Mặc dù là nói đùa, Lâm Đại Đầu rất tuân thủ lời hứa, không hướng Hoàng gia muốn này nọ.
Sau khi mặt trời xuống núi, Phùng bà mụ thu xiêm y phơi khô vào phòng, xoã
tung chất đống trên giường, khô mát lộ ra hơi thở của mặt trời. Nàng
ngồi trên ghế gỗ trước giường, từng cái chậm rãi gấp, vừa cười nhìn
Phùng Thị tựa trên giường nói: “ Hắn thật từ chối. Lúc nãy nương muốn
đưa trứng gà, hắn không nhận.”
Phùng Thị nhẹ nhàng dùng hai
gò má chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của Đỗ Quyên, hôn hai cái,
ôm sát, nụ cười ôn nhu, nhỏ giọng nói: “Khuê nữ ta có thể chế ngự được
quỷ hẹp hòi khó chịu kia. Thật là khuê nữ tốt của nương!”
Phùng bà mụ không nghe rõ, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Phùng Thị nói: “Chưa nói cái gì.”
Đỗ Quyên thật bất ngờ, mẹ không phải là người dễ dàng biểu lộ ôn nhu, nhìn cách nàng nói chuyện với Hoàng Tước Nhi là biết, nàng luôn quát lớn, cử động này thật khác thường, nghĩ là cảm thấy nàng nhỏ, không vướng bận.
Bất quá, nàng cao hứng là được.
Cao hứng không quá hai ngày, lại xảy ra tình huống mới. Lâm Đại Đầu chẳng
những không đến Hoàng gia muốn này nọ, ngược lại còn tặng đồ cho Hoàng
gia. Đỗ Quyên nhất thời đối với hắn “nhìn với cặp mắt khác xưa”, không
phải cảm động, mà là cảnh giác.
Này quá khác thường!
Phùng Thị cũng buồn bực, cảm thấy không thích hợp, bởi vì mấy thứ này không
phải là vợ Đại Đầu đưa đến mà là Lâm Đại Đầu tự mình đưa đến.
Sáng sớm hôm đó, Phùng Minh Anh ôm Đỗ Quyên đứng trong sân dưới gốc đào, xem những trái đào non ngây ngô đầy lông mịn trên cành đào xấu xí.
Là tiểu di phát hiện cháu gái đặc biệt thích ra sân chơi. Tỷ như các nàng
đang ở trong sân, nếu nàng quay đầu về phòng, Đỗ Quyên sẽ rầm rì không
thuận theo. Bởi vậy, chỉ cần nàng rãnh rỗi, liền ôm Đỗ Quyên ra sân
thoáng khí.
Đỗ Quyên lại cố gắng ngoái cổ nhìn ra cửa.
Sáng sớm là lúc thôn Thanh Tuyền đẹp nhất.
Thôn trong núi nhiều sương. Lúc sương mù dày đặc, trong vòng ba trượng còn
có thể thấy rõ thực vật, xa hơn là mây che sương lấp. Lúc này từ trong
thôn nhìn lại, lượn lờ khói nhẹ bay bổng, phòng ốc và cây cối như hư
thực mờ mịt không chừng, phảng phất như nổi trên đám mây.
Sáng
sớm, cả người lẫn vật ra vào trên đường thôn, giống như trong tiên hiệp
tiểu thuyết miêu tả xuyên qua pháp môn. Người ra vào đi tới đi lui, bỗng nhiên biến mất. Theo dõi xem, đột nhiên lại hiện ra một người, hoặc là
một con trâu, trên lưng là một thôn đồng, bị sương mù nhuộm đẫm giống
như tiên đồng, làm người ta mơ màng sau mảnh sương mù dày đặc kia là một tiên cảnh.
Lâm Đại Đầu từ tiên cảnh đi ra như vậy, đi vào Hoàng gia.
Chân mày hắn chân mày dính đầy hạt nước nhỏ tinh mịn, tươi cười, thoạt nhìn
so với bình thường thân thiết rất nhiều, không chán ghét như vậy.
Hắn chào hỏi Phùng Minh Anh trước, lại đùa Đỗ Quyên hai tiếng, sau đó đưa
hai con chim trĩ trên tay cao giọng, nói với nàng: “Đây là ta bắt, chia
một con cho các ngươi. Hầm cho tỷ ngươi bổ thân mình là tốt nhất.”
Đỗ Quyên kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm.
Người nàng nhỏ, cằm còn chưa vững chắc đâu.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là công lao Lâm Đại Đầu. Hắn cười quá chân thành tha thiết khiến nàng cảm thấy không chân thật.
Ách, nói như vậy có chút khó nghe, nhưng chính là như vậy.
Tính luôn lúc này, đã là lần thứ hai.
Hôm kia, Lâm Đại Đầu đưa đến một chén lớn thịt thỏ đã nấu chín làm người
Hoàng gia thụ sủng nhược kinh. Phùng bà mụ không dám ăn, sợ hắn tính sổ
đòi tiền. Hoàng Lão Thực cười nói, Đại Đầu ca cũng không tệ như vậy, hai nhà qua lại, hắn từng nếm qua món ăn thôn quê nhà hắn.
Tại thôn Thanh Tuyền, có vài loại người thập phần giàu có.
Đầu tiên là thợ mộc. Bởi trong núi này thứ không thiếu nhất chính là gỗ,
lớn từ nhà cửa, tủ giường và hòm xiểng, nhỏ từ bàn ghế bồn thùng đến chế dụng cụ, đều có thể dùng đầu gỗ tạo ra. Nếu có tay nghề giỏi, dù ngươi
nghèo rớt mồng tơi, cũng có thể xây lầu các, đem nhà biến thành ngay
ngắn chỉnh tề, không kém gia đình nhà giàu ngoài núi. Lại nói, giúp
người khác làm việc dĩ nhiên muốn thu tiền công, sẽ không nghèo.
Tiếp theo là thợ đá. Tuy thợ thủ công có tay nghề tinh xảo đều đi ra ngoài
lang bạt, nhưng trong thôn còn mấy người. Nam nhân không có tay nghề vẫn có thể khai thác đá, bởi vì sinh hoạt của bọn họ không rời được cục đá.
Kế đó chính là thợ săn. Lên núi săn thú, tựa hồ hán tử trong núi đều sẽ,
nhưng xứng với danh “thợ săn”, lại không có vài người. Bọn họ có thể vào núi sâu săn được hổ, báo, hồ ly, động vật trân quý, sau đó đem da lông
bán bên ngoài núi, tự nhiên ngày dễ chịu.
Người bình thường, cũng có thể bắt vài con thỏ, gà rừng hay các động vật nhỏ để có bữa ăn ngon. Lâm Đại Đầu chính là người như vậy, thường có thể bắt chút món ăn thôn
quê về nhà bổ sung.
Về phần Hoàng Lão Thực thì sao? Sẽ không, hắn chỉ có thể làm những việc tốn sức.
Nói chuyện trước mắt, mắt Phùng Minh Anh sáng rỡ nhìn chằm chằm chim trĩ.
Không phải nàng hiếm lạ gà, mà là cảm thấy lông vũ trên người chim trĩ
thực hiếm lạ.
Tiểu cô nương không dám một mình nhận đồ của người ta, ngượng ngùng nói: “Ta đi gọi nương ta đến.”
Sau khi Phùng bà mụ ra ngoài, nghe xong duyên cớ, sống chết cũng không chịu nhận chim trĩ.
Lâm Đại Đầu cười nói: “Thím đừng thấy lạ. Từ khi Xuân Nhi khóc nháo, ta chỉ muốn chúng ta ở cách vách thường giúp đỡ lẫn nhau, ai cũng không cách
được ai. Lời thật không dễ nghe, Hoàng gia muốn xong việc, tìm nhà mẹ đẻ cũng mất hai ngày công phu, tìm nhà chồng cũng tốn công uống hết bát
trà. Nhưng nếu kêu chúng ta, đứng ngay trong viện kêu một tiếng là nghe
thấy. Có phải lý lẽ này hay không?”
Phùng bà mụ vội vàng gật đầu, cảm thấy hắn nói được hợp tình hợp lý.
Lâm Đại Đầu lại nói: “Lúc trước là ta kiến thức hạn hẹp, nương Xuân Nhi đã
mắng ta. Không phải sao, vừa vặn được hai con gà, cho đệ muội một cái.
Chúng ta cũng làm thịt gà. Thím đừng lo lắng, ta không đòi bạc các
ngươi.”
Phùng bà mụ thấy hắn nói thành khẩn như vậy, chỉ phải nhận, cảm ơn không ngừng miệng.
Lâm Đại Đầu phất phất tay, nói: “Không cần cảm ơn. Ta đi.” Xoay người liền đi.
Phùng bà mụ xách chim trĩ vào, và Phùng Thị, hai mẹ con nói thầm nửa ngày,
tóm lại là trong lòng không an tâm. Ngược lại Phùng Minh Anh và Hoàng
Tước nhi cao hứng nhổ hết lông trên người chim trĩ, thương nghị làm quả
cầu và bện chổi lông gà.
Trong lòng Đỗ Quyên càng không nỡ.
Nàng chắc chắn kết luận, Lâm Đại Đầu nhất định muốn qua Hoàng gia xin cưới, nàng một bé gái chưa đầy tháng.
Ngẫm lại, hàng xóm và Lý Đôn, trước mắt, nàng không biết như thế nào cho phải.
Loại không tự chủ được và người trưởng thành bị bức hôn có phân biệt. Nếu bi thống phẫn nộ quá mức, giống như không có tiền đồ, chung quy nàng còn
nhỏ, còn mười mấy năm thời gian nghĩ biện pháp.
Nhưng nếu
bảo hoàn toàn không thèm để ý khẳng định không làm được. Thời không này
một khi định thân cho hài nhi chẳng khác nào định chung thân, không phải là trò đùa, sau này muốn từ hôn, còn không biết phải phí bao nhiêu tinh lực đâu.
Nhưng nàng còn đang bú sữa, có thể làm gì để ngăn cản đây?
Ngày hôm đó sau bữa điểm tâm, vợ chồng Lâm Đại Đầu đến, ôm Lâm Xuân trịnh trọng bái phỏng Hoàng gia.
Hoàng Lão Thực mời bọn họ vào nhà chính ngồi, sau đó gọi Phùng Thị đi ra.
Phùng Thị đã xuống giường, tuy không làm việc nặng, lại không chịu lại để cho người hầu hạ.
Phùng bà mụ tò mò, ôm Đỗ Quyên ngồi ở một bên, khiến cho nàng may mắn dự thính trận cầu thân này.
Nghe Lâm Đại Đầu nói ý đồ đến, Hoàng Lão Thực còn chưa như thế nào, Phùng
Thị nhớ tới Lâm Đại Đầu làm người, bản năng muốn cự tuyệt.
Lâm Đại Đầu nhìn thần sắc nàng, vội vã ngăn cản nói: “Đệ muội, ngươi đừng
vội nói chuyện, trước hết nghe ta nói, sau đó suy nghĩ thật kỹ cửa thân
này có nên kết hay không.”
Vợ Đại Đầu cũng cười làm lành
nói: “Đệ muội, chúng ta thành tâm. Ta rất thích Hoa nhi. Bằng không, oa
nhi còn nhỏ như vậy, cũng sẽ không cầu tới cửa.”
Lâm Đại Đầu bẻ ngón tay đếm: “Chúng ta ở cách vách, đó là hiểu rõ.”
Hoàng Lão Thực gật đầu nói: “Đúng, ngươi là dạng người gì ta hiểu được.”