Hoàng Ly đã mất tích nhiều ngày qua.
Đỗ Quyên nhất thời mừng rỡ, tất cả mỏi mệt đều không cánh mà bay, lôi kéo tay nàng liên thanh chất vấn: “Hoàng Ly sao ngươi ở đây? Sao ngươi không trở về nhà? Ngươi có biết nương bọn họ lo lắng ngươi không?”
Hoàng Ly kêu một tiếng “Nhị tỷ tỷ!” Miệng mếu máo muốn khóc.
Lâm Xuân vội nháy mắt với nàng, nói: “Hoàng Ly, tiểu di và Viễn Thanh đều phát sốt, mau nấu chút canh gừng, nấu thuốc cho các nàng uống.”
Đỗ Quyên cũng nhớ ra, nói theo: “Đúng đúng đúng! Nấu thuốc trước, những chuyện khác đợi lát nữa hãy nói.”
Hoàng Ly bắt đầu khẩn trương, vào bếp bận rộn.
Mọi người vào phòng buông mẹ con Phùng Minh Anh, ai nấy tự chỉnh lý thay quần áo, mới phát hiện: Phùng Minh Anh và Nhậm Viễn Thanh phát sốt, cả người mềm oặt, đau đầu mắt toan. Nhậm Viễn Minh thân mình trụ cột tốt, không có việc gì.
Đỗ Quyên hầu hạ mấy mẹ con thay quần áo lên giường, sau đó mới thu thập chính mình.
Bận xong đi ra, thấy Lâm Xuân đang muốn đi mò cá, vội hỏi: “Thu Sinh ca ca đâu?”
Lâm Xuân do dự một chút, mới nói cho nàng biết nói: “Đi tìm Hòe Hoa.”
Rồi đem chuyện Hòe Hoa cùng quan binh cấu kết, nghĩ kế hại nàng nói ra.
Đỗ Quyên vội la lên: “Lúc này không trở về, có phải bị bắt hay không?”
Lâm Xuân an ủi: “Không hẳn. Đại ca quen thuộc vùng núi này, chắc là vì mưa nên ở đâu đó núp mưa. Không phải chúng ta cũng lâm thời quyết định đi tới đây sao? Đại ca một mình, nói không chừng thấy mưa quá lớn nên không trở lại, đợi ngày mai hết mưa lại về. Ta ăn cơm rồi đi trước, tiện đường tìm hắn.”
Đỗ Quyên ngẫm lại cũng đúng, nên bỏ qua chuyện này. Sau đó lại nhớ tới Hòe Hoa, phẫn nộ lại không có sức, không nghĩ ra tại sao nàng càng làm càng sai.
Lâm Xuân khuyên nàng hai câu, phủ thêm áo tơi rồi cùng Vu thúc đi ra ngoài mò cá.
Nơi này, Đỗ Quyên và Hoàng Ly cho tiểu di bọn họ uống canh gừng trước, nghỉ ngôi rồi lại uống thuốc khử hàn, ra một thân mồ hôi xong, phát tán hàn khí, người sẽ thoải mái rất nhiều. Sau đó, Hoàng Ly lại lấy nấm và linh chi nấu cháo cho bọn họ ăn, mới hoàn toàn nhẹ nhàng khoan khoái, đều thiếp đi.
Đợi trong phòng hoàn toàn im lặng, mấy người Đỗ Quyên mới an tâm ăn cơm.
Nàng kêu Hoàng Ly chỉ nấu một nồi cá, cho ớt, nấm, măng vào nấu, lại rửa chút rau dại và rau xanh chuẩn bị nồi lẩu.
Ở trước nhà Thu Sinh chặt cây dừng một cái mái che nắng, tiếp nối với mái hiên, trời trong che nắng, ngày mưa che mưa, mọi người khiêng bàn nhỏ đặt dưới mái che, đồng loạt chuyển nồi bếp lên trên bàn, sau đó ngồi vây quanh, vừa ăn vừa ngắm mưa mù.
Uống một chén canh cá cay, dạ dạy nở ra, trên đầu cũng ra một tầng mồ hôi, hết sức thoải mái, khí lạnh, mệt mỏi đều không cánh mà bay.
Vu thúc lau mồ hôi cười nói: “Ăn món này còn tốt hơn uống thuốc.”
Lâm Xuân và Đỗ Quyên nghe xong nhìn nhau cười, đều cúi đầu gặm lấy gặm để.
Hoàng Ly ở bên thêm củi thêm đồ ăn, rồi thuận theo tựa vào bên người Đỗ Quyên, nhìn bọn họ ăn.
Vu thúc ăn ngon lành một lúc, thừa dịp đánh giá bốn phía. Nhìn rừng rậm tươi tốt đắm chìm trong mưa bụi, chim chóc khắp nơi núp trên nhánh cây, không khỏi cảm thán nói: “Thật là một địa phương tốt! Không thể tưởng được lão Vu ta còn có phúc khí này.”
Đỗ Quyên nghe xong cười nói: “Vậy thì đừng đi, ở lại đây.”
Vu thúc nghe xong xấu hổ, nói: “Ta không có ý định đi.”
Đỗ Quyên sửng sốt.
Lâm Xuân nói cho nàng biết nói: “Vu thúc muốn ở lại chăm sóc ngươi.”
Thần sắc Đỗ Quyên nghiêm túc, hỏi: “Trong nhà ngươi không còn ai?”
Vu thúc nói: “Có một khuê nữ và nương nàng.”
Đỗ Quyên lại hỏi: “Vậy ngươi mặc kệ bọn họ?”
Vu thúc nói: “Nếu cô nương không ngại, ta tiếp các nàng đến hầu hạ cô nương.”
Đỗ Quyên trịnh trọng hỏi: “Ta rốt cuộc là ai?”
Vu thúc nhìn nàng, có chút ngượng ngùng, nói: “Cô nương, việc này ta cũng khó mà nói, nên đợi Nhậm huynh đệ trở về nói cho cô nương biết. Hắn không cho ta nói.”
Thấy Đỗ Quyên nhíu mày, hắn nhanh chóng nói thêm: “Không phải Nhậm huynh đệ muốn gạt cô nương, hắn nói nếu không thể cho cô nương trở về, không bằng để cô nương làm một người bình thường ở trong núi sống cả đời, cái gì cũng không biết tốt hơn.”
Đỗ Quyên nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Mặc kệ trước đây như thế nào, ta thích sống trong núi, cũng không nghĩ đến phú quý gì. Nhưng “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, người ta không chịu buông tha, ta có cách gì! Gần đây cứ tìm tới, ta còn không biết mình là con cái nhà ai. Cứ hồ đồ như vậy, ta ở trong tối, người ta ở ngoài sáng, đích thực quá bị động.”
Vu thúc nói: “Thật ra có chút chuyện ta cũng không rõ ràng lắm. Sợ nói không rõ.”
Đỗ Quyên kinh ngạc cực, hỏi: “Ngươi cũng không rõ ràng lắm?”
Vu thúc giải thích: “Ta chỉ là một thị vệ, là thuộc hạ của Nhậm huynh đệ.”
Đỗ Quyên chớp mắt hai lần, chuyển hướng Lâm Xuân bất đắc dĩ cười khổ ——
Chỉ là cái thị vệ, nói rất hay rất nhẹ nhàng!
Lâm Xuân an ủi nàng nói: “Ngươi cứ ở nơi này. Chờ ta nghe ngóng tin tức nói cho ngươi biết, hoặc là đợi sư phụ trở về là biết. Trước không biết cũng tốt, trong lòng ngươi đỡ phải thắt thỏm.”
Thấy nàng vẫn trầm tư, hắn muốn dời sự chú ý của nàng nên nói: “Còn có một việc, không phải ngươi muốn hỏi Hoàng Ly xảy ra chuyện gì sao? Kêu nàng nói cho ngươi biết.”
Đỗ Quyên thế này mới nhớ tới, vội vàng xoay người, phát hiện tiểu muội rúc vào bên người mình, nhu thuận im lặng khác thường. Bình thường, nàng đã sớm líu ríu, hỏi cái này hỏi cái kia, nhất định phải hỏi rõ thân thế nhị tỷ tỷ, dù không thể toàn bộ làm rõ, cũng muốn suy đoán một phen, thỏa mãn lòng hiếu kì của nàng.
“Nói nói, ngươi tới tìm ta ở đây, tại sao không trở về?”
“Ta... Ta không phải tự mình đến, là Xuân Sinh ca ca đưa ta đến.”
“Xuân Sinh đưa ngươi tới?”
“Xuân Sinh ca ca đã cứu ta.”
“Cứu ngươi? Xảy ra chuyện gì, ra chuyện gì?”
Hoàng Ly nhịn không được, vừa khóc, vừa đem nàng chuyện không cẩn thận nghe được đối thoại của Tảm Hư Vọng và Hồng Linh nên bị ám hại, nói ra; Lâm Xuân ở một bên bổ sung, nói hắn cùng Vu thúc lúc ấy ở vùng núi phụ cận tra xét hướng đi của quan binh, gặp được 2 tên quan binh khiêng Hoàng Ly vào núi, mới cứu được.
Đỗ Quyên nghe xong tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, tay chân phát run.
Giờ khắc này, nàng hối hận vô hạn đã không ra tay giết chết Tảm Hư Vọng.
Đám quyền quý đó căn bản không để dân chúng mạng nhỏ như kiến vào mắt, thật khiến cho người ta giận sôi!
Đồng thời, nàng cũng thật vô lực.
Bởi vì chính nàng cũng xuất thân như vậy: Nhậm Tam Hòa và Vu thúc vì một đứa trẻ sơ sinh mà canh giữ bên cạnh nàng suốt mười mấy năm. Quan niệm tôn ti này đã khắc vào trong bản chất của bọn họ.
Lâm Xuân thấy sắc mặt nàng không tốt, vội cực lực an ủi.
Vu thúc để đũa xuống, nói: “Nếu cô nương nuốt không trôi khẩu khí này, để ta đi giết cẩu tặc kia!”
Đỗ Quyên nghe xong giật mình, vội nói: “Không cần. Ngày hôm qua ta đã chọc thủng yết hầu hắn, hắn không chết cũng chịu không nổi. Ngươi đừng đi mạo hiểm.”
Nói xong ôm Hoàng Ly vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng.
“Hoàng Ly không quay về, cha mẹ bọn họ còn không vội chết!”
Nàng nhớ tới vấn đề này, thập phần lo lắng.
Lâm Xuân kiên quyết nói: “Không thể về! Hoàng Ly trở về là cùng Tảm gia xé rách mặt, Hoàng gia bị phiền toái. Chuyện này trước mắt chỉ có thể gạt, Lão Thực thúc và thím khổ sở, cũng đành để bọn họ khổ sở đi.”
Vu thúc cũng nói không thể về, nên Lâm Xuân mới đưa Hoàng Ly đến nơi này.
Đỗ Quyên cũng nghĩ đến điểm này, chỉ là lo lắng cha mẹ chịu không nổi mà thôi.
Nàng thấy bọn họ nghị luận ầm ĩ, mà Hoàng Ly lại không nói tiếng nào, cúi đầu tựa vào người nàng, cảm thấy rất không thích hợp. Nếu nàng tức giận mắng to hoặc la hét muốn báo thù, ngược lại nàng còn yên tâm chút.
Để tránh trong lòng nàng có bóng ma ám ảnh, nàng ôm Hoàng Ly khuyên giải: “...”Oan có đầu, nợ có chủ.” đợi tương lai ngươi ở đây luyện thành tuyệt thế võ công, lúc họ Tảm đắc ý nhất, tiêu dao nhất, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, dùng kiếm chỉ vào cổ họng của hắn nói: “Đa tạ ngươi năm đó đưa ta đi âm tào địa phủ, nhưng chỗ kia không thích hợp với ta, ngươi thích hợp tới nơi đó hơn, ta trở lại tìm ngươi. Ta đã giúp ngươi liên hệ tầng mười tám địa ngục, giờ đưa ngươi đi. Yên tâm, có ta đưa đi, Hắc Bạch Vô Thường ở bên kia tiếp đón, không cần ngươi bận tâm, ngươi đi qua, toàn bộ hành trình miễn phí.“...”
Một đoạn nói chưa nói xong, Lâm Xuân đã nghiêng người khụ khụ.
Vu thúc cũng nhìn Đỗ Quyên ha hả cười rộ lên.
Hoàng Ly cũng rốt cuộc bị nhị tỷ tỷ chọc cười, không thuận theo nói: “Còn có Hồng Linh.”
Đỗ Quyên ngược lại cười không nổi, nha hoàn kia...
Nói giỡn một trận, Lâm Xuân lại cùng Vu thúc, Đỗ Quyên thương nghị một lúc, mắt thấy mưa nhỏ, nói: “Ta phải đi. Về trễ, bên sư tôn sợ bị lộ. Lại nói mưa vẫn rơi, không đi đợi lũ bất ngờ tới muốn đi cũng không đi được.”
Đỗ Quyên biết hắn nói có lý, vội nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài.”
Vu thúc nhìn Đỗ Quyên, miệng giật giật lại không nói chuyện.
Đợi Lâm Xuân và Đỗ Quyên đi ra ngoài, Hoàng Ly tự thu thập bát đũa rửa.