Hoàng Nguyên cười nói: “Việc này hãy khoan đã, đợi ta hỏi lý chính trước rồi nói sau.”
Mọi người tạm bỏ qua việc này, đem những lễ vật kia thu thập, sau đó chị em dâu và nhóm phụ nữ giết gà vịt, chuẩn bị cơm chiều. Chỉ có một mình Hoàng đại nương u sầu không vui, bị Hoàng lão cha gọi vào trong phòng nói thầm.
Chị em Đỗ Quyên đi ra dòng suối rửa rau, đám con trai Hoàng Tiểu Bảo vội đi theo.
Đây là bọn họ tìm cơ hội nói chuyện riêng, tránh né trưởng bối thương nghị chuyện vừa rồi.
Hoàng Ly hái rau muống, đầu tiên chu môi nói: “Mặc kệ nói như thế nào, ta là không đáp ứng! Cuối năm đại tỷ phải xuất giá, nhị tỷ phải giúp cha mẹ làm việc, chỉ còn mình ta ở nhà làm việc nhà nấu cơm. Chuyện của nhà mình còn không làm hết, còn phải trông coi mấy con khỉ con, giúp bọn hắn giặt đồ nấu cơm. Ta thành nha hoàn à!”
Tức giận nói xong, rồi bỏ rau muống xuống, xoè hai tay tới trước mặt Hoàng Nguyên nói, “Ca, <Kinh Thi> nói nữ tử “Thủ như nhu đề, phu như nõn nà” (= tay mềm như ngó tranh mới mọc, da mịn như mỡ đông), ngươi xem tay ta nè”
Hoàng Nguyên thấy đôi tay nhỏ kia tuy cũng nhỏ xinh, nhưng so với đôi tay như nhu đề hắn từng thấy qua thì thật kém xa, quả nhiên đau lòng, vội cầm lấy dỗ nói: “Đừng lo lắng, việc này để ca ca nói.”
Có thế Hoàng Ly mới vừa lòng, rụt tay về tiếp tục hái rau, Tiểu Thuận cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ.
Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên nhìn nhau cười.
Đỗ Quyên trêu ghẹo nói: “Tiểu muội ta lại có thêm chỗ dựa!”
Hoàng Nguyên lại đưa mắt nhìn nàng, thấy nàng đang dùng cây kéo cắt bụng gà, bàn tay mềm thò vào bên trong lôi một chuỗi ruột gan mề ra rửa, không khỏi nhíu mày ——
Bọn tỷ muội đã mệt nhọc như vậy, không biết vì sao nãi nãi còn muốn thêm việc vào người.
“Đỗ Quyên, vừa rồi ngươi không nên xen mồm.” Hắn trịnh trọng nói, “Hoàng Ly còn nhỏ còn chấp nhận được.”
Đỗ Quyên sửng sốt một chút, bật cười nói: “Ngươi cho rằng ta muốn xen mồm sao? Ta thiếu chút nữa quên: ta chẳng những là khuê nữ, còn là khuê nữ trên danh nghĩa nhà các ngươi, không tư cách phát biểu ý kiến! Ngươi và Tiểu Bảo ca ca ngược là nam tử hán đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời chân đạp đất), đáng tiếc đều không chịu mở miệng.”
Nghe mấy chữ “nhà các ngươi”, mọi người đều nở nụ cười.
Đám người Hoàng Tiểu Bảo cho là Đỗ Quyên nói đùa, Hoàng Nguyên biết nội tình trong lòng lại có tư vị khác: hắn chỉ không muốn nàng để lại ấn tượng xấu cho ông bà, miễn cho sau này có 1 ngày công bố nàng không phải là khuê nữ Hoàng gia, bị ông bà ghét bỏ làm khó dễ, mới không muốn nàng xen mồm.
“Ngươi không nói, ta dĩ nhiên sẽ ra mặt.” Hắn trầm giọng nói.
Hắn đang chờ đợi thời cơ, xem tiểu thúc và tiểu thẩm, còn có gia gia nói như thế nào.
Đỗ Quyên ấm ức nói: “Ta cũng muốn chịu đựng, Tiểu Bảo ca ca trừng ta tròng mắt đều muốn trừng ra ngoài; nãi nãi lại nói nương như vậy, nương nàng... Ta có thể làm sao?”
Hoàng Tiểu Bảo ngượng ngùng vò đầu, chê cười nói: “Bình thường Đỗ Quyên ngươi có chủ kiến nhất, cho nên ta mới để cho ngươi nói. Sau đó không phải ta cũng mở miệng giúp ngươi sao.”
Hoàng Ly thầm trách Tiểu Thuận nói: “Kêu ngươi nói, chỉ biết nói câu đó!”
Tiểu Thuận xấu hổ nói: “Ta không biết nói cái gì.”
Hắn là một đứa bé ngoan, tuy có tâm nhưng không phải là người có khả năng lãnh đạo.
Hoàng Ly chỉ bảo, nói: “Vậy ngươi cứ kiên quyết phản đối! Ngươi là con út, nói sai nãi nãi cũng không mắng ngươi. Nói cách khác, nếu nhà của ngươi có rất nhiều con nít phá phách tới ở, ngươi còn có thể tự tại sao?”
Tiểu Thuận gật đầu không ngừng, tỏ vẻ về sau sẽ làm như thế.
Tiếp, hắn nghịch ngợm nháy mắt Hoàng Nguyên nói: “Trước đây, nhà đại bá âm thịnh dương suy, quyền quyết định đều ở các tỷ tỷ. Ta và ca ca cũng thường nghe lời các nàng nói, cho nên vừa rồi ta mới để nhị tỷ tỷ ra mặt.”
Ba chị em Đỗ Quyên đồng loạt trừng hắn.
Tiểu Thuận cười hì hì, rụt cổ.
Hoàng Nguyên cười khổ, mới hiểu chuyện Đỗ Quyên ra mặt được tôi luyện như thế nào.
Hoàng Tước Nhi chưa hề nói lời nào, có chút áy náy với muội muội, liền giải thích: “Ta cảm thấy việc này nên để trưởng bối quyết định, nên không lên tiếng.”
Đỗ Quyên bĩu môi, khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Ta đương nhiên biết việc này nên để cha mẹ và tiểu thúc tiểu thẩm ra mặt. Nhưng các ngươi không nhìn thấy tình hình lúc đó sao?”
Lão Thực cha căn bản không biết rõ sự tình nặng nhẹ; nương còn chưa mở miệng đã bị bà nội xoa nắn; tiểu thúc tiểu thẩm biết nói chuyện lại khéo đưa đẩy không chịu xuất đầu. Nếu nàng đấu công phu nhẫn nại với bọn họ, cũng không phải không sánh bằng, khổ nỗi công phu chịu nhục của Phùng Thị kém, nàng mà không ra mặt còn không biết sẽ như thế nào đâu!
Hoàng Tiểu Bảo cũng biết chỗ mấu chốt, mặt không khỏi nóng lên.
Hoàng Nguyên mím chặt môi, nhìn ao nước xuất thần.
Theo ý nghĩ của hắn, vừa rồi Đỗ Quyên thực không nên chống đối thẳng mặt với nãi nãi, có gì cũng nên tìm lúc không có người, một mình phân tích lợi hại cho nãi nãi nghe, đây là giữ mặt mũi cho trưởng bối. Nhưng là, nương bị nãi nãi xả giận làm cho Đỗ Quyên không thể không xuất đầu. Đỗ Quyên mà không mở miệng, chỉ sợ nương chịu không nổi. Nghe nói trước đây nàng bị nãi nãi làm cho tức xỉu vài lần; Nhưng Đỗ Quyên vừa mở miệng là biến thành chống đối nãi nãi, còn bị hiềm nghi giúp nương, làm cho lòng nãi nãi càng không thoải mái hơn, biết sai cũng không quay đầu.
Nãi nãi quả nhiên không thích con dâu cả, nương cũng quá ghi thù!
Ai, quan hệ mẹ chồng nàng dâu...
Đỗ Quyên nhìn hắn một thoáng, khẽ cười nói: “Thế nào, việc vặt hương dã nông gia cũng không dễ làm rõ phải không? Thanh quan khó xử việc nhà, chưa bao giờ sai!”
Hoàng Nguyên mỉm cười nói: “Đã rõ. Trước khi trị quốc phải tề gia!”
Rồi nói với Hoàng Tiểu Bảo: “Sau này có việc, huynh đệ chúng ta ra mặt nhiều chút.”
Hoàng Tiểu Bảo vội gật đầu đáp ứng, nói hẳn là như vậy.
Hoàng Nguyên lại nhìn Đỗ Quyên nói: “Việc này các ngươi không cần lo nữa, ta và Tiểu Bảo ca ca sẽ thương lượng với gia gia, rồi sẽ trả lời với cữu gia gia. Nhận người cũng tốt, không nhận cũng tốt, ta đều đều có chủ ý.”
Đỗ Quyên mỉm cười gật đầu, trong lòng yên tĩnh.
Lập tức, mọi người nói tới chuyện buổi tối mời khách. Hoàng Tiểu Bảo thấy không có cá sống, liền xung phong nhận việc muốn đi thả lưới, bắt vài con cá. Hoàng Lão Thực ở trong nhà nghe thấy, vội hô muốn đi chung với cháu trai.
Hai người vừa khiêng lưới đi một lúc đã quay đầu trở lại.
Phía sau bọn họ là một hán tử mặt đen, xách nửa giỏ cá chết (hihi, chắc cá còn tươi), nói là đưa lễ gặp mặt cho Hoàng tiểu phu tử, thần thái hết sức khiêm tốn ôn hòa.
Hoàng lão cha vội vàng tiếp đón vào ngồi, lại vì cháu trai dẫn kiến, nói đây là Trương thúc thôn Bắc.
Hoàng Nguyên theo lễ bái chào.
Họ Trương ngồi một hồi, đem con trai giao phó cho Hoàng Nguyên xong, hài lòng đi.
Từ nay về sau, vẫn có người lục tục tới cửa.
Đợi thái dương lắn sau dãy núi, người tới càng đông hơn, rất nhiều người đều dắt con kéo cháu, đưa đến để Hoàng Nguyên “phẩm giám“. Để tránh hắn nhìn nhầm, trước đó nhất định muốn tự giới thiệu một phen: người nói cháu trai nhu thuận nghe lời; kẻ nói con trai thông minh có khả năng; người khen con trai có trí nhớ tốt, có thể nhớ rõ chuyện lúc hai ba tuổi ; nào là con mình thông minh, lên núi xuống sông, lưới cá bắt thỏ, đều làm được hết; có người còn nói con cháu họ có thể biện luận, có thể đánh đấm, chỉ xếp sau Cửu Nhi làm “Đại tướng quân” trong thôn... Đủ loại ngôn từ, đều ra sức khen con mình không giống bình thường, là nhân tài cần đào tạo.
Chị em Đỗ Quyên bận rộn trong phòng bếp. Ngẫu nhiên tới phòng khách lấy đồ, nghe được chút đỉnh, trở về học cho những người khác nghe, đều cười đến đau bụng.
Đỗ Quyên nói, có thể thấy được lòng cha mẹ trong thiên hạ:
Con ai cũng không bằng con mình!
Đại Nữu đã làm mẹ người mỉm cười nói: “Còn cần nói sao!”
Hoàng Nguyên ở phòng khách lại cười không nổi.
Hắn bất quá chỉ là một thiếu niên thư sinh, đọc sách tàm tạm, chưa từng dạy học. Đối mặt với đám con nít nông thôn cao thấp mập ốm, đen trắng xấu đẹp, chân trần đen thui, thậm chí còn có gỉ ghèn, hút ực hai dòng nước mũi đậm sệt, hắn thật không biết ứng đối thế nào.
Trong lòng hắn luôn nhìn vào Lâm Xuân, tỷ muội nhà mình càng không cần nói, cực xuất sắc, bởi vậy cảm thấy thôn Thanh Tuyền núi đẹp, nước đẹp, người càng đẹp hơn, trong lòng cho rằng hài đồng nông thôn thông minh lanh lợi. Sau đó thấy Hoàng Tiểu Bảo cũng không kém. Khi về đến nhà, thấy Tiểu Thuận, Đông Sinh và Thập Cân, đường đệ của Lâm Xuân, đều ở trong phạm vi tiếp thu được, không hề nghĩ tới đây đều do Đỗ Quyên và Lâm Xuân “gia công” thành “bán thành phẩm“. Cho nên, khi hắn thấy hài đồng nông thôn nguyên bản, hắn liền trợn tròn mắt.
May mắn có mấy đứa nhìn lanh lợi, hơn nữa gọn gàng sạch sẽ, làm cho hắn dễ chịu không ít.
Hắn liền suy nghĩ: đứa nhỏ ra sap đều liên quan tới sự dạy bảo của trưởng bối trong nhà. Do đó, từ trên người bọn họ, có thể tưởng tượng ra con người cha mẹ. Chợt nhớ tới cha mẹ mình, lại thấy lý lẽ này tựa hồ không thông.
Nghe cha mẹ đám trẻ tự tiến cử, hắn cảm thán cha mẹ bần hàn người ta trân ái con cái, lòng luôn mong muốn con thành long, dù hắn khinh thị cũng vẫn kiên nhẫn bỏ qua ngồi nói chuyện, lại hỏi han đám trẻ để khảo sát tâm tính bọn chúng.
“Ngươi làm được những gì?”
“Ta biết leo cây, còn có thể mò cá!”
Hoàng Nguyên dừng lại, gật đầu nói: “Hoạt bát ngây thơ, là bản sắc trẻ nhỏ.”
Tiếp theo lại hỏi: “Vì sao ngươi muốn đọc sách?”
Đứa bé kia cười uốn người nói: “Cha ta bảo ta đến.”
Hoàng Nguyên nghe xong cười.
Một đứa khác gan lớn chút, đang hiếu kì nghiên cứu quạt xếp của Hoàng Nguyên, nghe vậy khinh bỉ nói: “Dốt quá! Đọc sách tốt lắm, tương lai có thể ở nhà lớn, kiếm rất nhiều bạc, mỗi ngày ăn thịt, mặc đồ mới...”
Vừa nói, hai tay vừa ra sức mở quạt xếp, muốn học Hoàng Nguyên tiêu sái đung đưa vài cái, không ngờ “xuy lạp” một tiếng, phiến quạt vô tội kia bị phân thây làm hai.
Hoàng Nguyên: “...”
Cha đứa bé nhất thời mất hết mặt mũi, xông tới đưa bàn tay lên.
Đứa bé kia thấy không ổn, xoay người chạy còn nhanh hơn thỏ.
Hoàng Nguyên vội vã ngăn cản, nói chỉ là cây quạt mà thôi, không đáng giá gì.
Hoàng lão cha lại mất hứng, cảm thấy cây quạt của cháu trai không phải là quạt hương bồ có thể so, trên mặt còn có tranh nữa, lại không tiện nói cái gì, tươi cười cũng có chút miễn cưỡng.
Những người khác vội hoà giải, đem chuyện này lừa gạt cho qua.
Bởi thái dương xuống núi, trong phòng tối dần, hơn nữa không bằng bên ngoài mát mẻ, mọi người liền chuyển hết bàn ghế chiếu ván ra bên ngoài, đợi lát nữa cơm chiều cũng ở bên ngoài ăn.
Chuyển ra xong, người càng đông hơn. Người mới tới không ngừng gia nhập, người tới trước luyến tiếc đi. Đàn ông cùng ông cháu Hoàng gia ngồi bên cạnh bàn, đám phụ nữ cùng Hoàng đại nương chen nhau trên giường trúc, vừa đung đưa quạt hương bồ, vừa cao giọng bình luận.
Cuối hè gió mát, nhiệt tình của mọi người càng tăng vọt, thêm tin tưởng với tư thục của Hoàng Nguyên, càng ký thác kỳ vọng vào con cháu của mình, cảm thấy thôn Thanh Tuyền tương lai là “thư sinh nhiều như cẩu, tú tài đầy đất đi”, ra vài Trạng Nguyên tể tướng cũng không phải không có khả năng.
Hoàng Nguyên nghe xong không khỏi xấu hổ.
Đang náo nhiệt, Lâm Xuân một thân trang phục, mang theo mấy con gà hoa đi vào viện.
Mắt Hoàng Nguyên sáng lên, vội hỏi: “Ngươi lên núi?”
Lâm Xuân gật đầu cười nói: “Đi một chuyến. Săn chút món ăn thôn quê trở về.”
Nói xong, giao con mồi trong tay cho Hoàng Lão Thực, “Lão Thực thúc, ta cha đang thu thập con hoẵng, lát nữa chặt một chân đến.”
Hoàng Lão Thực vui vẻ tiếp nhận, luôn miệng nói tạ.
Đám trẻ như ong vỡ tổ vây quanh Lâm Xuân, tranh nhau muốn xem lão hổ của hắn.
Lâm Xuân quát: “Mỗi ngày xem, còn chưa xem đủ?”
Hắn nhìn bọn họ, lại nhìn Hoàng Nguyên, bỗng nhiên cười.
Hắn nắm tay một đứa trẻ, dắt hắn đi đến bên người Hoàng Nguyên, rồi quay sang một đứa trẻ khác hô: “Tiểu Hổ, chuyển cái ghế kia qua đây.”