Thu Sinh đuổi sói đi, sau đó đem Hòe Hoa và con hoẵng kia vào động.
Vào động xong, hắn thắp một cây đuốc, thở hổn hển, hung tợn trừng Hòe Hoa, tựa hồ như nổi giận chính mình không chịu nổi chạy đến cứu nàng.
Hòe Hoa bị kinh hách, đi vào còn run rẩy.
Đợi an định lại, mới nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi, Thu Sinh đại ca.”
Thu Sinh không nói lời nào, lại đến gần nàng, hạ thấp người kiểm tra chân nàng.
Có lẽ là khẩn trương, có lẽ là sinh khí, hắn rất mạnh tay.
Sau một hồi xoa nắn, hắn phát hiện không bị gãy xương hoặc trật khớp, sầm mặt lui sang một bên.
Hòe Hoa nhẹ giọng nói: “Ta chỉ bị té thôi, không sao.”
Thu Sinh từ trong bao quần áo phía sau lấy ra một khối thịt lạnh ném cho nàng, sau đó nghiêm mặt đi ra ngoài. Trước khi đi ra ngoài đẩy một khối đá lớn chặn ở cửa động. Vì hắn phải đi ra ngoài nên bịt không kín. Hắn đành phải ra khỏi hang mới quay người chuyển tảng đá lớn, làm một thân mồ hôi.
Hòe Hoa không ngờ hắn đi như vậy, thật ngoài ý muốn.
Hắn sợ mình, sợ dính vào mình!
Nàng kết luận như thế.
Nhưng nàng không hề nóng nảy, an tâm ăn thịt nguội, sau đó ngủ.
Sáng hôm sau, quả nhiên Thu Sinh lại tới nữa, cho nàng đưa thịt chín, còn giúp nàng xử lý con hoẵng và gà thỏ, cắt thành khối treo trong động sấy khô.
Hòe Hoa cũng không nói nhiều, ngoại trừ cảm tạ hắn, còn bình thản kêu hắn đi.
Thu Sinh tức giận nói: “Lát nữa ta sẽ đi!”
Nàng cho rằng hắn muốn ở lại đây sao?
Vốn hắn muốn đi, nếu nàng không trặc chân.
Hắn tính ngày, cảm thấy Xuân Nhi và Đỗ Quyên bọn họ nên tới Hồi Nhạn Cốc, hắn cần phải trở về. Tối qua Hòe Hoa trặc chân, hắn vốn không tin, vẫn núp ở một bên nhìn, mãi đến khi sói xuất hiện.
Sau đó hắn muốn đi cũng không đi được, không thể nhìn nàng đói chết.
Buổi trưa, Thu Sinh nướng rất nhiều thịt để lại cho Hòe Hoa, lại giúp nàng lấy nước rồi mới đi. Hắn cần phải đi, bằng không Xuân Sinh đi tìm không thấy hắn.
Hòe Hoa cho rằng buổi tối hắn không muốn đối mặt với nàng nên mới đi, cũng không giữ lại hắn, muốn xem ngày mai ngươi có tới hay không, chỉ cần ngươi không bỏ xuống được, một ngày nào đó sẽ không rời được ta.
Nhưng lần này nàng tính sai ròi, Thu Sinh đi vài ngày không có tới.
Thu Sinh về Hồi Nhạn Cốc, rất xa đã nhìn thấy trên Hồi Nhạn Đảo có ánh lửa.
Là Lâm Xuân bọn họ tới.
Trong lòng hắn cao hứng, vội lên tiếng kêu to.
Lâm Xuân đi ra cũng kêu, nói bè gỗ ở bên cạnh, kêu hắn tự mình chèo tới.
Vì thế, Thu Sinh theo lời hắn nói tìm được bè gỗ, chống chèo về phía đối diện.
Lên đảo đến gần nhà gỗ, chỉ thấy một nửa tường viện đã được xây xong; đợi vào phòng, phát hiện Hạ Sinh và đại bá Lâm Đại Mãnh đều có mặt, mà Đỗ Quyên đang ở trước bếp lò bới cơm, Lâm Xuân bưng thức ăn lên bàn; lại đảo qua phòng, đã có thêm rất nhiều lương thực và đồ dùng hàng ngày.
Một căn nhà nho nhỏ nhưng tràn ngập ấm áp gia đình!
“Đại bá, Hạ Sinh!”
Hắn mỉm cười tiếp đón bọn họ, vừa buông gùi.
Đỗ Quyên nói: “Nhanh ăn cơm đi. Chúng ta đều ăn rồi.”
Rồ đặt một chén lớn canh cá lên bàn, gọi hắn qua ngồi.
Thu Sinh ngửi thấy mùi hương kia, cực kỳ vui mừng, vội ngồi xuống cầm lấy thìa không kịp múc đã uống vào, “Canh ngon! Vẫn là Đỗ Quyên làm cơm ngon.”
Mọi người liền hỏi hắn đi đâu, sao đến bây giờ mới trở về.
Thu Sinh thuận miệng nói đến hậu sơn bên kia.
Lâm Xuân nghi ngờ hỏi: “Nơi này cái gì cũng có, ăn uống đều không lo, ngươi chạy xa như thế làm cái gì? Ngay cả sơn cốc này, trong rừng đều chưa có gì thay đổi!”
Thu Sinh nghe xong sửng sốt, cúi đầu không đáp, chỉ ăn canh.
Hạ Sinh kinh ngạc là lạ nói: “Đừng nói là ngươi đi tìm Hòe Hoa chứ?”
Một lời chưa xong, Thu Sinh nghe như kinh thiên động địa bắt đầu ho khan.
Không dễ dàng thuận khí, bgẩng đầu lại phát hiện mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, nhất là Lâm Đại Mãnh, ánh mắt thập phần nghiêm khắc, uy nghiêm trưởng bối làm hắn xấu hổ cúi đầu.
Cứ như vậy, mọi người đều xác định hắn thật đi tìm Hòe Hoa.
“Ngươi đã bao lớn còn hồ đồ như thế? Chúng ta không cho ngươi cưới Hòe Hoa, vì sợ nàng mượn tay ngươi gây họa Lâm gia; nếu là một mình ngươi, ta quản ngươi chết sống, thích cưới ai thì cưới người đó!”
Lâm Đại Mãnh lớn tiếng răn dạy Thu Sinh.
Thu Sinh cúi đầu ăn canh, nhưng không còn thấy ra hương vị gì.
Đỗ Quyên đồng tình nhìn hắn, nên nói với Lâm Đại Mãnh: “Cha nuôi, nếu không phải Thu Sinh ca ca có tâm địa thuần hậu, mới làm như vậy sao? Nếu hắn là kẻ vô tình vô nghĩa, cha nuôi và Đại Đầu bá bá lại phải lo đến chuyện khác.”
Lâm Đại Mãnh hừ hừ hai tiếng, chưa nói.
Lâm Xuân lại nhíu mi, không biết đại ca thấy Hòe Hoa thế nào.
Hắn muốn hỏi hắn, lại không muốn cho đại bá nghe, sợ hắn bị đại bá mắng.
Đang do dự, chợt nghe Lâm Đại Mãnh nói với Thu Sinh: “Ngươi làm thế nào ta cũng không cần biết, chỉ là nơi này, dù thế nào người đừng nói cho nàng nghe, cũng đừng mang nàng đến, bằng không —— hừ, ngươi biết được hậu quả!”
Thu Sinh vội vàng ngẩng đầu lên nói: “Việc này ta biết. Ta ngay cả nói cũng không nói với nàng hai câu, sao lại nói cho nàng biết nơi này.”
Tuy mọi người đoán hắn đi gặp Hòe Hoa, nhưng chỉ là suy đoán. Bây giờ nghe hắn chính miệng nói thật đi gặp nàng, rất không thoải mái.
Hạ Sinh há mồm định nói hắn, bị Lâm Xuân liếc mắt nhìn, nên ngừng miệng.
Đỗ Quyên vội hoà giải, nói: “Thu Sinh ca ca, ngươi mau ăn đi. Đợi ăn xong chúng ta ra hồ lưới ngư. Vừa rồi chúng ta đan lưới rồi.”
Nói xong từ gầm bàn lôi ra một bó cỏ.
Thu Sinh ngửi thấy một cỗ thanh hương, hỏi: “Cỏ này đã nấu qua?”
Cỏ này là cỏ bên hồ Hồi Nhạn.
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Nấu rắn chắc chút, có tính dẻo không dễ bị đứt. Ngươi dùng để đan giầy rơm cũng tốt.”
Hạ Sinh và Lâm Xuân ngồi xuống xát dây thừng.
Lâm Đại Mãnh nói: “Đan lưới lớn một chút, để lưới cá lớn.”
Lâm Xuân cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Bây giờ người không nhiều, ăn không hết bao nhiêu. Lưới cá chỉ giữ lại cá lớn, thả cá nhỏ, sau này hàng năm đều có cá ăn.”
Lâm Đại Mãnh nghe xong gật đầu, thở dài: “Không nghĩ tới nơi này tốt như vậy, so với thôn Thanh Tuyền ta tốt hơn nhiều. Ta tìm chỗ cho Bát Cân cũng không sai, nhưng kém xa nơi này. Thu Sinh ngươi ở đây đợi, nói không chừng không cần chờ lâu, quấ hai năm Lâm gia sẽ có người chuyển đến.”
Thu Sinh vội gật đầu đáp ứng.
Đỗ Quyên lại nói: “Cũng không cần săn thú ở đây, có thể nuôi vịt hoang.”
Vừa nói vừa hướng Thu Sinh nói: “Xuân Sinh dùng trúc làm cái còi, sau này ngươi thổi còi cho vịt ăn. Một thời gian dài, chúng nó nghe quen, từ từ bị thuần hóa, nghe tiếng còi sẽ tìm đến. Đợi nuôi thành vịt nhà, thì không cần đi săn gà vịt nữa.”
Lâm Đại Mãnh cười nói: “Chủ ý này tốt. Không phải thôn chúng ta nuôi vịt đều như vậy sao.”
Mọi người tưởng tượng cảnh kia: vừa thổi còi, một đám vịt từ trong hồ bơi lên bờ, buổi tối ở trên đảo đẻ một đám trứng, đều nhịn không được bật cười, thập phần mong đợi.
Hạ Sinh còn nói tìm sen trồng ở trong hồ, Lâm Xuân nói cỏ lau bên bờ có thể dùng đan đồ, ngươi một lời, ta một lời, nói thập phần náo nhiệt.
Đợi Thu Sinh ăn cơm, mọi người cùng quấn thừng đan lưới.
Người nhiều làm việc nhanh, một cái lưới đánh cá to mau chóng hình thành.
Lưới đánh cá có khe hở khoảng chừng một nắm tay đàn ông.
Hạ Sinh hoài nghi: “Lỗ này quá lớn. Có thể giữ được cá sao?”
Trong lòng Lâm Xuân có phán đoán, nói: “Thử trước rồi biết.”
Đỗ Quyên nghe xong cũng cười, nàng biết trong hồ có cá lớn.
Lập tức, Lâm Đại Mãnh và Thu Sinh, Hạ Sinh lên một bè gỗ, Lâm Xuân và Đỗ Quyên lên một cái, chậm rãi chèo ra giữa hồ đánh cá.
Hôm đó là hai mươi ba tháng chạp, mặt hồ tối đen, dưới ánh sang của cây đuốc, mặt nước hiện ra với sương mù bao phủ, thập phần mờ ảo. Mọi người không tự giác hạ thập thanh âm nói chuyện, như sợ kinh động chim trên hồ và cá dưới nước, hay vì sợ thanh âm lớn trong đêm yên tĩnh có vẻ đột ngột và chói tai.
Đợi ra xa bờ, 2 cái bè gỗ kéo ra khoảng cách, Thu Sinh và Lâm Xuân giăng lưới đánh cá ném vào trong hồ, đợi nó chìm xuống, mới kéo nó đi một đoạn, rồi cùng nhau hợp lực kéo lên.
Càng lên cao, sức nặng càng lớn.
Đợi cho lưới đánh cá lên gần mặt nước, cá liền búng lên, bọt nước văng khắp nơi.
Mọi người đều kêu lên, cười không ngừng.
Thu Sinh quát Lâm Xuân: “Ngươi buông tay!”
Nói xong cùng Hạ Sinh túm lưới đánh cá kéo mạnh lên bè gỗ.
Lâm Đại Mãnh cũng đi lên hỗ trợ, lôi lưới đánh cá lên.
Đỗ Quyên giơ cao cây đuốc, thấy trên bè đối diện cá lật bụng trắng bóng, vội vàng thúc Lâm Xuân, “Mau tới gần bè bên kia. Nhanh lên! Qua nhìn xem! Ái dà, cá thật lớn!” Tiếng cười giòn giã quyện với gợn sóng nhộn nhạo, phá vỡ sự yên tĩnh của sơn cốc.
Lâm Xuân giơ gậy trúc lên, chống bè gỗ đi qua.
Hai cái bè gỗ tới gần sát bên nhau, bọn họ nhìn thấy rõ.
Tùy tiện một mẻ lưới đi xuống, đã lưới được chừng hơn mười con cá lớn.
Đa số là cá đầu bự và cá xanh, còn có mấy con cá chép, nhưng không có cá vảy mềm Đỗ Quyên câu, như Lâm Đại Mãnh nói, mỗi con ít nhất đều phải hơn mười cân.
“Cũng không lạ! Đại bá ngươi nghĩ xem, chúng nó ở đây đã bao nhiêu năm chứ?”
Hạ Sinh nhìn cá bên chân nhảy nhót không ngừng cười được không khép được miệng.
Đỗ Quyên nói: “Tại sao không có cá mình nướng tối hôm trước vậy?”
Cá đó nấu canh hương vị đặc biệt thơm.
Lâm Xuân trầm giọng nói: “Đầu cá đó nhỏ chút, phải dùng lưới lỗ nhỏ hơn. Vừa rồi chúng ta cũng chỉ là tùy tiện lưới. Cá trong nước phân tầng, nếu thả lưới sâu hơn, khẳng định còn có cá khác.” Nói xong dùng cây trúc chống xuống nước dò xét, nói: “Nước rất sâu. Hai trượng vẫn chưa thấy đáy.”
Hạ Sinh liền hỏi: “Cá đựng vào đâu?”
Lâm Đại Mãnh cười nói: “Đựng cái gì? Đều thả đi! Để ở đâu cũng không bằng thả lại hồ, muốn ăn lại đến vớt. Kéo về chết thì sao!”
Giờ khắc này, hắn cũng hiện ra sức mạnh nhiệt tình thời trẻ, vẻ mặt tươi cười.
Thu Sinh nghe xong, vội đem lưới cá kéo xuống hồ, sau đó rung lưới, tất cả cá đều rơi xuống nước.
Hạ Sinh nhìn mặt nước vô hạn tiếc hận.
Hắn cũng biết kéo về không bằng nuôi trong hồ, nhưng trữ thêm lương thực, không hiểu sao trong lòng thích thú và kiên định hơn. Lấy đồ trên núi, trong nước trữ ở nhà, đây là thói quen của người sơn thôn nhiều năm qua.
Mọi người nhìn bộ dạng đó của hắn đều cười.
Náo loạn một hồi, Lâm Đại Mãnh nói mệt mỏi, muốn lên bờ nghỉ ngơi.
Mấy huynh đệ Thu Sinh còn muốn chơi, đưa hắn đi lên trước.
Nơi này, mấy huynh đệ cùng Đỗ Quyên lại ngồi bè gỗ đi các nơi thả lưới, lưới lên xem có chủng loại nào, bình luận đánh giá một phen, sau đó đều thả đi.
Trong lúc vui đùa, Đỗ Quyên hỏi: “Tỷ phu, ngươi có muốn cùng tỷ ta chuyển đến đây không?”
Thanh âm của Hạ Sinh trong đên trên hồ đặc biệt rõ ràng: “Ta đương nhiên muốn đến!”
Đỗ Quyên lại hỏi: “Vậy nhà của ngươi thì sao?”
Hạ Sinh nói: “Nhà ở à? Thì để cho Đông Sinh! Hắn là lão yêu, ta không tranh với hắn, toàn bộ để cho hắn. Nhà đẹp rộng rãi như vậy, tên tiểu tử đó có lời rồi!”
Đám người Đỗ Quyên nghe xong ha ha cười lên, làm rất nhiều chim giật mình.