Cả người Hoàng lão cha lạnh lẽ như thấy quỷ, bỗng nhiên hét thảm nói: “Không thể a —— ta là bị ép! Súc sinh —— “
Mắt nhìn Diêu Kim Quý, đưa tay chỉ hướng hắn, lại nói không ra lời.
Trầm tri phủ ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía dưới.
Hoàng lão cha lẩm bẩm nói: “Ta... Là... Bị ép —— “
Hắn như dùng hết khí lực toàn thân, lặp lại một lần nữa, thấy quan lão gia rốt cuộc không tuyên cáo, mới nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, xùi bọt mép.
Hoàng Lão Thực, Hoàng Nguyên, Hoàng Tiểu Bảo tất cả đều xông đến.
Hoàng Chiêu Đệ và Diêu Kim Quý cũng vội vàng nhào tới, lại bị Hoàng Lão Thực thô bạo đẩy ra, “Cút! Súc sinh!”
Lúc chỉ mành treo chuông là lúc Hoàng lão cha lật lọng, vụ án bị dở dang.
Không phải ông dây dưa, ngôn từ úp mở lật lọng, mà là lật lọng trong bi phẫn tuyệt vọng, hơn nữa phản cung xong khóe miệng chảy dãi hôn mê bất tỉnh, tình hình thập phần hung hiểm, dường như chịu cực lớn kích thích, chứng thực bị ép thoái thác. Cho nên, Trầm tri phủ rút lại lời tuyên án vừa rồi, đồng thời ra lệnh mời đại phu đến điều trị cho hắn, chọn ngày tái thẩm.
Cảnh phu tử khinh miệt nhìn Hoàng Nguyên, tựa hồ châm biếm hắn, lộ rõ lòng dạ nhỏ mọn của hắn. Hoàng Nguyên thản nhiên nhìn lại hắn, lẫm liệt không ngại.
Diêu Kim Quý kiệt lực nhịn xuống, mới không hiện ra sự kích động phẫn nộ.
Tảm Hư Cực và Thẩm Vọng thở ra một hơi, có thế mới phát hiện sau lưng ướt đẫm.
Đại phu đến chẩn bệnh cho Hoàng lão cha xong, Hoàng Nguyên và Hoàng Tiểu Bảo đồng loạt động thủ, đỡ Hoàng lão cha lên lưng Hoàng Tiểu Bảo cõng đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, Hoàng Nguyên không thèm liếc Diêu Kim Quý lấy một cái, như không hề lo lắng tình thế bất lợi trước mắt.
Hắn không lo lắng, Diêu Kim Quý lại cực kỳ lo lắng.
Nhìn theo đám người Hoàng gia rời đi, chợt nghe Dương Ngọc Vinh nói: “Lão già này đổi ý, trở về lại bị con trai cháu trai dụ dỗ, lần sau thẩm vấn khẳng định sẽ tát nước dơ lên người ngươi, làm thế nào đây?”
Diêu Kim Quý khẽ cười nói: “Vậy thì thật tốt. Ta đang lo họ không biết ứng phó đó.”
Đoàn người Hoàng Nguyên trở lại Khách sạn Phúc Tường. Tảm Hư Cực hỗ trợ mời đại phu nổi danh khác đến, lại chẩn bệnh, châm cứu, mở phương thuốc. Hoàng Ly đi nấu thuốc.
Lúc đại phu chẩn bệnh, Hoàng Nguyên lui sang một bên, khẽ giọng đem tình hình đường thẩm hôm nay nói đại khái cho Đỗ Quyên nghe.
Đỗ Quyên trừng lớn mắt: quả nhiên, gia gia vẫn là gia gia, không hề thay đổi!
Hoàng lão cha cố chấp, lần đầu tiên Hoàng Nguyên kiến thức, nhưng nàng đã khắc sâu.
Hoàng Nguyên kinh ngạc nhìn nàng, nếu hắn bị lưu đày, nàng sẽ ra sao?
Làm tiểu thiếp Diêu Kim Quý ?
Trong mắt hắn đột nhiên bùng ra tia tàn khốc: hắn tuyệt sẽ không để tình hình như thế phát sinh!
Diêu Kim Quý, hắn sẽ không bỏ qua!
Thì làm cho sĩ đồ của hắn thành đá kê chân đi!
...
Hoàng lão cha nuốt xong viên thuốc, nghỉ một lúc liền tỉnh lại.
Hắn chuyển động con mắt, nhìn đám người vây quanh đánh giá: Hoàng Lão Thực, Phùng thị, Hoàng Tiểu Bảo, còn có Đỗ Quyên và Hoàng Ly, chỉ là không thấy cháu trai Hoàng Nguyên.
Trong lòng hắn đau xót, một giọt lệ từ khoé mắt đục ngầu chảy dài.
“Nguyên... Nguyên... Nguyên Nhi đâu?”
Hoàng Lão Thực thấy ông đã tỉnh, hết sức cao hứng, cũng không biết nặng nhẹ, nhịn không được oán giận nói trước: “Cha nha! Ngươi tỉnh rồi. Ngươi nói đi, sao ngươi hồ đồ như thế? Kim Quý tố cáo con trai và cháu trai ngươi đó, ngươi cho là trò đùa hả? Ngươi nói như vậy, ta và Nguyên Nhi phải đi lao động nơi xa mấy vạn dặm. Vài năm qua đi còn mạng trở lại sao? ...”
Đây là lời Hoàng Nguyên, Đỗ Quyên lặp đi lặp lại nhắc nhở hắn, giờ hắn dùng để trách lão cha.
Nghe xong lời này, trước mắt Hoàng lão cha bỗng tối đen.
Những lời này Nhậm Tam Hòa sớm nói với ông vô số lần. Tuy ông không coi là trò đùa, cũng không coi ra gì, ai ngờ lại là sự thật.
Đỗ Quyên thấy thân mình gia gia run run, vội cản cha đang càu nhàu, nhẹ giọng nói: “Đệ đệ đang thương lượng với người ta. Gia gia, ngươi đừng lo lắng. Việc này còn có thể bàn lại...”
Nàng không tiện trách ông. Ông là một nông thôn lão hán, có thể trông cậy vào hắn có bao nhiêu kiến thức đây? Nếu có kiến thức, năm xưa đã không cùng con dâu cả cả náo loạn một trận lại một trận, thuần túy hại người không lợi mình.
Chuyện về sau còn phải dựa vào ông, bởi vậy Đỗ Quyên kiên nhẫn chuẩn bị ngôn ngữ khuyên giải an ủi ông, cẩn thận phân tích tình thế cho ông nghe, đặc biệt cường điệu cục diện Diêu Kim Quý và Hoàng Nguyên hôm nay là ngươi chết ta sống, tuyệt không có khả năng cứu vãn.
Hoàng lão cha lẳng lặng nghe.
Lại nói Hoàng Nguyên, đưa gia gia về khách sạn xong, hắn không ở lại nhìn.
Vội vàng giao phó cho Đỗ Quyên xong, hắn liền đi tới phòng Lâm Xuân. Vừa định gõ cửa, cửa từ bên trong mở ra, Lâm Xuân tự mình đi ra, hỏi: “Ai tới, sao lớn tiếng như vậy?”
Hoàng Nguyên hỏi ngược lại: “Ngươi làm xong chưa?”
Lâm Xuân gật đầu nói: “Làm xong.”
Hoàng Nguyên nói: “Để ta xem.”
Đi lướt qua hắn, lập tức đi vào trong phòng.
Lâm Xuân thấy vẻ mặt hắn trầm ngâm, nghi ngờ xoay người vào phòng theo.
“Là gia gia ta tới.”
Hoàng Nguyên tới bên cạnh bàn ngồi xuống, không chờ hắn hỏi, chủ động giải thích.
“Hoàng gia gia tới? Ra chuyện gì?”
Lâm Xuân không thể tin được, Hoàng lão cha lớn tuổi rồi, nếu không có chuyện trọng đại, hắn không có khả năng rời núi, cũng không đủ sức ra được. Hắn khẳng định là bị người vác ra, nói không chừng chính là sư phó cõng. Nói như vậy là có đại sự xảy ra!
Hoàng Nguyên định giải thích, Phùng Trường Thuận chạy đến phía trước cửa sổ đối với bên trong hô: “Nguyên Nhi, đằng trước có một nha đầu tìm ngươi, nói có chuyện khẩn yếu.”
Hoàng Nguyên vội đứng lên, hỏi: “Không nói là ai sao?”
Phùng Trường Thuận lắc đầu nói: “Nàng muốn gặp ngươi mới bằng lòng nói.”
Hoàng Nguyên liền quay đầu nói với Lâm Xuân: “Đã xảy ra chuyện, sợ ngươi phân tâm nên không có nói với ngươi. Nguyên do trong đó ngươi hỏi ông ngoại trước đi. Ta đi ra ngoài trước, quay đầu có lời nói với ngươi.”
Lâm Xuân mím môi gật gật đầu.
Hoàng Nguyên vội vàng đi ra ngoài.
Đi tới cửa tiểu viện Hoàng gia bao, thấy một đại nha hoàn đứng trước vòm cửa tròn, là nha đầu bên người Trần Thanh Đại, Vân Phương.
Vân Phương nhìn thấy hắn, mừng vô cùng tiến lên kêu: “Biểu thiếu gia!”
Trước đây nàng quen kêu Hoàng Nguyên như thế, nhất thời không đổi miệng được.
Hoàng Nguyên đứng lại, hờ hững nhìn nàng hỏi: “Chuyện gì?”
Vân Phương thấy hắn vẻ mặt hết sức lạnh lẽo, rất thương tâm. Nàng vẫn hầu hạ tiểu thư, tiểu thư với đối biểu thiếu gia một lòng một dạ, sau này hai người lại định thân, trong lòng nàng cũng vui vẻ, cho rằng tương lai mình sớm hay muộn gì cũng sẽ là người của biểu thiếu gia, cho nên đối với hắn đặc biệt hơn. Ai ngờ đang tốt lành chợt phát sinh biến cố, Trần Thanh Đại dĩ nhiên thống khổ, trong lòng nàng cũng không dễ chịu.
“Cô nương muốn mời biểu thiếu gia đi đảo Giang Tâm gặp nhau. Nàng muốn giáp mặt hỏi biểu thiếu gia một câu. Hỏi rõ sẽ tuyệt không làm phiền biểu thiếu gia nữa.”
Vân Phương nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt Hoàng Nguyên.
Hoàng Nguyên quả quyết nói: “Không cần! Tại hạ không còn liên quan đến Trần cô nương, nếu gặp riêng rẽ, đến lúc đó lại kéo không rõ. Không nói đến ai khác, Trần phu nhân sẽ không bỏ qua tại hạ. Hơn nữa cũng không có gì để nói.”
Vân Phương vội la lên: “Biểu thiếu gia yên tâm, chúng ta lặng lẽ đi, không ai biết.”
Hoàng Nguyên kiên quyết nói: “Đừng nói nữa! Ngươi đi đi. Sau này không cần trở lại tìm ta.”
Nặng nề thở dài, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không giải thích gì, xoay người lại đi vào.
Vân Phương nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, nhất thời hai hàng lệ chảy xuống.
Hoàng Nguyên đi một đoạn mới xoay người nhìn lại, Vân Phương đã không còn ở cửa, mới hơi nheo mắt, mím chặt môi, xoay người lần nữa mà đi.
Hắn như cũ đến tìm Lâm Xuân.
Lúc này, Lâm Xuân đã từ Phùng Trường Thuận biết chuyện, đang ở trong phòng tĩnh tọa, không biết nghĩ cái gì.
Hoàng Nguyên đi vào, mang cái ghế tròn ngồi trước mặt hắn, theo dõi hắn không nói.
Lâm Xuân cũng nhìn lại hắn, mày ẩn nộ khí, chất vấn: “Ngươi cũng không có cách nào khác sao? Đây chính là gia gia ngươi. Gia gia ngươi giúp người ngoài đối phó nhi tử và cháu trai, đây không phải là nực cười sao!”
Hoàng Nguyên buông mi nói: “Ta cũng không biết hắn nghĩ như thế nào. Chẳng phải lúc đó là lần thứ nhất ta gặp hắn sao! Tính nết của hắn, ngươi hẳn là hiểu rõ hơn ta. Bằng không, năm xưa Đỗ Quyên năm ấy sẽ không nói ra lời không nhận hắn.”
Lâm Xuân nói: “Cũng may là hắn không hoàn toàn hồ đồ, cuối cùng lật lọng. Lần sau...”
Hoàng Nguyên chợt ngước mắt, ánh mắt sắc bén theo dõi hắn nói: “Người như Diêu Kim Quý, tuyệt không thể cho hắn cơ hội trở mình ——“. đồng thời ở trong lòng thầm nói: “Ngay cả cơ hội sống cũng không thể cho”, “—— Hắn đắc chí liền càn rỡ! Mấy ngày nay Triệu Ngự sử không ở phủ thành, đi phía xuống các huyện tuần tra. Ngày mai là sinh thần Tảm tuần phủ, hắn sẽ đến. Ta vẫn đợi ngươi đi ra, muốn nhờ ngươi làm một chuyện: ngươi đi gặp hắn thì như vậy...”
Lâm Xuân chăm chú nghe, gật đầu không ngừng.
Sau khi Hoàng Nguyên từ trong phòng Lâm Xuân ra ngoài, trở về phòng viết một phong thư, đi Nguyên Mộng Trai giao cho Lý Khánh —— là tên sai vặt hắn mua về.
“Nghiêm chủ bộ kia còn chưa có động tĩnh?”
“Có. Gia đình kia đã tới. Nghiêm chủ bộ không tới, em vợ hắn đi theo, bất quá không dám ra mặt, chỉ là vụng trộm giúp ra chút bạc, cho bọn họ ở khách sạn dùng.”
“Tới là tốt, việc này ngươi không cần phải để ý đến, ngươi đi một chuyến huyện Sơn Dương, giúp ta đem phong thư này đưa cho bà vú của tứ đường tỷ, nhờ nàng chuyển giao cho tứ đường tỷ.”
Lý Khánh gật đầu, nhận thư bước đi.
Sau đó, Hoàng Nguyên ra trên đường kêu một chiếc xe ngựa, một mạch đi tới phụ cận đảo Giang Tâm mới xuống xe.
Đảo Giang Tâm do một nhánh sông chảy xuôi quẹo vào phía nam hình thành một đảo ba mặt là nước. Có người trên đảo xây sửa đình hiên hòn giả sơn, kề bên bờ sông là hàng thủy trúc liên miên. Mỗi mùa xuân hạ, cây cỏ trên đảo xanh tươi, chim bay lượn, phồn hoa như gấm, hấp dẫn rất nhiều người đến ngắm cảnh.
Lúc Hoàng Nguyên mới tới phủ thành thường cùng Trần Thanh Đại tới nơi này chơi.
Sau này, hắn vào thư viện ở nên ít đến đây. Muốn đến, cũng là đi chung với bạn cùng trường đến. Về phần Trần Thanh Đại, mỗi lần tìm, hắn đều từ chối với một đống cớ, cực chẳng đã không từ chối được mới cùng nàng đến một lần.
Lúc này là sau giờ ngọ, hắn xuyên qua những rặng liễu, vòng qua những khóm hoa và cây cảnh phồn thịnh, đi đến nơi vắng vẻ phía đông.
Dần dần người ít đi, tạp âm cũng không có, trước mắt xuất hiện một mảnh rừng trúc, râm mát, xanh biếc, hơi nước trong gió thoang thoảng hương trúc, lá trúc dào dạt, nội tâm nhất thời thanh tĩnh.
Đi qua một họn giả sơn, hắn liền nhìn thấy Trần Thanh Đại ngồi trước bàn đá, khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay nâng cái cằm tinh xảo buông mi xuất thần. Bộ quần áo mỏng màu hồng phấn bọc lấy thân hình mảnh mai, càng lộ vẻ gầy yếu; Trên tóc cài một cây châu bạch ngọc, cài thêm hai đóa nguyệt quế hồng nhạt, cả người trang điểm thêm sắc màu ấm cho rừng trúc xanh biếc lạnh lẽo.
Vân Phương đứng sau lưng nàng cách hơn ba thước.