Ông không hỏi vợ chồng Hoàng Lão Thực, chỉ hỏi Đỗ Quyên, càng không để ý người Ngụy gia.
Xảy ra chuyện như vậy, ông cũng sinh khí, cũng giận chó đánh mèo.
Nhưng khác với nương Bát Cân chỉ trách cứ Đỗ Quyên, sống hơn một trăm tuổi ông nhìn càng rõ ràng: Bát Cân mê luyến Đỗ Quyên, không dám để lộ trước mặt người, uống say rồi nổi cơn điên nhưng cũng biết trốn sau đống cỏ khô ở hậu viện. Nếu không phải Tiểu Liên đụng vào, chờ hắn chịu đựng qua đi thì cũng vô sự, đâu đến nỗi thân bại danh liệt, trọng thương gần chết như hiện tại.
Về phần Tiểu Liên chịu nhục, nhìn không hay ho, cũng do nàng tự tìm.
Có một chuyện ông thấy rất rõ ràng: Bát Cân và Lâm Xuân, nếu hôm nay say rượu thất khống là Lâm Xuân, chỉ sợ sẽ là tình cảnh khác, còn không biết gia đình kia cao hứng cỡ nào đâu!
Cho nên, trong lòng ông thập phần khinh bỉ Ngụy gia.
Đỗ Quyên vô tội, bởi vậy ông tự mình cùng nàng bồi lễ, trước mặt mọi người vì nàng đính chính.
Đỗ Quyên nghe xong ngẩn ra, lập tức cười nói: “Đương nhiên vừa lòng. Ta biết Lâm gia sẽ công bình xử lý việc này, cho nên vẫn không lên tiếng. Thái gia gia cũng đừng nóng giận. Trong sách nói 'Đại trượng phu khó bảo thê hiền tử hiếu'*, lại có cách ngôn nói 'Một nuôi dưỡng cửu tử, cửu tử các bất đồng.'** Lâm gia tộc lớn, nhân khẩu đông đảo, có một hai con cháu hư, cũng là khó tránh khỏi. Lâm gia có thái gia gia và Lâm gia gia quản, phía dưới lại có cháu trai và chắt trai ưu tú, không cảy ra đại sự gì.”
*Đại trượng phu khó bảo thê hiền tử hiếu = đàn ông chân chính cũng khó dạy ra vợ hiền con hiếu.
**Một nuôi dưỡng cửu tử, cửu tử các bất đồng = tương tự như câu cha mẹ sinh con, trời sinh tính.
Lâm thái gia nghe xong thập phần thư sướng, vê râu mỉm cười.
Nha đầu kia, sáng mắt sáng lòng, ông không nhìn lầm nàng.
Lâm đại gia lúc này mới nói vài câu khách sáo với Hoàng lão cha.
Đỗ Quyên lại nói: “Thái gia gia, đã không sao, hãy mời khách khứa vào ghế ngồi đi. Hôm nay là ngày vui của nhà Đại Đầu bá bá, không thể để việc này quấy rối.”
Lâm Đại Đầu liên tục gật đầu, thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng, cảm thấy vẫn là Đỗ Quyên tri kỷ!
Người Nguỵ gia nghe lời này bị chọc tức.
Nhị cậu Lâm Xuân cười lạnh nói: “Nha đầu Hoàng gia cũng thật biết dỗ người, đều như nhau. Đây là mặc kệ sống chét của Liên Nhi nhà ta?”
Vốn hắn còn thầm trách vợ hồ đồ, không nên dính líu Đỗ Quyên. Nhưng sau khi nháo qua một trận, hắn cảm thấy Lâm gia luôn duy trì Hoàng gia, mặc kệ Ngụy gia chịu ủy khuất, trong lòng rất giận.
Lâm đại gia sầm mặt nói: “Đi qua Đại Đầu bên kia nói! Chúng ta nhiều người ở đây như vậy, không phải để nói chuyện này. Ngươi nhìn xem, vợ ngươi vẫn nháo, có cho chúng ta cơ hội nói chuyện không chứ?”
Nhị cậu tức giận nói: “Đại bá, chẳng lẽ chỉ có một mình vợ ta nháo sao?”
Lâm đại gia trừng mắt nói: “Vợ ngươi không mắng Đỗ Quyên trước, Hoàng gia có thể cãi lại sao?”
Nhị mợ há mồm muốn lên tiếng, vợ Đại Mãnh cắt ngàng: “Tẩu tử có cần tới chúng ta hay không? Gây nữa cha ta sẽ bỏ mặc đó.”
Vợ Đại Đầu cũng thấp giọng khẩn cầu: “Ca, tẩu tử, chúng ta về bên kia nói đi. Trước mặt nhiều người như vậy, càng nói không phải Tiểu Liên càng mất mặt sao? Gây tiếp cũng không giải quyết được gì a!”
Lâm Xuân huynh đệ cũng tiến lên nói rõ lợi hại với cậu.
Lại nhìn Lâm gia, từng hàng người đứng phía sau Lâm thái gia, từ lão hán bảy tám mươi tuổi đến thiếu niên mười một mười hai tuổi, tất cả đều sắc mặt ác liệt. Lâm lão thái cũng được một đám cháu dâu và cháu gái vây quanh đi tới.
Lúc trước Lâm thái gia không lên tiếng, mắt lạnh nhìn Ngụy gia và Hoàng gia gây nhau, bọn hắn đều không động. Chỉ có một nhà Lâm Đại Đầu khuyên can. Nay Lâm thái gia vừa lên tiếng, những người này đều đứng ra, ai dám nháo nữa?
Muốn nháo cũng không nháo được.
Người Ngụy gia thấy trận thế này, không dám la lối nữa. Huống hồ nghĩ tới Tiểu Liên, việc này phải có một kết thúc, bởi vậy hầm hừ theo sát người Lâm gia đi về cách vách.
Những người này vừa đi, những người khác đều dần dần giải tán. Rất nhiều người từ tiệc rượu bị gọi xuống, cơm chưa ăn xong. Lâm Đại Đầu ngọt nhạt cười làm lành, thỉnh bọn họ đi ăn, nhất là Ngụy gia và Hoàng gia.
Phùng Thị bực bội đi về nhà.
Nàng có thể không bực sao?
Tuy Lâm gia xử trí công chính, nhưng thanh danh Đỗ Quyên lại không tránh khỏi bị hao tổn. Chỉ cần nàng vừa nghĩ đến Bát Cân tên súc sinh kia nói những lời này với Đỗ Quyên, rồi Tiểu Liên lại nói Đỗ Quyên làm mấy chuyện này, nàng liền tức giận đến cả người phát run, hận không thể xé hắn ra.
Về sau nhắc tới Đỗ Quyên mọi người sẽ nhớ đến việc này, vậy phải làm thế nào đây?
Lâm gia dĩ nhiên minh bạch tình huống này, bởi vậy, người Lâm gia chia thành mấy tố: một tốp cứ theo lẽ thường thu xếp tiệc rượu, một tốp đi cùng Ngụy gia đàm phán, còn một tốp đi trấn an Hoàng gia.
Cha con Hoàng lão cha bị người kéo đi uống tiệc rượu Lâm gia, Phùng Thị và Phùng Minh Anh ở nơi này, vốn vợ Đại Mãnh muốn đích thân đến bồi, nhưng bên kia đích thực không rời được nàng, nàng liền đem chuyện này ủy thác cho chị mình, là nương Quế Hương.
Về phần Đỗ Quyên, dĩ nhiên do Quế Hương và Thanh Hà bồi.
Tiểu Liên và tiểu Phương đều bị mang đi.
Ngụy gia và Hoàng gia cãi nhau, đương nhiên ngượng ngùng để các nàng ở lại nơi này.
Lâm Xuân còn đặc biệt khuyên những thiếu niên rời đi.
Hắn nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng bất an, cảm thấy đều vì nhà mình xây nhà mới đưa tới những người này, trong đó người nào cũng có tâm tư không nên có, người khác lại không biết, trong lúc vô tình làm hại Tiểu Liên và Đỗ Quyên.
Xảy ra chuyện như vậy, các thiếu niên cũng biết tránh né hiềm nghi, đều đi.
Chỉ một hồi công phu, sân Hoàng gia liền trống rỗng thanh tịnh.
Lâm Xuân lúc này mới gọi Đỗ Quyên ra mái hiên nói chuyện.
Ánh mắt rơi xuống trên mặt nàng, bất an trong lòng nặng hơn.
Bị việc hôm nay ảnh hưởng, bản chất nam nhi trời sanh trong hắn thức tỉnh, làm cho hắn cảm thấy lo âu: từ trước đến giờ luôn chiếu cố Đỗ Quyên, thậm chí giúp nàng chống đẩy hôn ước nàng không muốn, điều này đều không là gì cả. Hiện tại nàng đã trưởng thành, bị nam nhân mơ tưởng nguy hiểm, điều này làm cho hắn không thể tha thứ.
Hắn bất quá mới rời đi một lúc đã xảy ra chuyện như vậy, tương lai thì sao?
Trước mắt chợt lóe lên trò hề của Bát Cân, tim hắn co rụt lại.
Thấy hắn trên dưới đánh giá mình, Đỗ Quyên vội nói: “Ta không sao.”
Lâm Xuân vẫn chưa tin tưởng lời của nàng, làm sao có thể không có việc gì chứ.
Bất quá, hắn biết Đỗ Quyên không phải là người khiếp đảm nhu nhược, nếu nói không có việc gì, nhất định sẽ không vì việc này mà làm ra hành động quá khích hoặc trầm luân.
Nên hắn nhẹ giọng nói: “Đợi ta kêu Đông Sinh lấy một ít thức ăn lại đây cho các ngươi. Nếu ngươi không muốn qua bên đó ngồi, thì bưng thức ăn đến đây, đơn giản mở hai bàn.”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Biết. Ngươi mau đi đi.”
Chuyện của Tiểu Liên mới là đại sự đó. Nàng là biểu muội của Lâm Xuân, lại là ở tiệc mừng tân gia Lâm gia mới gặp vũ nhục. Người gây án lại là tộc đệ Lâm Xuân, thuận tình thuận lý Lâm gia đều không thể qua loa.
Nhớ lại bộ dáng nhị mợ khóc lóc om sòm, Đỗ Quyên thay hắn lo lắng, “Về bên kia coi kết quả thế nào, ngươi qua đây nói cho ta biết một tiếng.”
Lâm Xuân cũng ý thức được việc này gian nan, gật gật đầu.
Hai người đứng dưới mái hiên cong cong thấp giọng nói chuyện, đám người Quế Hương ở trong bếp nấu nước, có người làm việc ở nhà giữa. Lui tới bận rộn, không có ai quấy rầy, chỉ có Hòe Hoa là ngoại lệ.
Nàng nhìn hai người, vài lần muốn đi qua, lại không nhấc chân được.
Rốt cuộc, Lâm Xuân đi. Khi đi, trong lúc vô ý nhìn lướt qua phòng bếp bên kia. Đứng tại cửa phòng bếp, Hòe Hoa thấy tim run lên, có cảm giác như bị nhìn thấu. Nàng không biết làm gì, khóc chạy tới giữ chặt Đỗ Quyên nói: “Đỗ Quyên. Ta... Ta thật sợ... Ta... đừng trách ta... Xin lỗi...”
Lâm Xuân dừng chân lại, nhíu mi nhìn Hòe Hoa.
Đỗ Quyên còn chưa khóc, nàng khóc cái gì?
Chỉ thấy cả người Hòe Hoa run rẩy, nói năng không mạch lạc, trong mắt tràn đầy kinh hoàng.
Nàng không giả bộ, là thật sự sợ hãi, sợ đến không che giấu được. Thì đơn giản không che giấu nữa, mà la lên, thản nhiên lộ vẻ sợ hãi của mình so với kiệt lực che giấu dễ dàng hơn nhiều.
Chung quy, nàng còn nhỏ, lần đầu tiên sinh ác niệm hại người.
Nàng tự nói với mình: “Ta không hại người. Ta không làm gì cả, ta chỉ nói với Đỗ Quyên là Xuân Sinh uống nhiều quá, muốn nàng đi xem xem. Ta không giở thủ đoạn ép nàng đi, nàng có thể không đi. Không phải là nàng không đi sao, đã kêu Tiểu Viễn Minh đi. Tiểu Liên là tự rước lấy nhục, trách không được người khác. Đỗ Quyên không sai nàng đi, ta cũng không sai nàng đi, là chính nàng cướp đòi đi. Không trách ta! Không thể trách ta!”
Trong lòng nàng nghĩ “không trách ta”, ngoài miệng lại lải nhải nói: “Đều trách ta. Nếu ta không nhiều chuyện, Tiểu Liên sẽ không nghe thấy được, sẽ không chạy đi đưa nước cho Xuân Sinh... Ô ô...”
Đỗ Quyên và Lâm Xuân liếc mắt nhìn nhau, thở dài khuyên nhủ: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Việc này không trách ngươi. Tiểu Liên... Nàng có ý tưởng như vậy, dù ngươi không nói, nàng nhìn thấy Lâm Xuân ở đó, nói không chừng tự mình cũng sẽ kiếm cớ đi.”
Lâm Xuân cũng trầm mặc, vừa rồi hắn cùng Đỗ Quyên nói chuyện này.
Khi đó hắn đúng là đứng ở phụ cận phòng củi.
Thì ra là tiệc rượu rất ồn, ở Hoàng gia cũng là một đống người, hắn liền đi tới nơi yên tĩnh để ổn định tâm thần, rất nhanh lại rời đi. Nhưng là, hắn không nói với ai là một lúc sẽ đi, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới sẽ đi lúc nào, cho nên hắn cùng Đỗ Quyên phân tích, cảm thấy hết thảy đều là trùng hợp.
Về Hòe Hoa, Đỗ Quyên cũng hỏi qua Hoàng Tiểu Bảo, Cửu Nhi, họ nói từng thấy nàng đi ra chuồng heo đổ nước, một hồi quay về, hẳn là không đi ra phía sau nữa.
Đỗ Quyên cũng cảm thấy nàng hẳn là không có đi ra sau viện.
Kiểu phỏng đoán này thập phần mơ hồ, trừ phi tận mắt chứng kiến, rất khó kết luận tình hình thực tế. Không có chứng cứ, nàng không làm gì Hòe Hoa, bằng không cũng giống như mẹ con Tiểu Liên. Làm như vậy, ngoại trừ cãi nhau ầm ĩ chứ không có ích lợi gì.
Bất quá, nàng vẫn rất để ý thần tình của Hòe Hoa.
Hòe Hoa dạng này, rất hiển nhiên đổ hết khuyết điểm lên người mình.
Lâm Xuân thấy nàng sợ cả người run run, có chút không đành lòng, mở miệng nói: “Tốt lắm Hòe Hoa, ngươi cũng đừng trách mình. Đều do Bát Cân tên vô liêm sỉ kia làm bậy, các ngươi bất quá là ngoài ý muốn gặp phải.”
Đỗ Quyên cũng nói: “Đúng nha Hòe Hoa, đây đều là ngoài ý muốn.”
Hòe Hoa khóc đến mũi hồng hồng, không kềm được nức nở nghẹn ngào, nói: “Ta cũng biết là ngoài ý muốn. Nhưng là, nếu không phải ta... nói cho Đỗ Quyên, Tiểu Liên... cũng sẽ không nghe thấy... sẽ... sẽ vô sự !”
Hòe Hoa khóc rống kinh động Quế Hương, các nàng đều vây quanh.
Nghe nàng nói như vậy, tuy Quế Hương không đành lòng,nhưng nhịn không được cả giận: “Đỗ Quyên còn không khóc, ngươi khóc cái gì? Giống như ngươi bị nhiều ủy khuất lắm vậy, còn muốn Đỗ Quyên đến khuyên dỗ ngươi. Ngươi đây không phải là càng làm cho nàng khó chịu sao! Nếu ngươi thật áy náy, nên đi dỗ Đỗ Quyên. Còn có Tiểu Liên nữa, nàng mới cần khóc đến chết kìa.”
Thanh Hà nói thầm nói: “Chính là khác người!”
Sắc mặt Hoàng Tước Nhi cũng không tốt.
Hòe Hoa nghe xong, cố nín khóc nói: “Xin lỗi, Đỗ Quyên!”
Về phần Tiểu Liên, nàng nào dám qua an ủi nàng, sợ sẽ bị nhị mợ mắng chết.
Đỗ Quyên nói: “Thôi, ta lại không trách ngươi, có cái gì xin lỗi chứ.”
Lâm Xuân nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Lại dặn Đỗ Quyên vài câu, mời mọi người đợi lát nữa qua uống rượu, rồi mới xoay người đi.
Nơi này, đám người Quế Hương nghe Đỗ Quyên giải thích nguyên do Hòe Hoa khóc, sắc mặt cũng đều rất trầm trọng. Đều là thiếu nữ mười mấy tuổi, đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ đến chuyện Tiểu Liên gặp, sao lại không e dè kinh sợ, vừa rồi bất quá là cố ra vẻ không sao mà thôi. Huống hồ Tiểu Liên ngây thơ, so với Tiểu Phương càng được lòng người, mọi người càng đồng tình nàng hơn một chút.
Quế Hương nhìn Hòe Hoa phẫn nộ nói: “Bây giờ mới sợ à? Ngươi nói ngươi đó, đang tốt lành kêu Đỗ Quyên đưa nước gì cho Xuân Sinh ca ca chứ. Hắn lớn như vậy, lại không có say bí tỉ, tự mình không biết đi rót nước sao?”
Đỗ Quyên biết Quế Hương vì mình mà bất bình, nhưng oán trách Hòe Hoa sẽ đắc tội nàng, nên lặng lẽ nắm tay nàng, không cho nàng nói thêm.
Hoàng Ly lại nhìn chằm chằm Hòe Hoa hỏi: “Ngươi thật không biết Bát Cân ở phía sau?”
Hòe Hoa lại khóc, cắn môi lắc đầu.
Đỗ Quyên vội nói: “Hoàng Ly đừng nói nữa! Mặc kệ Bát Cân ở phía sau hay không, Hòe Hoa lại không biết Lâm Xuân sẽ rời đi, cũng không biết Bát Cân sẽ nổi điên.”
Hỏi như vậy không có chút ý nghĩa nào.
Không có chứng cớ, nàng còn có thể nghiêm hình khảo vấn sao?
Nếu thật việc này do Hòe Hoa cố tình gây nên, chỉ có thể nói nàng là thần tiên có năng lực biết trước, hơn nữa, cũng đáng sợ!