Cũng may cơm nước xong, đầu tiên là Hoàng Tiểu Bảo, mang môt thúng đồ tới, có đồ của mẹ hắn chuẩn bị cho Đỗ Quyên, có đồ của Hoàng Tước Nhi. Tiếp theo, Lâm Xuân cũng mang một gánh đến. Phùng Minh Anh cũng mang Viễn Thanh tới. Tiếp theo là mẹ nuôi Đỗ Quyên mang theo Quế Hương và Thanh Hà tới. Cuối cùng là Hòe Hoa và Nhị Nha, cũng tới.
Lâm Xuân chỉ đánh một vòng, rồi đi tới mảnh đất xây nhà bên kia sông.
Hoàng Tiểu Bảo dỡ xuống gánh nặng xong, liền lấy ra công cụ tu bổ cửa sổ, gõ gõ đóng đóng, bận rộn không ngừng.
Đỗ Quyên thấy vợ Đại Mãnh và Phùng Minh Anh xem xét chung quanh, vừa xem vừa lắc đầu, có chút đau đầu, nhân tiện nói: “Mẹ nuôi, tiểu di, trở về đi. Lúc này là thời vụ gieo trồng tiểu mạch, rồi phải nhổ cỏ ngoài vườn củ cải. Ta ở đây không có việc gì.”
Phùng Minh Anh quay đầu, dùng ngón tay đầu chỉ vào trán nàng, sẵng giọng: “Ngươi còn nói! Dù không phải là con ruột Hoàng gia, tốt xấu gì cũng đã ở Hoàng gia mười mấy năm, người ta tới mới hơn mười ngày đã đưa ngươi đi. Bình thường ngươi có khả năng lắm mà?”
Vợ Đại Mãnh cũng không tán thành nhìn Đỗ Quyên, nhưng nghĩ nàng chuyển ra mới tốt. Từ đây về sau không còn dính líu gì tới Hoàng gia càng tốt, cho nên ngậm miệng không lên tiếng.
Đỗ Quyên cười nói: “Đi ra sống một mình tự tại nha. Từ nay về sau không ai quản ta, lúc nào muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, không muốn làm việc thì mặc kệ, muốn đi đâu thì đi đó, chuyện gì đều do mình làm chủ. Cuộc sống này không là thần tiên sao?”
Mọi người nghe xong sửng sốt, nhịn không được cười rộ lên.
Phùng Minh Anh cả giận: “Ngươi cứ tự tại đi, tự làm thần tiên đi!”
Vợ Đại Mãnh nói: “Đã chuyển ra rồi, đừng nói những việc đó nữa.“. Rồi kéo Đỗ Quyên, thấp giọng dặn dò: “Vừa dọn ra, đừng nghĩ tới chuyện gì nữa. Ngươi là người thông minh, nhìn việc thoáng chút. Gặp khó không muốn tìm Hoàng gia, mẹ nuôi và tiểu di đều thương ngươi, thì tới tìm chúng ta...”
Bên này tha thiết dặn, bên kia Hoàng Tiểu Bảo bò lên cửa sổ bận rộn.
Hắn gỡ nửa phiến cửa sổ xuống, đảo một trận, lại khiêng lên.
Khiêng lên lại phát hiện quên cái búa ở dưới đất, vì thế nhìn quanh bốn phía muốn tìm người đưa tới cho mình. Hắn không tự chủ ánh mắt dừng trên người Hòe Hoa, nhưng nàng cách có chút xa, hắn không tiện hô to gọi nhỏ, đành phải kêu “Hoàng Ly“.
Nhị Nha vẫn lưu tâm hắn, lúc này vội đi tới hỏi: “Tiểu Bảo ca ca cần cái gì?”
Hoàng Tiểu Bảo cười chỉ dưới đất, nói: “Lấy cái búa kia đưa cho ta.”
Nhị Nha nhanh chóng khom lưng nhặt lấy đưa qua cho hắn.
Hoàng Tiểu Bảo hai tay nâng khung cửa sổ, còn phải mượn lực leo lên cái thang, không thể khom lưng, Nhị Nha liền nhón chân lên đưa đến trước mặt hắn. Thấy hắn cười xán lạn đón lấy, tâm hoảng hốt, tay run lên, cái búa bị rớt xuống, suýt trúng chân của nàng, sợ tới mức nàng nhảy tránh ra.
Thanh Hà ở bên cạnh thấy, cho rằng Nhị Nha thấp người không với tới, liền đi tới nhặt búa lên đưa cho Hoàng Tiểu Bảo.
Hoàng Tiểu Bảo cẩn thận giơ tay ra cầm lấy, vừa cười nói: “Đa tạ!”
Thanh Hà bĩu môi nói: “Cảm tạ cái gì. Ngươi cũng thật ngốc, vứt bừa bãi. Người ta làm việc này đều cắm búa ở bên hông, mặc kệ bò bao cao, thuận tay rút ra có thể dùng. Ngươi thì tốt rồi, làm chút chuyện cũng cần vài người tới giúp đỡ.”
Hoàng Tiểu Bảo nghe xong buồn bực không thôi, nói: “Ta cũng không kêu ngươi nha! Ta gọi Hoàng Ly, Nhị Nha hảo tâm lại đây giúp một cái, sao đã thành “vài người” rồi?”
Thanh Hà giật tay lại, trợn mắt nói: “Ngươi nói ta xen vào việc của người khác?”
Hoàng Tiểu Bảo cầm hụt, một tay nâng cửa sổ thấy mỏi, huống chi còn vịn bên cửa sổ, thời gian dài cảm thấy chịu không nổi, lắc lư, sợ tới mức kêu lên: “Là ta sai, ta nói sai còn không được sao! Muội tử, Thanh Hà muội tử, nhanh đưa cho ta đi! Sắp rơi xuống rồi!”
Thanh Hà bởi hắn nói “là ta sai”, bỗng nhớ tới khi còn nhỏ Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đánh hắn muốn hắn cầu xin tha thứ, nổi cơn bướng bỉnh, nên hài hước hỏi: “Ngươi có phục hay không? Phục thì nói “Ta sai lầm” “Lại không dám “.”
Hoàng Tiểu Bảo bị xui, cũng không bo tới búa, xoay tay lại bám chặt cửa sổ.
Đợi đỡ ổn mới quay đầu cười nói: “Năm xưa ta thật không phục. Nhưng nếu là Thanh Hà muội muội lên sân khấu, ta khẳng định phục —— ai dám trêu ngươi chứ!”
Trong lòng lại tăng thêm một câu, “Ngươi lợi hại như vậy ai dám lấy?”
Thanh Hà cũng biết hắn nói mình mạnh mẽ, không thuận theo nên cãi nhau với hắn.
Nhị Nha thấy hai người nói cười không câu nệ, trong lòng chua xót không chịu nổi, lại hâm mộ Thanh Hà lớn mật mạnh mẽ, hận bản thân không cố gắng, không dễ dàng có một cơ hội tiếp cận hắn, ngay cả một cái búa cũng cầm không vững.
Thanh Hà đấu võ mồm với Hoàng Tiểu Bảo một trận, mới đưa búa cho hắn.
Hoàng Tiểu Bảo cầm lấy, bắt đầu gõ đinh đinh đang đang.
Thấy hai cô gái còn chưa đi, hắn vừa làm việc vừa nói: “Buổi tối các ngươi rảnh không? Nếu rảnh thì đến chới với Đỗ Quyên đi. Chỗ này trống rỗng chỉ có một tòa miếu, rất dọa người, ta sợ nàng một người ngủ sẽ sợ hãi.”
Thanh Hà ngửa đầu cười nói: “Ngươi đau lòng Đỗ Quyên như vậy hả?”
Hoàng Tiểu Bảo thuận miệng nói: “Muội muội của ta, đương nhiên đau lòng.”
Thanh Hà đột nhiên nói: “Nhưng không phải là muội muội ruột. Ai nha, chẳng lẽ ngươi nổi tâm tư xấu, muốn nhân cơ hội chen vào? Khẳng định là như vậy, ngươi muốn đục nước béo cò cưới Đỗ Quyên, đúng hay không?”
Hoàng Tiểu Bảo nghe xong thiếu chút nữa sẩy chân rớt xuống cửa sổ.
Muội tử chua ngoa này thật là cái gì cũng dám nói!
Hắn thật không nghĩ tới điểm ấy, đại khái là coi Đỗ Quyên như đường muội đã lâu, dù biết nàng do đại bá nương nhặt được, trong lòng hắn vẫn không để ý, vẫn đối xử như cũ.
Nhưng Thanh Hà hỏi lời này không thẻ trả lời, hắn thừa nhận cũng không đúng, phủ nhận lại không tốt, nên cười nói: “Ta nào có phúc khí đó. Đỗ Quyên dâu phải tùy tiện người nào cũng xứng với? Ta nói Thanh Hà muội muội, còn chưa kêu ngươi làm việc, ngươi khảo vấn ta như là phạm nhân. Miệng của ngươi còn lợi hại hơn Hoàng Ly nhà ta nữa.”
Thanh Hà thấy hắn nói chuyện thành thực, nổi hứng thú, lại hỏi: “Ngươi nói mình không có phúc khí. Vậy ngươi nói đi, ngươi muốn tìm vợ như thế nào?”
Nhị Nha vừa thẹn lại hâm mộ, nhìn Thanh Hà bội phục chết được.
Sao nàng cái gì cũng dám hỏi vậy chứ?
Hoàng Tiểu Bảo, một thiếu niên lớn như vậy, nàng chỉ liếc mắt nhìn là hắn đỏ mặt, nàng lại dám hỏi hắn muốn cưới người vợ như thế nào, hoàn toàn không ngượng ngùng.
Hoàng Tiểu Bảo bị Thanh Hà hỏi tới đỏ mặt, không biết trả lời thế nào.
Nhịn một hồi, chợt thấy chính mình bị uất ức: một đứa con trai lớn như vậy, bị một đứa con gái hỏi đến không trả lời được, thật không có tiền đồ!
Nghĩ xong, hắn quay đầu nhìn xuống, cợt nhả nói: “Như Thanh Hà muội muội là tốt nhất, thoải mái nhất.”
“Ai nha!” Thanh Hà không xấu hổ bỏ chạy, ngược lại xông lên níu ống quần hắn, nòi: “Ngươi dám nói ta? Ngươi ngứa da hả! Coi ta không cho ngươi điểm nhan sắc, đánh cho ngươi sưng thành đầu heo!”
Hoàng Tiểu Bảo sợ tới mức kêu to: “Quần! Kéo quần!”
Bên kia, đám người Đỗ Quyên nghe thanh âm đồng loạt quay đầu, thấy tình hình này kinh ngạc không thôi.
Vợ Đại Mãnh quát: “Thanh Hà, ngươi làm cái gì?”
Thanh Hà thế này mới ý thức không ổn, buông tay ra ngượng ngùng giải thích với mọi người, “Hắn xấu miệng, nói ta.”
Đám người Quế Hương thấy Hoàng Tiểu Bảo kinh hoảng che lưng quần, đều cúi đầu cười trộm.
Đỗ Quyên cười nói: “Thanh Hà, nếu kéo Tiểu Bảo ca ca xuống, lỡ té bể đầu, ngươi phải chịu trách nhiệm với hắn cả đời.”
“Ai nha Đỗ Quyên! Ngươi nói cái gì đó?”
Lúc này Thanh Hà thẹn thùng, dậm chân chạy.
Nhị Nha sững sờ nhìn Hoàng Tiểu Bảo, đầu óc ngây ngốc sững sờ.
Nói cười, vợ Đại Mãnh và Phùng Minh Anh dặn dò Đỗ Quyên xong, thấy không có chuyện gì liền cáo từ đi ra ngoài. Đỗ Quyên nhân cơ hội đuổi đám người Quế Hương đi, “Đều đi thôi. Ta muốn thanh tĩnh hai ngày. Các ngươi đều ở đây, ta còn tĩnh cái gì nữa? Các ngươi từng người một, nhát gan hơn ta, nói là ở cùng ta, nói không chừng buổi tối ta còn phải chiếu ứng các ngươi thì sao.”
Còn nói mình rất bận, phải đi qua bên kia sông trông coi công trình. Khuyên can mãi mới tiễn hết mọi người đi, chỉ còn lại Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Ly, một người còn đang tu bổ, một người nói ở lại chiếu ứng, buổi tối hỗ trợ nấu cơm.
Đỗ Quyên cũng tùy bọn họ, còn mình vội vàng đi qua bên kia sông.
Chân núi phía nam đã có hơn mười hán tử vung cuốc đào đất. Lâm Xuân đang ở hiện trường chỉ huy an bài.
Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên tới, vội nghênh đón.
Hai người thương nghị, kêu người ở bờ dốc dựng một lều cỏ, ở trong lều đắp lò đất, đắp thớt, ngày mai mượng nồi lớn trong thôn, sẽ phụ trách nấu cơm canh cho công trường.
Bận đến ánh chiều tà ngả về tây, Đỗ Quyên mới trở về miếu nương nương.
Lâm Xuân theo thường lệ bồi nàng trở về, một đường bàn tính quy hoạch bước kế tiếp.
Vừa bước vào miếu thờ, Đỗ Quyên thấy một người ngồi lẳng lặng trên bồ đoàn trước tượng Ngư nương nương trong chính điện, chính là Hoàng Nguyên.
Lâm Xuân thấy nàng dừng lại, nhìn theo tầm mắt của nàng, cũng nhìn thấy Hoàng Nguyên.
Hắn liền nói với Đỗ Quyên: “Ta đi về trước. Tối ta sẽ đưa bản vẽ đến cho ngươi xem.”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Tốt.”
Lâm Xuân liếc nhìn Hoàng Nguyên, mới xoay người đi.
Đỗ Quyên đi tới, nghe trong phòng bếp có động tĩnh nhưng cũng không đi vào mà đi về hướng chính điện. Nàng đứng lại bên người Hoàng Nguyên, lẳng lặng nhìn tượng mĩ nhân ngư không nói.
Hoàng Nguyên cũng không quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Về rồi?”
Đỗ Quyên “Ân” một tiếng, hỏi: “Ngươi đến lúc nào?”
Hoàng Nguyên đáp: “Tan học đã tới rồi. Ngươi không ở đây, ta định qua bên kia sông xem xem, nhưng nghĩ ngươi tức khắc trở về nên chờ ở đây.”
Thanh âm hắn thực bình tĩnh, không có kích động và bi thương như sáng nay.
Đỗ Quyên không trả lời, mà đến ngồi xếp bằng trên một cái bồ đoàn khác.
Hai người ngồi yên lặng, không nói lời nào.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Hoàng Nguyên nói: “Ta tìm những người này đi hỗ trợ cho ngươi. Lâm gia nói vật liệu cần dùng đều có đủ, ta chen tay không được. Ngươi có chuyện gì khó xử, thì nói với người trong nhà. Một mình ở bên ngoài, mọi việc đều phải coi chừng. Lên núi phải rủ vài người đi chung, vạn lần không thể đi một mình...”
Thanh âm hắn trước sau như một ôn nhuận, đạm nhạt, còn có bình tĩnh.
Lòng Đỗ Quyên căng thẳng, hốc mắt cay cay——
Hắn, buông tay!
Thần thái này, lời này, giống Lý Đôn của kiếp trước biết bao!
Chỉ khác là, khi đó hắn cho phép nàng tự do; mà lúc này đây, hắn buông tay.
Đỗ Quyên bỗng nhiên cảm thấy mình có chút cố chấp, không giống mình: kỳ thật không có gì khác, kết quả đều như nhau. Nếu nhất định nói có thì chính là Tảm Lao Yên chen vào giữa, cảm giác đã không giống.