Điền Duyên

Chương 222: Chương 222: Khí phách thư sinh




Những người khác cũng không có ý khác, kẻ thì nói “Mạo muội quấy rầy”, người thì kêu “Làm phiền Hoàng bá mẫu”, đều vui vẻ.

Phong thái Đỗ Quyên bọn họ đều kiến thức qua, mới nghe nói nàng là nữ nhi, một đám không khỏi tâm tư bừng bừng sống dậy. Trước mắt lại nghe nói muốn xuống bếp nấu cơm cho bọn họ ăn, ai không muốn nếm thử? Nếu không đi, đó không phải là để giai nhân cảm thấy mình một thân hơi tiền, ghét bỏ nàng nghèo sao, mặt mũi Hoàng Nguyên cũng không dễ nhìn. Cái này vạn vạn lần không được!

Vì thế có bảy tám người nói đi.

Hoàng Nguyên thấy tình hình này, bỗng nhiên không thoải mái, muốn kéo bọn hắn đi tửu lâu. Chỉ là Đỗ Quyên đã nói ra, hắn không tiện bác bỏ. Còn có, nay hắn đã là người Hoàng gia, Hoàng gia mới vì hắn dùng ba ngàn lượng bạc, hắn vẫn nên tiết kiệm chút.

Vì thế, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Vọng nói, “Đi thôi!”

Bước lên một bước, đỡ lấy cánh tay Phùng Thị bước đi.

Phùng Thị thụ sủng nhược kinh, không biết cất bước thế nào.

Hoàng Lão Thực đi theo một bên, ha hả ngây ngô cười.

Đỗ Quyên nhìn một đoàn sĩ tử tụ bên người Hoàng Nguyên, mím môi cười, sóng vai Lâm Xuân mà đi, còn nhỏ giọng bàn luận về Hoàng Nguyên và các bạn đồng học của hắn.

Nàng không khỏi đắc ý nói, trong đám những người này, đệ đệ nàng xuất sắc nhất, diện mạo xuất sắc, khí chất xuất sắc, văn thải cũng xuất sắc, bằng không sẽ không bị người ghen tị.

Lâm Xuân nghe xong không chút do dự gật đầu.

Đoàn người tới Phúc Tường khách sạn, chưởng quỹ biết mặt Thẩm Vọng, giống như nhìn thấy rồng sống, vẻ mặt cười tiếp đón: “Ai nha! Thẩm thiếu gia, hôm nay ngọn gió nào đem gia thổi tới? Chả trách sáng sớm chim khách đã hót...”

Đỗ Quyên nghe xong cùng Hoàng Ly cúi đầu nhịn cười.

Thẩm Vọng thấy mất mặt, không kiên nhẫn phất tay nói: “Đừng ồn! Tiểu gia tới làm khách, không phải đến ở trọ, không cần ngươi tiếp đón.”

Tươi cười của chưởng quỹ cứng ở trên mặt.

Mọi người trở ra phòng chính. Hoàng Nguyên mời cha mẹ ngồi ở trên cao, một lần nữa bái kiến.

Đến tận lúc này, đứa con trai này của Hoàng gia mới tính là chân chính nhận về.

So với Đỗ Quyên và Hoàng Ly, Hoàng Nguyên đối với cha mẹ tôn kính có thừa, thân cận không đủ.

Đỗ Quyên thì không cần phải nói, Hoàng Nguyên đã sớm quen biết nàng, lại cùng nàng nói chuyện thập phần hợp ý, nay làm tỷ đệ càng thêm tương thân tương ái. Hoàng Ly tuổi nhỏ, đối với người đại ca này thập phần khao khát, hoàn toàn mở rộng cửa lòng, hắn cũng dễ dàng tiếp thu, nhưng cha mẹ thì không được.

Hoàng Lão Thực và Phùng Thị đối với hắn, không giống cha mẹ đối với con cái, lại giống như đối mặt với tổ tông vậy, bởi vì tự ti, e sợ bị nhi tử ghét bỏ nên nói chuyện thận trọng, hành động e dè, thường thường vụng trộm xem sắc mặt hắn, làm cho hắn không được tự nhiên. Ít nhiều Đỗ Quyên và Hoàng Ly ở giữa cứu vãn, không khí mới hòa hợp chút.

Hàn huyên một hồi, Phùng thị, Đỗ Quyên và Hoàng Ly đi phòng bếp thu xếp cơm trưa, Hoàng Nguyên mời các bạn học ngồi, đám người Nhậm Tam Hòa, Phùng Trường Thuận ngồi tiếp đón.

Nhưng chưa nói được hai câu, đám người Phùng Trường Thuận đã thấy câu nệ, nên lấy cớ đi ra ngoài, tới phòng khác nói chuyện, chỉ còn lại Hoàng Nguyên tiếp bọn họ.

Lâm Xuân kêu Lâm Đại Mãnh đến cuối hành lang, thuật lại lời của Triệu Ngự sử nói.

Lâm Đại Mãnh mừng rỡ, lập tức nói: “Đương nhiên đi! Vì sao không đi! Xuân Nhi, dù ngươi không khảo công danh, tới thư viện cùng người ta học hai năm cũng có lợi. Bình thường đâu gặp được chuyện tốt như vậy, nơi đó không phải chúng ta muốn là có thể vào. Cũng là ngươi có vận khí tốt, được đại nhân coi trọng. Ngươi chỉ quản đi, cha ngươi để ta trở về nói. Thái gia gia ngươi nghe xong khẳng định sẽ cao hứng.”

Lâm Xuân liền gật đầu nói: “Vậy lát nữa ta tới dịch quán tìm Triệu đại nhân.”

Chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi hắn có thể tìm được vật liệu gỗ không.

Thì ra lần trước từ nha môn trở về, Đỗ Quyên muốn hắn làm vài thứ đặt tại Nguyên Mộng Trai của Hoàng Nguyên bán. Hắn vì quá bận rộn không thể phân thân, nên nói với Lâm Đại Mãnh, thỉnh hắn hỗ trợ tìm nơi bán vật liệu gỗ, mua ít gỗ tốt về dùng.

Lâm Đại Mãnh nói: “Tìm được, chỉ chọn được 2 cây thủy nam, tốt hơn thì không có.”

Dừng lại, hắn lại nói: “Xuân Nhi, ngươi phải vào thư viện đọc sách, không cần làm mấy thứ này, Lâm gia ta không thiếu chút tiền ấy. Còn có, gia gia nói chúng ta cắm rễ ở trong núi, cho nên cũng không nghĩ làm ăn lớn bên ngoài núi. Nếu muốn thì đã sớm đi ra. Ngươi nên dụng tâm đọc sách đi. Lại nói, ngươi đi học còn làm thợ mộc, ta sợ những thư sinh khác sẽ cười ngươi.”

Lâm Xuân yên lặng, ánh mắt sáng ngời nói: “Không có việc gì, không phải ta làm mỗi ngày. Làm cái này... Không chậm trễ đọc sách.”

Đại bá không hiểu, thợ mộc đối với hắn mà nói đã không phải đơn thuần là một nghề, mà như thi họa với người đọc sách, là hàm dưỡng tính tình, đề cao cảm ngộ một môn nghệ thuật, sẽ làm tăng tiến sức lĩnh ngộ nội dung sách vở của hắn, sẽ không chậm trễ hắn học tập.

Thiên hạ đại đạo là tương thông, bất luận ngành nghề nào.

Hắn lại nói khẽ với Lâm Đại Mãnh nói vài câu.

Lâm Đại Mãnh gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Lâm Xuân một mình tựa vào cột hành lang, nhìn Hoàng Nguyên bọn họ ở trong phòng, tai nghe từng trận cười từ bên trong truyền ra, lẳng lặng xuất thần.

Đỗ Quyên bưng 2 cái cái đĩa từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy một mình hắn đứng tại kia, vội vòng qua hỏi hắn: “Sao không đi vào?”

Lâm Xuân nói: “Vừa rồi đi ra cùng đại bá nói chuyện.”

Rồi nhìn đĩa trên tay nàng, lại là hạt dẻ, măng khô ngũ vị hương. Thật ra là Hoàng Ly dễ bị đói, nên mang theo một túi to đồ ăn vặt, đỡ phải tiêu tiền mua bên ngoài, lúc này bị Đỗ Quyên lấy ra chiêu đãi khách.

Đỗ Quyên gật gật đầu, nói: “Đi vào thôi.”

Rồi xoay người muốn đi.

Lâm Xuân đưa tay tiếp nhận một cái cái đĩa, trôi chảy nói: “Ta ở đó cũng không chen miệng được.”

Đỗ Quyên dừng bước quay đầu, yên lặng nhìn hắn một hồi, nghiêm mặt nói: “Vây cũng phải đi! Không thể vì lý do này mà không dám đối mặt với bạn hắn.”

Lâm Xuân nhìn nàng có chút ngạc nhiên.

Đỗ Quyên trịnh trọng nói: “Lâm Xuân, ngươi phải thản nhiên đối mặt những người này, tựa như tại thôn Thanh Tuyền đối mặt với bất cứ ai. Tuy bọn họ có gia thế tốt hơn ngươi, gặp nhiều chuyện tốt hơn ngươi, nhưng hôm nay ngươi cũng thấy qua, ngươi cũng không kém bọn họ nên không cần tự ti. Lòng ngươi không có chuyện muốn nhờ vả, đối mặt với bọn hắn không cần khúm núm, nịnh nọt. Ngươi có ưu thế của mình, không cần so bì với bọn hắn, cũng không cần cùng bọn họ tranh đua. Ngươi chỉ cần nhìn nhiều nghe nhiều để học hỏi. Kiến thức của ngươi ở thôn Thanh Tuyền chưa qua thực hành, mở rộng nhân sinh của ngươi, đây mới là mục đích!”

Lâm Xuân dùng sức gật đầu nói: “Biết.”

Tuy hắn không tự ti, nghe xong lời Đỗ Quyên nói, vẫn không do dự chút nào gật đầu, bởi vì đây đúng là ý nghĩ trong lòng hắn.

Lập tức, hai người cùng đi vào.

Không khí trong phòng đang sôi nổi, các thư sinh đang nói đến lúc Đỗ Quyên diễn thuyết nhuệ khí thiếu niên trên công đường, kìm lòng không đậu tâm tình kích động, lại bắt đầu “sôi nổi văn tự“.

Đỗ Quyên không đi vào, đem cái đĩa giao cho Lâm Xuân, cho hắn bưng vào.

Nhìn thấy Lâm Xuân, Hoàng Nguyên vội gọi hắn qua ngồi.

Lâm Xuân cười đem cái đĩa đặt lên bàn, quay đầu lại tiếp nhận việc trên tay Hoàng Ly, nhóm bếp nấu nước pha trà, cho nàng đi phòng bếp hỗ trợ.

Dù Hoàng Nguyên là chủ nhân, với Hoàng gia còn mới lạ, những người khác đều là khách, cho nên Lâm Xuân thây thế giúp đỡ.

Động tác của hắn không ưu nhã, vẻ mặt lại rất chuyên chú, người bên ngoài không để ý tới, vẫn hứng trí bàn luận, chỉ có Tảm Hư Cực và Thẩm Vọng ngưng thần chú ý hắn.

Lâm Xuân nếm nước trước, âm thầm lắc đầu, cảm thấy thực quá kém.

Nhưng cũng không có cách nào, đành phải pha hai ấm trà, theo thứ tự là “Phượng vĩ trà” và dã trà bình thường, rồi châm trà cho mọi người. Mọi người uống thử rất là ngạc nhiên, không nghĩ tới Hoàng gia tự cho là “hàn môn” lại có trà ngon như vậy, hơn nữa hiển nhiên không phải một trong tất cả các loại trà nổi tiếng bọn họ từng uống, không có bán trên thị trường.

Thấy vẻ mặt mọi người, Lâm Xuân giải thích: “Đây là trà hái trong núi!”

Mọi người đều khen ngợi, hỏi chuyện sinh hoạt trong núi, chuyển tới chuyển lui chuyển tới trên người Đỗ Quyên, liền hỏi Lâm Xuân về bài “Nhuệ khí thiếu niên” của Đỗ Quyên.

Mắt Hoàng Nguyên chợt lóe, nhìn Lâm Xuân không nói.

Lâm Xuân nói: “Nàng lo lắng cho Hoàng huynh đệ, dưới sự phấn khích mới thốt ra lời trong lòng. Đây mới là chân ngôn. Ta là thiếu niên không chính là như vậy sao?”

Mọi người nhìn nhau.

Nhưng nghĩ lại, linh cảm được tinh thần như vậy, thật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Hoàng Nguyên thản nhiên cười, kêu tiểu nhị tới chuẩn bị giấy và bút mực.

Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng xong, hắn đứng bên cạnh bàn, múa bút vẩy mực, đem lời mọi người đối đáp trên công đường chỉnh lý lại, phỏng theo nghị luận tạp văn đương thời, viết thành một cuốn < thiếu niên nói >, thuật lại đối đáp hôm ấy, không câu nệ cũ kỹ ghi lại, miêu tả hoặc trích dẫn, dùng chuyên môn luận chứng nhuệ khí thiếu niên, liên hệ đến sự ảnh hưởng đối với tương lai quốc gia, khí thế bàng bạc, đầy giấy đều là hào hùng vạn trượng, giữa những hàng chữ tràn đầy tinh thần phấn chấn không có gì sánh kịp.

Sau này Đỗ Quyên nhìn thấy bản cải biên “Thiếu niên Đại Tĩnh nói”, kinh hoảng thiếu chút rớt cằm, với sự sáng tạo nhanh nhạy của Hoàng Nguyên bội phục không thôi.

Hơn nữa nói trước mắt, mọi người đợi hắn viết xong, đều cảm thán sợ hãi than.

Tảm Hư Cực yên lặng đọc, cũng không lên tiếng.

Thẩm Vọng thở dài: “Hiền tỷ đệ thật đúng là... Không hổ là tỷ đệ sinh đôi. Đây là ngày của < thiếu niên nói >, văn chương thêm thư pháp của Hoàng hiền đệ, sợ là sẽ danh truyền thiên cổ, ngàn vàng khó cầu.”

Tiếng nói vừa dứt, hai tay Tảm Hư Cực cầm lấy tờ giấy, lấy khẩu khí dứt khoát không cho chối từ nói với Hoàng Nguyên: “Lúc trước ngươi khách khí với ta nửa ngày, đều là lời nói suông, không bằng dùng cái này cảm tạ ta. Ta nhận!”

Hoàng Nguyên ngạc nhiên.

Thẩm Vọng kêu to không chịu, các thư sinh khác cũng ồn ào theo.

Bài văn này xuất sắc là không thể nghi ngờ, chỉ là Hoàng Nguyên tuổi trẻ, thư pháp chưa thành thục, trước mắt thanh danh còn chưa nổi bật, thêm một thời gian chờ hắn lớn lên, ngàn vàn khó cầu là điều không khoa trương chút nào.

Tranh cãi ầm ĩ không ngừng, cuối cùng vẫn do Hoàng Nguyên ra mặt, đem bài viết này đưa cho Tảm Hư Cực, kỳ thật chính là đưa cho Tảm tuần phủ; Mặt khác, hắn lại tự mình viết một bài khác, là phần diễn thuyết cuối Đỗ Quyên trình bày, nào là “Mặt trời đỏ mới lên, ánh sáng rực rỡ...”, đưa cho Thẩm Vọng, cũng là đưa cho Trầm tri phủ.

Nếu không nhờ hai người này, mạng hắn sợ cũng không còn, đương nhiên không thể không cảm tạ.

Thẩm Vọng hai người mừng rỡ đầy mặt tươi cười, mọi người cũng đều vây quanh bình luận, sự hâm mộ không cần nói cũng có thể hiểu. Tiếng cười nói, chuyện trò, hào hùng, chính là “khí phách thư sinh, mạnh mẽ phóng khoáng”!

Lâm Xuân đứng ở một bên an tĩnh nghe, cũng không chen vào.

Bỗng Thẩm Vọng liếc mắt nhìn nhìn thấy hắn, vội kéo đi qua, hướng mọi người nói: “Lâm huynh đệ đối với hội họa rất có kiến giải, thỉnh hắn bình phẩm bức tranh của ta như thế nào.”

Nói xong, mở một cái quạt xếp ra, trên quạt vẽ một bộ sơn thủy.

Lâm Xuân nghe xong sửng sốt, lại thấy mọi người đều nhìn hắn, liền do dự.

Hắn thật không biết bình thế nào, bởi hắn ít thấy tranh vẽ, thật không thể thêm vào hay bác bỏ, tiêu chuẩn chính là vấn đề.

Nhưng nếu không nói gì sẽ bị những người này xem nhẹ, hắn cũng không muốn.

Nghĩ xong, hắn cúi xuống tỉ mỉ đánh giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.