Phùng Trường Thuận chen miệng nói: “Đợi ba bốn tháng nữa hãy đi. Ba bốn tháng nữa đi còn có thể hái chút lá trà, nhặt chút nấm, đào chút măng, vừa chơi lại có thể lấy chút thổ sản vùng núi, không tốt hơn sao?”
Tiểu thanh lập tức cao hứng nói: “Gia gia, đây chính là ngươi nói nha? Đừng đến lúc đó lại không cho chúng ta đi. Chúng ta cũng không chơi không. Đảm bảo chúng ta sẽ theo Đỗ Quyên lên núi, hái rất nhiều lá trà, nhặt thực nhiều nấm về.”
Đỗ Quyên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc.
Nàng không nói gì nhìn đại biểu tỷ, thầm trách nàng lúc miêu tả sinh hoạt trong núi cho bọn họ nghe, giọng điệu khoa trương chút, thế nên các nàng cho rằng khắp núi đều là cây trà, khắp nơi đều có nấm mà tin tưởng nói “Rất nhiều” “Thực nhiều“.
Đến lúc đó không lấy được nhiều như vậy, trong lòng có bị thất vọng hay không?
Đám người Phùng Trường Thuận giễu giễu nói: “Tốt! Gia gia chờ các ngươi nhặt 'thực nhiều' nấm về. Không đủ thì đừng trở lại, đợi gom đủ mới đi về.”
Mọi người đều cười.
Đại cữu Phùng Hưng Phát chỉ khuê nữ nói: “Ngươi làm như trên núi dễ lấy lắm sao? Cây trà sinh trưởng trên núi cao, một ngọn núi cũng không có mấy cây, cũng không phải đỉnh núi nào cũng có. Nấm cũng không phải khắp nơi đều có, phải tìm mới được. Có đôi khi đi hết một ngày cũng nhặt không được mấy cân.”
Đại mợ Đỗ thị nói: “Các nàng đây là nhìn nhà người ta ăn đậu hủ nhăn răng nanh.”
Đám người Tiểu Thanh nghe, lại thấy Đỗ Quyên mím môi cười trộm, mới hiểu được thực tế tàn khốc.
Nói giỡn một hồi đã đến lúc ăn cơm tối.
Đêm nay, Phùng bà mụ và 2 khuê nữ nói nhỏ đến nửa đêm mới ngủ.
Ngày hôm sau khi gà gáy hiệp đầu, Phùng gia đại viện đã thức dậy rửa mặt ăn cơm, cho gia súc ắn, buộc hành trang. Đợi chú cháu Lâm gia tới, lập tức sẽ lên đường.
Trời còn chưa sáng, chỉ có ánh trăng mờ nhạt trong sương sớm, phải đốt đuốc mới thấy đường.
Phùng bà mụ ôm Đỗ Quyên, lặp lại lời dặn dò trên đường phải cẩn thận, còn nói lúc rảnh rỗi lại đến chơi, thập phần không nỡ. Mấy cái mợ có cái gì đưa cái đó. Giày đưa vài đôi, đều là mấy ngày nay vội vàng làm, nói đường núi khó đi, đặc biệt mài đế giày, đưa giày thực dụng hơn thứ khác.
Đỗ Quyên cũng lưu luyến không rời, kêu bà ngoại và các mợ tháng 3 cùng các biểu tỷ vào núi, ở một tháng hãy trở về, cũng kịp xuân canh.
Mọi người đều đáp ứng.
Ông ngoại và các cậu đưa mãi đến lúc vào núi mới quay đầu.
Đến đến, Đỗ Quyên mang lòng chờ đợi. Lúc trở về, nàng lại nóng nảy, hận không thể một bước là về đến nhà mới tốt.
Trên đường, nàng đi cùng với Cửu Nhi, hhỏ giọng hỏi hắn nội tình.
Cửu Nhi vừa đi vừa nói cho nàng biết, đứt quãng, nhưng cuối cùng Đỗ Quyên cũng hiểu chuyện đã xảy ra. Có chút ở trong dự liệu, cũng có chút xa ngoài dự liệu.
Nàng không khỏi cảm thán: quả nhiên kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Thì ra, buổi sáng ngày 16 tháng giêng sau khi Đỗ Quyên và Phùng Thị đi, hai vợ chồng Lâm Đại Đầu ăn điểm tâm xong, liền cầm bình rượu gạo nhà mình ủ, một hộp điểm tâm, còn có một khúc vải, và những trang sức khác, qua cách vách tìm Hoàng Lão Thực cầu hôn.
Lâm Xuân cũng đi theo.
Hoàng Lão Thực thấy hai người bọn họ khí thế đến nhà, không biết chuyện gì, vội vàng mời vào nhà chính, ngồi vào bàn bát tiên, rồi kêu Hoàng Tước Nhi châm trà.
Dĩ nhiên Hoàng Tước Nhi biết ý đồ Đại Đầu bá bá và Đại Đầu thím đến.
Nàng cố nén ngượng ngùng, cúi đầu châm trà cho mọi người rồi trốn vào phòng, ngay cả gia vụ cũng không làm.
Còn có tâm tư làm sao!
Ngược lại Hoàng Ly, tựa vào trong ngực Hoàng Lão Thực, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lâm Đại Đầu.
Một người khác là Lâm Xuân, cũng nghiêm chỉnh ngồi bên người Lâm Đại Đầu. Hoàng Tước Nhi cũng rót ly trà cho hắn, hắn ra dáng vẻ uống, yên tĩnh đợi Đại Đầu cha mở miệng.
Hoàng Lão Thực căn bản không lưu ý đến 2 đứa bé, huống hồ hắn rất cưng chiều Hoàng Ly, dĩ nhiên sẽ không đuổi nàng đi, lại cho rằng Lâm Đại Đầu cũng thiên vị Lâm Xuân nên mang theo hắn, không hề nghĩ tới chuyện khác.
Đợi Lâm Đại Đầu uống một ngụm trà, Hoàng Lão Thực mới hỏi: “Đại Đầu ca, tẩu tử, các ngươi đây là... tìm ta có việc?”
Lâm Đại Đầu tằng hắng một cái, cùng vợ trao đổi ánh mắt, chỉ một câu đã nói ra lý do đến.
Hoàng Lão Thực kinh ngạc ngớ ra, khó xử nói: “Đại Đầu ca, cái này... nương Tước Nhi mới vừa đi, hay là chờ nàng trở lại hãy nói tới việc này có được không?”
Bất cứ việc gì hắn đều hỏi ý vợ, đã thành thói quen.
Cũng vì thế, hắn cảm thấy là lạ: sao Lâm Đại Đầu đợi vợ đi mới đến đề thân chứ?
Lâm Đại Đầu lắc đầu, không đồng ý nói: “Lão Thực huynh đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi cũng nên có chủ ý của mình. Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm như vậy, nhân phẩm con trai ta như thế nào, ngươi đều thấy được. Năm xưa ta nói như thế nào? Mấy đứa con của ta, ta muốn cho bọn họ học săn thú, học thợ mộc, học thợ đá. Thế nào? Có phải đều học hay không?”
Hắn không ngừng đung đưa, bàn tay to vung lên, làm chủ cục diện nói chuyện.
Hoàng Lão Thực không thể không thừa nhận, chỉ có thể “Ai, ai” không ngừng gật đầu.
Lâm Đại Đầu lại cười to nói: “Điểm qua toàn thôn, ta chỉ coi trọng khuê nữ của Hoàng Lão Thực ngươi: có thể làm, tính tình tính cách tốt, lại hiếu thuận nghe lời, cho nên ta thay Hạ Sinh đi cầu thân.”
Thấy Hoàng Lão Thực kích động mặt mày đỏ ửng, gấp gáp muốn mở miệng, vội vã ngăn hắn lại vì biết hắn sẽ nói Phùng Thị không ở nhà, hắn không thể làm chủ, nên không cho hắn nói.
“Ta đi cầu thân, không riêng vì ỷ vào con ta có thể làm, còn vì người bên ngoài không thể so sánh được: hai nhà chúng ta ở cách vách nha! Tương lai bọn họ thành thân, còn không phải Hạ Sinh thành con trai của ngươi. Ngươi có chuyện gì, cách viện hô một tiếng là được. Ngươi nói, người bên ngoài có thể so sao? Ngươi gả khuê nữ cho người bên ngoài, có phương tiện như gả cho con trai Lâm Đại Đầu ta sao? Ngươi nhìn Hạ Sinh lớn lên, hiếu thuận lại ít nói.”
Những lời này rõ ràng đã đả động Hoàng Lão Thực.
Thật đúng với ngày hôm qua khuê nữ nói với hắn: các nàng muốn gả gần, để tương lai chiếu cố cha mẹ.
Còn có nhà ai gần hơn Lâm gia và Hoàng gia?
Thấy Hoàng Lão Thực tâm động, Lâm Đại Đầu không ngừng cố gắng, lại xoè ngón tay đếm: nào là tương lai để Hạ Sinh dưỡng lão hắn, một con rể một nửa con trai; vợ hắn làm người Hoàng gia cũng biết, khẳng định là bà bà tốt, tương lai khẳng định đối đãi với Hoàng Tước Nhi như đối với khuê nữ; Hạ Sinh lại cần mẫn lo cho gia đình, tương lai khẳng định đối với Hoàng Tước Nhi tốt...
Hắn nói đạo lý rõ ràng, tâm tư Hoàng Lão Thực hoàn toàn bị hắn dẫn dắt.
Thỉnh thoảng, vợ Đại Đầu xen vào một câu.
Nàng nói, nàng không có khuê nữ, luôn xem Tước Nhi và Đỗ Quyên các nàng như khuê nữ. Nếu Tước Nhi hứa cho Hạ Sinh, nàng được thêm một khuê nữ...
Hoàng Lão Thực vội gật đầu, bởi vì vợ Đại Đầu luôn tốt với Tước Nhi, Đỗ Quyên.
Lòng hắn rục rịch, cảm thấy đây là một cửa thần tốt đốt đèn lồng cũng khó tìm, hận không thể đáp ứng ngay lập tức.
Vừa vặn Lâm Đại Đầu nói xong, dừng lại hỏi ý hắn như thế nào.
Hắn dừng lại, Hoàng Lão Thực mới tìm về chính mình, mới nhớ lại Phùng Thị không ở nhà, hắn không có quyền tự chủ trương.
Bởi vậy chặn lại nói: “Ta không phản đối. Nhưng Đại Đầu ca, vợ ta không ở nhà, một mình ta không thể làm chủ. Vẫn nên đợi nương Tước Nhi trở về, chúng ta thương lượng rồi cho ngươi câu trả lời.”
Lâm Đại Đầu nghe xong bực mình không thôi. Không phải hắn đã cố ý đợi Phùng Thị đi mới tới cửa sao.
Nếu Phùng Thị trở lại, kia còn nói cái rắm nha!
Phùng Thị chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Cho dù đáp ứng thì không biết phải tốn bao nhiêu miệng lưỡi nữa, đâu như Hoàng Lão Thực dễ dàng bị thuyết phục như vậy.
Hắn hận sắt không thành thép quở trách nói: “Lão Thực huynh đệ, không phải ta nói ngươi. Tốt xấu gì ngươi cũng là đàn ông, sao chuyện gì cũng nghe vợ hết vậy? Nhà này ngươi không thể làm chủ được việc gì à?”
Hắn muốn khích tướng.
Nhưng Hoàng Lão Thực căn bản không có 'hùng tâm tráng chí', cho nên không bị khích động.
Hắn thực vô tội hỏi: “Cho dù ta làm chủ, chuyện lớn như vậy cũng phải cùng vợ thương lượng đúng không? Không thể ta tự ý định việc hôn nhân của Tước Nhi.”
Lâm Đại Đầu á khẩu không trả lời được.
Hắn thật là đương gia tác chủ nhưng việc hôn nhân của nhi tử vẫn phải cùng vợ thương lượng, cũng không tự chủ trương mọi việc.
Lão tử không thành thì con trai lên. Lâm Xuân ở một bên nghe nửa ngày cuối cùng mở miệng.
Hắn như một ông cụ non, nghiêm trang nói với Hoàng Lão Thực: “Lão Thực thúc, có biết vì sao chúng ta đợi thím đi mới đến không?”
Hoàng Lão Thực thành thật lắc đầu nói: “Không biết.”
Lâm Xuân nói: “Không cho thím biết đó!”
Vô nghĩa, này ai mà không biết!
Hoàng Lão Thực giận trách: “Đứa nhỏ này, đừng nói giỡn!”
Lâm Xuân nói: “Ta không nói đùa đâu. Ta nghe Đỗ Quyên nói, Hoàng nãi nãi muốn đem Tước Nhi tỷ tỷ hứa cho thân thích ở Cây Lê Câu. Nếu Lão Thực thúc và thím đem Tước Nhi tỷ tỷ hứa cho ca ta, Hoàng gia gia và Hoàng nãi nãi chắc chắn sẽ mắng các ngươi. Bọn họ sẽ không mắng Lão Thực thúc, chỉ biết mắng thím. Lão Thực thúc nghĩ xem có đúng là như vậy không?”
Hoàng Lão Thực vừa nghĩ, không phải a, cha và nương chuyên thích tìm vợ tra hỏi.
Lâm Xuân lại nói: “Cha ta cũng vì lý dó này mới đến lúc thím không ở nhà mà nói thân. Lão Thực thúc thật đau lòng thím, đau lòng Tước Nhi tỷ tỷ và Đỗ Quyên, thì nên làm chủ đem cửa này thân định, đỡ phải liên luỵ thím bị mắng. Quay đầu Hoàng gia gia và Hoàng nãi nãi nổi giận, cũng trách không đến trên đầu thím, cũng không trách lên đầu Tước Nhi tỷ tỷ và Đỗ Quyên. Lão Thực thúc là con của bọn họ, nhiều lắm bọn họ chỉ mắng một trận, còn có thể giết ngươi sao? Việc này không phải xong rồi. Đợi thím trở về, biết Lão Thực thúc suy nghĩ cho nàng như vậy, khẳng định sẽ cao hứng muốn chết. Đỗ Quyên cũng thế.”
Hắn hướng dẫn từng bước, kiệt lực mê hoặc Hoàng Lão Thực.
Lâm Đại Đầu thực kính nể nhi tử: đều là khích tướng như nhau, nhưng lời của tiểu tử này khéo léo có lý hơn.
Lại nhìn về phía Hoàng Lão Thực, nghe Lâm Xuân lời xong cảm thấy dũng khí gấp trăm lần, hóa thân làm đại trượng phu lẫm lẫm, muốn che bão táp từ cha mẹ cho vợ con.
Đầu não nóng lên, liền quên Phùng Thị chưa chắc sẽ đáp ứng cửa thân này.
Hoặc là nói, hắn cho rằng Phùng Thị khẳng định sẽ đáp ứng, có con rể bên cạnh dựa vào dưỡng lão, chuyện tốt này có thể không đáp ứng sao?
Cũng khó trách hắn xúc động, hắn thực luyến tiếc khuê nữ xuất giá.
Nhưng khuê nữ lớn, không gả cũng không được a, không thể giữ một đời.
Nhưng nếu Hoàng Tước Nhi gả cho Hạ Sinh, việc hôn nhân của Đỗ Quyên và Lâm Xuân cũng thành, 2 khuê nữ đều ở trước mắt, hắn không muốn cùng khuê nữ phân ra.
Còn có, tiểu khuê nữ Hoàng Ly còn nói nàng muốn chiêu phu nữa.
Cứ như vậy, ba cái khuê nữ trưởng thành đều ở trước mặt.
Ha ha, thật là tốt quá!
Nghĩ tới chỗ cao hứng, Lão Thực cha không tự chủ được nhếch miệng cười rộ lên.
Lâm Đại Đầu xem thần sắc, cùng vợ trao đổi ánh mắt, cảm thấy việc này không sai biệt lắm, thành!
Là nên thành, đêm dài lắm mộng a!
Lâm Xuân cũng không muốn trì hoãn, sợ có người đến, nến nháy mắt với Hoàng Ly.
Cuối cùng Hoàng Ly cũng mở miệng. Nhiệm vụ của nàng rất trọng đại đó!
Tiểu nữ oa ngửa đầu, ghé sát vào lỗ tai Lão Thực cha, nhỏ giọng mềm mại nói: “Cha, ngươi quên hỏi tỷ tỷ.”
“A!” Hoàng Lão Thực kinh hô một tiếng, “Đúng, sao ta lại quên Tước Nhi. Đại Đầu ca, ngươi đợi đã, ta muốn hỏi Tước Nhi một chút.”
Ôm lấy Hoàng Ly, vội vàng chạy về hướng phòng khuê nữ.
Lâm Đại Đầu nhìn bóng lưng hắn, vui vẻ lên tiếng.
Chuyến đi này nha, lúc trở về, Hoàng Tước Nhi chính là con dâu Lâm Đại Đầu hắn!