Điền Duyên

Chương 98: Chương 98: Gây rối




“Yêu! Hôm nay ta thật mở rộng tầm mắt. Thông gia luôn mồm chỉ vào mũi chúng ta mắng thiên vị tiểu nhi tử, bất công đại nhi tử. Hắn tốt lành gì, bồi cho tiểu khuê nữ nhiều đồ cưới như vậy? Con dâu cả chúng ta sau khi vào cửa có cái gì? Chỉ có vài món hành trang rách nát! Đến cùng là ai bất công, người mắt đều có thể nhìn thấy.”

Lời ồn ào, lập tức làm cho mọi người đều quay nhìn bà.

Chỉ thấy hai mắt bà phun lửa nhìn Phùng thị, thần sắc vừa trào phúng vừa chán ghét, ý tứ là cha mẹ ngươi cũng không yêu thương ngươi, còn bày đặt làm khác người, mỗi lần vào núi đều la hét muốn làm chỗ dựa cho khuê nữ.

Lời này thoạt nghe rất hợp lý. Hơn nữa, các bà vợ đều là phụ nữ nông thôn, phần lớn tâm tư đều chất phác đơn giản, bảo sao hay vậy. Các bà mụ này lại ghen tị Phùng gia được con rể tốt, bởi vậy liền khe khẽ bàn tán.

Vợ Đại Mãnh là bà mối, Phùng Thị là tỷ tỷ tân nương, lúc này đều ở tại tân phòng.

Phùng Thị bị bà bà làm xấu mặt trước mặt mọi người, xấu hổ không biết làm sao.

Bởi vì, nàng thấy của hồi môn của tiểu muội trong lòng cũng rất hâm mộ, cũng thoáng có chút nho nhỏ không thoải mái, nhưng nghĩ tới Nhậm Tam Hòa, liền bình thường trở lại.

Nàng tự biết rõ, biết Hoàng Lão Thực không có cách nào so với em rể.

Tân nương tử Phùng Minh Anh sốt ruột.

Trên đầu nàng còn đang phủ khăn đỏ. Cho dù là bỏ khăn đỏ ra, hôm nay nàng là tân nương tử, không có đạo lý tranh luận cãi nhau với người khác, bởi vậy hai tay vặn vẹo, khó chịu không thôi.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi cũng có mặt trong tân phòng.

Nghe xong lời này, Hoàng Tước Nhi còn nhỏ không hiểu gì, Đỗ Quyên lại buồn cười.

“Nãi nãi nói đều là sự thật?” Nàng giòn tan hỏi.

“Còn không là thật? Nhìn xem nhà ngươi có cái gì?” Hoàng đại nương thấy cháu gái nói, tinh thần càng tỉnh táo.

Bởi vì tuy người bên ngoài đồng tình nhưng không tiện hỏi tiếp, sợ gây chuyện.

“Ông ngoại cũng thật thiên vị! Ngày khác ta đi hỏi hắn. Cha ta và Nhậm thúc đều đưa rất nhiều sính lễ như nhau, sao cho nương ta ít đồ cưới như vậy chứ? Chuyện này ta không hiểu. Lúc ấy nếu ta hiểu ta đã hỏi rồi.” Đỗ Quyên quyệt miệng nhỏ, oán trách nói.

Tân phòng yên tĩnh trong nháy mắt rồi ồn ào cười to.

Đều cười đến ngửa tới ngửa lui, còn dậm chân vỗ tay.

Phùng Thị cũng cười, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Quyên thập phần sủng nịnh.

Khuê nữ này, giống như “linh hồn” của mình, luôn có thể đem chuyện nàng không nghĩ chu toàn, hoặc là không dám nói ra, không hề cố kỵ nói ra, vừa không chịu thiệt, còn không đắc tội người.

Trong tiếng cười, lần nữa Hoàng đại nương rơi vào cảnh giới “Để ta vui vẻ để ta ưu”, trừng chết Đỗ Quyên, hận không thể khâu miệng nàng lại.

Đứa cháu gái này, sao luôn làm cho bà ngột ngạt như vậy chứ?

Bà không khỏi hoài nghi, không biết đến cùng nàng thật hiếu thuận với mình hay là giả hiếu.

Nói tới Hoàng gia năm đó hạ sính lễ cho Phùng gia, chỉ sợ không theo kịp một phần mười sính lễ của Tam Hòa, bất quá chỉ là mấy thứ thổ sản vùng núi mà thôi.

Bà chỉ lo hâm mộ đỏ mắt ghen tị, bỏ quên việc này. Lại nói, người đều có chút ích kỷ, trước giờ đều theo ý nghĩ của mình, nào quản người khác, bởi vậy bà cảm thấy của hồi môn của 2 khuê nữ Phùng gia nên nhiều như nhau.

Nhưng là, người khác nghĩ không như bà. Người ta là tuỳ theo sính lễ mà cho của hồi môn, bằng không đều bồi như vậy, chịu thiệt thòi như vậy, chỉ sợ người ta sinh khuê nữ là muốn bóp chết ngay, miễn cho khuê nữ trưởng thành, gả đi là nhà lụn bại.

Còn có duyên cớ: Phùng gia được Nhậm Tam Hòa đưa nhiều sính lễ như vậy, nếu không cho nhiều của hồi môn một chút, sẽ bị người chỉ trích bán nữ nhi, ham sính lễ. Thanh danh này cũng không dễ nghe.

Cho nên, được Đỗ Quyên nhắc nhở, không ít người cong quẹo nghĩ.

Cũng may Đỗ Quyên không muốn làm cho nãi nãi xấu hổ trước mặt mọi người, bởi vậy thuận theo câu nói kia, làm mọi người ầm ầm cười to, trừ bỏ rất ít người, đều bỏ qua không so sánh sính lễ trước mặt.

Vợ Đại Mãnh không dễ dàng ngưng cười, liếc mắt nhìn Hoàng đại nương, sau đó bẹo quai hàm Đỗ Quyên chế nhạo nói: “Lúc ấy? Lúc ấy còn không biết ngươi ở góc nào nữa, còn giáp mặt hỏi! Ai yêu, cười chết ta.”

Nàng thật quá thích khuê nữ này, thập phần muốn cưới về nhà làm con dâu.

Ân, về nhà phải dặn dò Cửu Nhi, phải chơi với muội muội nhiều chút.

Hoàng đại nương khí nộ trừng Đỗ Quyên nói: “Con nít mà ồn ào cái gì! Cho dù chúng ta không đưa bao nhiêu sính lễ, ông ngoại ngươi cũng cho ít đi, chuyện này sao có thể so? ...”

Đương nhiên bà không cảm thấy mình sai, bởi vậy cứ nhéo không buông.

Đỗ Quyên không biết bác bỏ thế nào. Nàng cũng không biết năm đó Hoàng gia ra bao nhiêu sính lễ, Phùng gia đưa bao nhiêu của hồi môn. Nếu thật lôi chuyện cũ tỉ mỉ cân nhắc, không phải là chọc người chê cười sao.

Thấy nãi nãi có ý gây rối, phải có biện pháp.

Bỗng liếc mắt nhìn thấy Nhậm Tam Hòa hỉ phục màu đỏ tiến vào, vội vàng cao giọng hô: “Tân lang tới. Vén khăn voan!”

Vì thế, mọi người bỏ qua đề tài vừa rồi, đều đưa mắt đôi tân nhân.

Hoàng đại nương có vài phần kiêng kị Nhậm Tam Hòa, không dám lắm miệng nữa, trong lòng ấm ức, dỗi không nhìn, đi ra ngoài.

Nhậm Tam Hòa tiếp nhận đòn cân vợ Đại Mãnh đưa qua, không lập tức vén khăn voan đỏ lên, mà lẳng lặng đứng lặng trước mặt Phùng Minh Anh.

Tân phòng an tĩnh lại, mọi người đều ngừng thở, chứng kiến thời khắc thần thánh này.

Bỗng có một cái tay nhỏ cầm tay Đỗ Quyên, bên tai có người khẽ gọi, “Đỗ Quyên!” Thanh âm nhẹ vô cùng ôn nhu, giống như sợ kinh động đôi tân nhân kia.

Đỗ Quyên không giật mình, ngay cả đầu cũng không xoay qua.

Cảm xúc đó rất quen thuộc, nàng biết là Lâm Xuân.

Nàng chăm chú nhìn Nhậm Tam Hòa, vô ý thức “Ân” một tiếng.

Tuy rằng không đợi bao lâu, nhưng Cửu Nhi có chút chịu không nổi không khí trầm tĩnh này, đợi không kịp lớn tiếng thúc giục: “Nhậm thúc, vén lên nha! Mau vén lên nha!”

Mẹ nó mắng: “Nhậm thúc ngươi không vội, ngươi gấp cái gì?”

Mọi người ồ ồ cười vang lần nữa.

Nhậm Tam Hòa cũng cười, tay cầm đòn cân, vén tấm khăn voan đỏ, lộ ra hai má kiều diễm. Tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng thiếu nữ mười mấy tuổi đều có nét thanh xuân xinh đẹp tuyệt trần.

Mọi người ầm ầm vỗ tay, nói lời vui vẻ.

Hai gò má Nhậm Tam Hòa ửng đỏ, nhìn ra được cũng rất vui vẻ.

Đỗ Quyên nhìn hai người này, tuấn lãng với mềm mại, thập phần tương xứng. Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy, mối nhân duyên này có lẽ không như mình nghĩ.

Tinh thần lơi lỏng mới phát hiện chẳng biết lúc nào Lâm Xuân đã đứng bên người mình, còn nắm tay nàng. Con ngươi đen của bé trai lóe sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm đôi tân nhân, miệng nhỏ mở ra, ngây ngô cười thập phần vong tình.

Nàng liền đùa hắn nói: “Lâm Xuân, ngươi cũng muốn cưới vợ?”

Lâm Xuân dùng sức gật đầu. Nói: “Muốn! Chơi vui lắm!”

Đỗ Quyên buồn cười.

Lúc này, Nhậm Tam Hòa và Phùng Minh Anh uống ly rượu giao bôi.

Lâm Xuân vội nâng cánh tay lên, khoa tay múa chân với Đỗ Quyên nói: “Như vậy?”

Đỗ Quyên cười nói: “Ngốc! Phải vòng qua như vầy nè!”

Cánh tay Lâm Xuân và cánh tay nàng giao nhau, vui sướng cười gật đầu nói: “Hiểu rồi.”

Ăn sủi cảo và quả táo xong, hoàn thành trọn bộ nghi thức, Nhậm Tam Hòa liền đi ra ngoài tiếp khách.

Đỗ Quyên muốn lên phía trước nói chuyện với tiểu di, Lâm Xuân lại kéo nàng nói: “Nhanh, đi ăn cơm. Thật là nhiều người. Đợi không chỗ ngồi.”

Một tiếng kêu, tất cả con nít đều tỉnh ngộ, như ong vỡ tổ chen đi ra ngoài.

Đỗ Quyên cũng tỉnh ngộ, vội kêu Hoàng Tước Nhi: “Tỷ tỷ! Đi theo ta.”

So với lễ nghi quy củ, biểu hiện hỉ khí dương dương của trẻ nhỏ mới là điểm xuất sắc nhất của tiệc cưới, tranh đoạt náo nhiệt mới thập phần thú vị.

Cửu Nhi, Lâm Xuân, Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên lao ra ngoài tân phòng. Vừa vào trong sân, lập tức nghe Thu Sinh hô lớn “Xuân Nhi, Cửu Nhi, bên này! Bên này!”

Thì ra, bọn họ đã chiếm vị trí tốt.

Tiệc rượu Nhậm gia chia thành hai nơi, trong nhà và ngoài sân.

Trời còn chưa tối hẳn, trong sân đã thắp rất nhiều đèn lồng, cây đuốc, phản chiếu mọi người đầy mặt hồng quang. Rộn ràng người hô huynh gọi đệ, thét to không ngừng, càng làm mùi thịt xộc mũi. Đám nhỏ cũng hô to gọi nhỏ, ngay cả chó cũng chui tới chui lui, vì một cục xương mà cắn xé tranh đoạt, cảnh tượng rất ồn ào náo nhiệt.

Bốn người tựa như cá, khom lưng chui qua đám người.

Đến phụ cận, Đỗ Quyên hỏi: “Thu Sinh ca ca, sao không ăn ở nhà chúng ta?”

Thu Sinh đắc ý cười nói: “Chúng ta sớm đã chiếm vị trí ở đây, đỡ phải chạy về nhà. Ăn ở đây, đợi lát nữa tiện thể xem náo nhiệt. Có múa sư tử đó. Còn có kể chuyện xưa nữa.”

Một đứa bé nói tiếp. Một bàn còn chưa ăn xong, bọn họ đã đứng bên cạnh chờ, nhìn bọn họ ăn. Chờ bọn hắn ăn xong, bát đũa còn chưa thu, bọn họ liền chiếm cái bàn đó.

Đám nhỏ nghe xong cười to không thôi.

Vì thế mọi người chia nhau ngồi xuống, rất phối hợp tự tìm người quen.

Ngay cả con nít cũng có thể ngồi vào bàn tiệc, có thể thấy được hôm nay mở bao nhiêu bàn, đủ có thể gọi đó là “Thịnh yến“. Nhưng đích thực người quá nhiều, lý chính liền phân phó: đám nhỏ phải chịu chen chúc, nhỏ tuổi ba người ngồi một chỗ.

Cho nên, bàn này ngồi khoảng 12 đứa trẻ, tất cả đều là huynh đệ tỷ muội Lâm gia, Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên.

Lâm Xuân, Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi ngồi kề nhau, kế đó là Thủy Tú, Cửu Nhi.

Mới ngồi ổn định, thức ăn đã được dọn lên. Đầu tiên là món bánh trôi nhân thịt chiên.

Lâm Xuân vội vàng vươn muôi gỗ tự chuẩn bị ra, một thìa liền múc bốn cái, trực tiếp bỏ vào trong bát Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên vui vẻ, đang định chia với hắn, lúc này Hoàng đại nương đến tìm nàng và Hoàng Tước Nhi, nói bàn Đại Nữu bên kia còn thiếu hai người, muốn hai chị em các nàng qua ngồi, nói người một nhà ngồi chung với nhau.

Đỗ Quyên vội nói: “Nãi nãi, tất cả chúng ta đã ngồi đàng hoàng, đã bắt đầu ăn nên không muốn đổi chỗ.”

Nàng thấy ngồi chung với đường ca đường tỷ (anh chị họ) còn không tự tại bằng ngồi với đám trẻ Lâm gia, đều quen biết sẽ không khi dễ các nàng.

Từ lúc có ý định gán Đỗ Quyên cho cháu trai nhà mẹ đẻ, Hoàng đại nương không muốn thấy cháu gái chung đụng với tiểu tử Lâm gia, bởi vậy tức giận không thôi.

Bà khiển trách: “Chen chúc với con trai còn ra bộ dáng gì? Đi, ngồi một bàn với Đại Nữu tỷ tỷ. Tiểu Bảo ca ca cũng ở bên kia. Ca ca, tỷ tỷ nhà Tam gia gia ngươi cũng ở bên kia, đều là người trong nhà.”

Đây là nói Lâm gia là người ngoài. Mặt đám người Thu Sinh rất khó coi.

Lâm Xuân càng thêm có chủ ý, chỉ liếc mắt nhìn đại nương, không nói một lời lại múc 2 cái bánh trôi thịt, sau đó nghiêng đầu nói: “Đỗ Quyên, ăn đi.” Căn bản không để ý tới bà già.

Đỗ Quyên đối với Hoàng đại nương cười nói: “Ta là khuê nữ mẹ nuôi, Thu Sinh ca ca bọn họ đều là ca ca ta, ngồi thế này mới tốt. Lại nói đã dọn lên món đầu, đi qua cũng không kịp ăn.”

Hoàng đại nương thấy nàng lại phát tính tình quật cường, không thể lay chuyển, liền hướng Hoàng Tước Nhi mắng: “Đều tại ngươi, mang muội muội chui loạn. Ăn, chỉ biết có ăn!”

Đưa tay hung hăng nhéo lỗ tai Hoàng Tước Nhi.

Hoàng Tước Nhi không thích cùng bà đối mặt, đang cúi đầu làm bộ như đang ăn đồ. Ai ngờ cuối cùng vẫn tránh không thoát, vẫn bị tập kích, không khỏi “ai da” một tiếng, dùng tay cầm đũa bảo vệ lỗ tai, quay đầu nhìn về phía bà, ánh mắt vừa ủy khuất vừa khó chịu, còn mang theo chút phẫn nộ.

Đỗ Quyên không kể mặt mũi gào to: “Nãi nãi! !”

Hoàng đại nương bị hoảng sợ.

Chỉ thấy tiểu cháu gái phồng miệng, miệng nhỏ xẹp xẹp, mắt như muốn khóc, trong lòng không khỏi vội gấp, sợ nàng như lần trước rống to, bà sẽ bị mất mặt. Hôm nay người cả thôn đều ở đây.

Bà vừa tức vừa hoảng, sầm mặt nói: “Yêu! dám chống đối nãi nãi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.