Tảm Hư Cực phân phó Tạ chưởng quỹ: “Làm theo lời hắn nói đi. Ngọc bội căn bản không chỉ hai bữa rượu và thức ăn, bất quá là cách làm việc của hắn mà thôi, không cần ngạc nhiên nói bậy bên ngoài!”
Tạ chưởng quỹ vội nói “Vâng”, thấy không có chuyện gì mới rời khỏi.
Chờ hắn đi xong, Tảm Hư Cực nhìn đường muội (em họ) đang cúi đầu vuốt ve ngọc bội, sắc mặt phiền muộn, giận dữ nói: “Yên Nhi, sao ngươi phải khổ vậy chứ!”
Tảm Lao Yên không trả lời ngay, trầm ngâm một lát mới buồn bã nói: “Vậy còn ngươi?”
Tảm Hư Cực liền giật mình.
Hắn chậm rãi bưng cái ly trước mặt lên, uống một ngụm rượu, mới nói: “Ta là nam tử, đến cùng vẫn khác, dùng chút tâm tư là có thể. Ngươi không có chút hy vọng nào.”
Tảm Lao Yên khẽ cười một tiếng, nói: “Vậy thì không hẳn! Theo ta thấy, ta ngược lại có chút hy vọng, ca ca lại đáng lo.”
Tảm Hư Cực kinh ngạc nói: “Vì sao muội muội chắc chắn như vậy?”
Tảm Lao Yên nhẹ giọng nói: “Tính toán của ta, không nói cũng thế, đến lúc đó tự biết; Tâm sự ca ca sao... Ai, Hoàng cô nương là người có chủ ý. Theo ta thấy, nàng không hề có tình ý với ca ca. Ý ca ca muốn thế nào? Chẳng lẽ muốn học Diêu Kim Quý?”
Tảm Hư Cực nghe xong trong lòng lo lắng không thôi.
Trong gian phòng trang nhã lầu hai, đã bày đầy một bàn thức ăn.
Lâm Giang Lâu xây trên đảo Giang Tâm, sát bên bờ, lấy thuỷ sản làm chủ. Tửu lâu không chỉ có tay nghề nấu nướng tuyệt diệu, còn được trời ưu ái: vật phẩm mới mẻ! Các ngư dân đánh cá trên sông, trực tiếp dùng thuyền đưa đến bến tàu phía sau Lâm Giang Lâu, bán cho tửu lâu. Ngư dân bớt lo, Lâm Giang Lâu cũng phương tiện, không cần phái môi giới mua ngoài thị trường.
Bởi vậy, Đỗ Quyên thấy đầy bàn cá, không khỏi kinh hô: “Toàn ngư yến?” (tiệc cá)
Một cái bàn tròn lớn, Hoàng lão cha và Phùng Trường Thuận ngồi ở phía trên, Hoàng Tiểu Bảo ngồi sát gia gia, theo thứ tự kế là Hoàng Nguyên, Đỗ Quyên, Hoàng Ly, sau đó là Phùng Thị và Hoàng Lão Thực, rồi tiếp đó là Nhậm Tam Hòa và Phùng Hưng nghiệp.
Hoàng Nguyên trước nâng chén kính các vị trưởng bối.
Đợi uống xong ly rượu đầu tiên, mọi người liền nâng đũa, ai nấy tự cầm đũa nhắm vào mỹ vị trước mặt. Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên đứng dậy giúp trưởng bối gắp những món cách xa, một mặt giới thiệu; Hoàng Ly cũng bận rộn chiếu ứng cha mẹ, trên bàn hoà hợp êm thấm, vui vẻ ấm áp.
Phùng Trường Thuận nói: “Nguyên Nhi, Đỗ Quyên, các ngươi cũng ngồi xuống ăn, không cần quản chúng ta. Chúng ta muốn ăn cái gì tự mình gắp. Với không tới thì đứng dậy là được. Dù sao đều là người trong nhà, cũng không sợ mất mặt.”
Đám người Hoàng lão cha cũng khuyên bọn họ ngồi xuống ăn.
Vì thế Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên ngồi xuống.
Hoàng Nguyên thấy mọi ngươi thích món cá hấp, trong chốc lát trong đĩa chỉ còn chút thịt vụn, liền kiêm cho Đỗ Quyên, đối với nàng mỉm cười nói: “Ngươi nếm thử. Ta ăn rồi, sẽ không ăn nữa.”
Đỗ Quyên ăn, vội gật đầu nói: “Ngon!”
Hoàng Nguyên ngay sau đó lại giúp nàng gắp một miếng “Ngũ thải quyết ngư” (cá năm màu), vừa giải thích: “Món cá hấp bọn họ gọi là “Tố diện triêu thiên”, món “Ngũ thải quyết ngư” là chiên sơ qua, sau đó bọn họ đặc chế thêm gia vị. Nhìn thấy có năm màu sáng lạn, nên lấy tên này.”
Đỗ Quyên bận rộn đến mức không đếm xỉa tới hắn, ăn xong trước rồi mới cảm kích đối với hắn nói: “Ngươi cũng ăn đi, ta tự mình ăn là được. Ngươi nhiệt tình như vậy, trong lòng ta băn khoăn đó, không bằng ngươi đi giúp gia gia.”
Hoàng Nguyên lại giễu giễu nói: “Hết cách! Ta gắp cho ngươi hai món này, là đợi ngươi ăn xong, muốn hỏi ngươi đó.”
Đỗ Quyên nghe xong cười, “Không thể hỏi!”
Hoàng Ly chen miệng nói: “Ca, đừng hỏi ta, ta không rảnh trả lời ngươi.”
Rồi cúi đầu xuống hăng hái chiến đấu với cái đầu cá trong đĩa.
Bởi vì nhị tỷ tỷ nói, ăn đầu cá có thể biến thành thông minh đó!
Hoàng Nguyên nhìn tiểu muội bật cười nói: “Rõ ràng là ngươi chê ta không để ý ngươi!”
Mọi người nghe đều cười.
Hoàng Lão Thực và Phùng Thị thấy tỷ huynh đệ muội bọn họ như vậy, hết sức cao hứng. Bọn họ chỉ thích náo nhiệt như vậy: đám con nít ồn ào đùa giỡn tranh cãi nhưng không mất đi sự thân cận hòa thuận, thế này mới có hương vị gia đình. Bởi vậy bọn họ vừa ăn, vừa hưng trí bừng bừng nhìn đám trẻ muốn như thế nào.
Đỗ Quyên thúc Hoàng Nguyên nói: “Hỏi mau, bằng không ta cũng không đếm xỉa tới ngươi.”
Vừa nói cừa dùng muỗng lớn múc 2 viên cá.
Hoàng Nguyên tằng hắng một cái, hỏi: “Ngươi có tâm đắc gì?”
Đỗ Quyên cố ý ngơ ngác, “Có gì tâm đắc? Ăn ngon hay không cũng phải chờ ta ăn xong rồi hỏi!”
Hoàng Nguyên vội nói: “Vậy sao được! Vậy không phải là ngọc bội ta mất không?”
Đỗ Quyên dùng khăn lau chùi miệng, nói: “Chúng ta người một nhà ăn được vui vẻ như vậy, tại sao là mất không chứ? Hoàng Nguyên, không phải ngươi hối hận, đau lòng ngọc bội kia chứ?”
Hoàng Nguyên lắc đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, nghiêm trang nói: “Có thể làm cho trưởng bối vui vẻ, đừng nói là một khối ngọc bội, cho dù là trân bảo vô giá, cũng không có gì không sánh được. Ta dùng ngọc bội kia, thứ nhất là vì người thân, thứ hai là vì để cho ngươi học nghệ. Tất cả các món chiêu bài của Lâm Giang Lâu đều ở đây, ngươi và tiểu muội hôm nay coi như có chút thu hoạch, ngọc bội kia mới tính là có tác dụng.”
Hoàng Tiểu Bảo nghe xong vội vàng gật đầu, nói: “Đỗ Quyên, Hoàng Nguyên nói rất đúng! Hương vị của cá quả thực rất ngon, ngươi phải học được, về nhà làm cho chúng ta ăn.”
Hoàng Lão Thực thổi phồng nói: “Vậy còn không dễ dàng. Đỗ Quyên của ta chỉ cần nhìn người ta làm đồ ăn, quay đầu có thể làm được.”
Phùng Trường Thuận vội vàng hỏi: “Là thật, Đỗ Quyên?”
Đỗ Quyên bị cha đùa cười, nói: “Cha, đừng quá khoác lác.”
Rồi đối với Hoàng Nguyên nói: “Có thu hoạch là khẳng định, nhưng muốn học được có chút khó khăn.”
Mọi người nghe xong đồng loạt ngừng đũa, đều hỏi xảy ra chuyện gì.
Đỗ Quyên nói: “Tỷ như cá hấp, ta nhất định có thể làm được, cam đoan không kém hơn bọn họ, nhưng hương vị không hẳn giống nhau; còn có món ngũ thải quyết ngư, ta cũng có thể chiên được ngoài khét trong sống, ta tự mình chế tương liệu, hương vị cũng sẽ không so với bọn họ kém, nhưng muốn làm ra hương vị như bọn họ thì không được.”
Hoàng Nguyên liền hỏi: “Ngươi ăn không ra bọn họ thả gia vị gì?”
Đỗ Quyên lắc đầu cười nói: “Đệ đệ, nấu nướng tuy là chuyện nhỏ, không vào được mắt người đọc sách, nhưng lý cũng như nhau. Đều nói “Đọc sách phá vạn quyển, hạ bút như có thần.” người có tài chân chính, lúc hạ bút, biết vận dụng đạo lý trong vạn quyển sách kia, thêm vào cảm ngộ của đủ loại nhân sinh, văn chương thơ phú làm ra, dù cho không thể siêu việt như người đi trước, nhất định có phong cách riêng, tự thành một trường phái riêng!”
Hoàng Nguyên nghe xong, lập tức thu tươi cười.
“... Tỷ như văn chương thơ phú tả trăng, từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu, nhưng Trần Tử Ngang thời Đường với một bài < xuân giang Hoa Nguyệt Dạ >, đã áp đảo toàn thời Đường bấy giờ, viết ra trăng đêm xuân trên sông trong lòng hắn. Nếu học người khác sẽ khó viết ra được. Từ xưa đến nay ánh trăng tuy giống nhau, nhưng người ngắm bất đồng, tâm tình cũng bất đồng, nhân sinh gặp gỡ bất đồng, thời gian bất đồng, địa điểm bất đồng, ánh trăng trong mắt đương nhiên bất đồng, bởi vậy làm ra từ ngữ nhất định độc đáo...”
Hoàng Nguyên chấn động, hiểu nàng muốn nói điều gì.
Đỗ Quyên biết hắn hiểu, nhưng vẫn tiếp tục giải thích: “Nấu nướng cũng giống như vậy. Ta nấu những món này, dùng gia vị gì cũng không làm ra hương vị giống như vậy.” Rồi đếm ngón tay, “Nơi sản sinh ra cá bất đồng, nơi sản sinh gia vị bất đồng, chế luyện đồ gia vị ra từ tay người bất đồng, nấu củi lửa cùng hỏa hậu cũng bất đồng, dùng nước cũng bất đồng, cuối cùng mới là đầu bếp bất đồng...”
Mọi người nghe xong trừng lớn mắt.
Đặc biệt là Phùng thị, tốt xấu gì nàng nấu cơm mấy chục năm nay, mà chưa nghe bao giờ.
Hoàng Tiểu Bảo vội nói: “Ta hiểu. Theo lời Đỗ Quyên nói, chỉ khi bọn họ ở phòng bếp của mình, dùng nồi của mình, cho người của bọn họ nhóm lửa, ngươi mới có thể làm ra món cá giống bọn họ?”
Đỗ Quyên lắc đầu nói: “Vậy cũng làm không được! Món ngũ thải quyết ngư thêm tương liệu, dù ta ăn ra dùng phối liệu nào, cũng không làm được giống như đúc. —— Thôn chúng ta hàng năm đều phơi tương, ngươi từng ăn hương vị tương nhà ai giống nhau như đúc chưa?”
Hoàng Ly lập tức nói: “Nhà ta làm ăn ngon nhất. Còn có nhà tiểu di.”
Đỗ Quyên lắc đầu, hỏi ngược lại: “Nhà mẹ nuôi không ngon sao? Rất nhiều lão nãi nãi lớn tuổi đều nấu ăn ngon. Hỏi nàng, nàng lại nói không ra. Nói dễ hiểu là tay nghề nàng giỏi; nói thâm ảo chút, đó là nàng tích góp kinh nghiệm của nhiều năm, cùng nhân sinh tâm đắc! Người khác rất khó học.”
Cuối cùng nàng mới nói: “Cho nên ta ăn bữa cơm này, tham khảo một hai có thể, phỏng chế bọn họ thì không cần. Thanh danh học lỏm không dễ nghe, thứ hai không dễ dàng trộm, thứ ba trộm của người ta đánh mất đặc sắc của chính mình, thuần túy hại người không lợi mình, cần gì phải như thế?”
Hoàng Nguyên đứng dậy, vái chào nàng thật sâu, cười nói: “Nghe nhị tỷ nói một hồi còn hơn đọc sách 10 năm!”
Hắn ngoài mặt nói giỡn, trong lòng lại cực nghiêm túc.
Tình cảnh như thế, hắn đã nghe qua mấy lần, đều là lúc Đỗ Quyên dạy Lâm Xuân. Đến tận lúc này hắn kết luận: Lâm Xuân độc đáo, tuyệt đối là ảnh hưởng từ Đỗ Quyên.
Mặt mày Đỗ Quyên hớn hở nói: “Đó là đương nhiên!”
Hoàng Nguyên thấy nàng vui vẻ, tâm tình cũng tốt, giúp nàng châm thêm một ly rượu, rồi hướng Hoàng Tiểu Bảo nói: “Huynh đệ tỷ muội chúng ta cùng uống một chén.”
Hoàng Tiểu Bảo cầu còn không được, lập tức nâng chén, “Tốt!”
Đỗ Quyên và Hoàng Ly cũng đồng thời nâng chén, giòn giã nói: “Cạn!”
Mọi người nhìn bọn họ, đều ha hả cười rộ lên.
Nhậm Tam Hòa vẫn nhìn Đỗ Quyên mỉm cười, đợi bọn hắn uống xong, hướng Hoàng Nguyên nâng chén nói: “Đến, làm khó ngươi dùng ngọc bội mời khách, cùng tiểu dượng uống một chén.”
Hoàng Nguyên cuống quít đứng lên, cung kính uống.
Tiếp, hắn lại đáp lễ, tạ tiểu dượng vì chuyện của mình phí tâm phí công.
Một đi hai đáp, 2 dượng cháu đã có năm ba cốc rượu vào bụng.
Hoàng lão cha thấy âm thầm đắc ý. Hắn biết, Nhậm Tam Hòa không coi trọng người Hoàng gia, hôm nay có thể cùng cháu trai uống rượu, cho thấy Hoàng Nguyên vào mắt hắn. Tâm tình tốt, hắn cũng cùng Phùng Trường Thuận đối ẩm.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều mặc kệ ăn uống.
Các huynh đệ tỷ muội lại vung quyền so rượu, đùa nháo không nghỉ.
Phùng Thị cố ngăn cản Đỗ Quyên và Hoàng Ly, không cho các nàng uống nhiều.
Nhậm Tam Hòa hiếm khi khoan dung, nói: “Đều là người trong nhà, cho các nàng uống đi. Ăn xong rồi trở về khách sạn. Đợi ta đánh xe tới, các nàng không lộ mặt là được.”
Phùng Thị lo lắng nói: “Trở về không dạy đầu bếp khách sạn sao?”
Hoàng Nguyên cười nói: “Nương, dù là quan viên triều đình, mỗi tháng còn có mấy ngày nghỉ, huống chi nhị tỷ dạy đồ đệ.” Một mặt đối với Đỗ Quyên hì hì cười nói: “Đáp án vừa rồi ngươi không đoán được, sao không uống?”
Hắn uống sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn Đỗ Quyên càng thêm ôn nhuận như nước.