Đưa bè gỗ lên tới thượng du, Bệnh Chốc Đầu giao mái chèo cho Nhị Ny, hắn mới tập trung thả lưới.
Mỗi mẻ lưới kéo lên đều có các loại cá khác nhau nhảy loạn.
Đám người Đỗ Quyên tranh nhau bắt, sau đó ném vào trong thùng nước, “bùm” “rầm”, thêm tiếng cười nói, chấn động đến mức bè gỗ đung đưa, làm cho mặt nước gợn lên từng vòng sóng, làm ánh đèn yếu ớt nhấp nháy.
“Nhỏ đều thả đi.”
“Cái này không nhỏ, cá này khó lớn lắm.”
“Ai nha, Hoàng Lạt Đinh ai! Ta thích nhất cá này kho tàu.”
...
Nhặt xong, Bệnh Chốc Đầu lại thả lưới lần nữa.
Ba cô gái thì an vị nhàn thoại.
Trên sông dưới bầu trời đêm, bè gỗ lẳng lặng trôi, tiếng nói chuyện các nàng không tự chủ buông thấp, như sợ kinh động trời đêm đang say giấc.
Người nhàn tâm cũng nhàn, đêm tĩnh tâm cũng tĩnh, thân mình bập bềnh theo dòng nước, ngước nhìn trời sao, dần dần hai mắt mờ sương, lời nói cũng trở thành nỉ non... Nhưng rất nhanh Bệnh Chốc Đầu kéo lưới lên, các nàng lại tranh nhau bắt cá, lại là một trận cười đùa.
Đang chơi được vui vẻ, Bệnh Chốc Đầu bỗng nhiên nói: “Đừng ồn! Nghe bên kia —”
Nói xong chống mái chèo, lẳng lặng lắng nghe.
Đám người Đỗ Quyên cũng đều vểnh tai lên nghe.
Vì thế nghe trên núi truyền đến tiếng gõ cửa, kêu: “Đỗ Quyên, Đỗ Quyên!”
Thanh âm khẩn trương còn mang theo kinh hoảng, trong đêm vắng nghe rất kinh tâm.
Đỗ Quyên giật mình, vội đứng lên hương về phía đó trả lời: “Ta ở đây!”
Thanh âm truyền đi xa, quanh quẩn nơi chân núi.
Quế Hương thấp giọng nói: “Là Đại Đầu cậu và mợ.”
Đỗ Quyên gật đầu, ngạc nhiên đã trễ thế này bọn họ tới làm gì.
Bệnh Chốc Đầu không cần Đỗ Quyên phân phó, không thả lưới nữa, dùng sức khua cây trúc, bè gỗ tựa như mũi tên xuôi về hạ du.
Rất nhanh, bọn họ chèo đến trước cửa nhà Bệnh Chốc Đầu.
Bệnh Chốc Đầu đưa bè gỗ cập bờ. Đỗ Quyên, Quế Hương liền nhảy lên bờ, ba bước chạy về nhà.
Còn chưa tới cửa, Đỗ Quyên liền hỏi: “Thím, sao các ngươi tới đây?”
Lâm Đại Đầu cướp lời khiển trách: “Buổi tối cũng không ngoan ngoãn ở nhà, đã chạy đi đâu? Thật không bớt lo! Nếu chúng ta không đến, còn không biết các ngươi làm cái gì nữa.”
Quế Hương nói: “Chúng ta cùng Bệnh Chốc Đầu và Nhị Ny xuống sông đánh cá.”
Lâm Đại Đầu cả giận nói: “Buổi tối đánh cá cái gì? Lạnh như vậy lỡ té xuống sông thì sao?”
Đỗ Quyên đi tới gần, không cãi với hắn mà hỏi Đại Đầu thím, sao muộn như vậy còn tới, có phải đã xảy ra chuyện hay không.
Vợ Đại Đầu nhìn thấy nàng, yên lòng, liền nói: “Chúng ta đến bồi ngươi.”
Đỗ Quyên kinh ngạc nói: “Ở cùng ta?”
Lâm Đại Đầu không nhịn được nói: “Đi vào nói, đi vào nói.”
Đỗ Quyên vội mở cửa, mấy người liền đi vào.
Trong sân lại vang lên tiếng chó sủa non nớt.
Vợ Đại Đầu vừa đi vừa nói khẽ giải thích với Đỗ Quyên: “Ban ngày ngươi và Vương gia đánh một trận, phụ nữ kia bị đánh, người nhà hắn lại nhiều, chúng ta nghĩ lại không yên lòng, muốn đến bồi ngươi ngủ. Hạ Sinh và Thu Sinh không tiện đến, nên ta và cha hắn tới.”
Đỗ Quyên sợ ngây người, đứng lại ngốc hỏi: “Bọn họ còn dám tới hại ta?”
Lâm Đại Đầu nói: “Sao lại không dám? Gây thù, lo xa không vô ích!”
Nói xong đem 2 cây chổi nhỏ bện bằng có lau kẹp dưới nách đặt ở hành lang.
“Đan cho ngươi 2 cây chổi nhỏ. Cây chổi trúc của quét kêu rồn rột, ồn chết người, lại không sạch; cái này tốt, vừa nhẹ, quét rác cũng sạch sẽ.”
Đỗ Quyên cảm kích nói: “Đa tạ Đại Đầu bá bá.”
Người này rất thận trọng, thận trọng hơn cả vợ, là điển hình người của gia đình.
Quế Hương đã mở cổng, lại đi tới góc tường lấy cái đèn có chân bằng đá ra thắp lên, vợ chồng Lâm Đại Đầu mới cùng với Đỗ Quyên đi vào, ngồi xuống nói chuyện.
Thì ra, Lâm gia nghe được cha mẹ Hòe Hoa trở về chịu gia pháp, lại nghĩ tới buổi chiều Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên ra tay tàn nhẫn, rất sợ Vương gia có người không phục, ngầm trả thù. Hoàng gia kề bên Lâm gia, trong nhà lại có người lớn, đương nhiên không sợ. Đỗ Quyên chỉ có một mình ở ngoài chân núi, không tính gần nhà Bệnh Chốc Đầu và Lý gia, bởi vậy Lâm Đại Đầu không yên lòng, cùng vợ đích thân đến.
Đỗ Quyên nghe nhưng không tin, luôn cảm thấy nông dân cãi nhau thật ác liệt, cũng sẽ không âm độc giở trò xấu, giết người phóng hỏa.
Lâm Đại Đầu trừng mắt nhìn nàng, nói: “Ngươi còn nhỏ biết cái gì! Năm rồi Lâm gia và Vương gia cũng cãi nhau, gây thật lớn, một đứa con Vương gia thừa dịp đêm tối chạy tới nhà ông nuôi ngươi, siết chết con chó, trâu và con lừa, heo cũng bị giết, đầy sân đều là huyết, cuối cùng còn thả một cây đuốc đốt đống củi trong nhà...”
Quế Hương vội vàng nói: “Việc này ta có nghe ta cha nói qua.”
Đỗ Quyên há to miệng nói: “Sao ngươi không nói với ta?”
Quế Hương nói: “Chuyện đã bao năm rồi, khi không ai nhắc tới mấy chuyện đó.”
Lâm Đại Đầu và vợ cũng lật chuyện xưa ra mà nói, nào là nhà ai cùng nhà ai kết thù, nào là hai nhà vốn là người quen cũ sau này trở mặt thành thù, lại có hai nhà vốn có thù, kết quả hai nhà trai gái cương quyết không kết thân... Chuyện nhà chuyện cửa kéo một cái là mấy chục đến trăm năm, phong phú nhiều vẻ, còn nặng nhẹ khác nhau.
Lâm Đại Đầu diễn cảm rất lưu loát, phối hợp với động tác thủ thế tăng hiệu quả lên rất nhiều, rất giống như nói cổ thư.
Đỗ Quyên và Quế Hương mở lớn mắt lắng nghe, thỉnh thoảng còn đặt câu hỏi.
Mấy người nói một hồi, cười một trận, lại cảm thán một lúc, tổng kết một phen, rất có tư vị. Đỗ Quyên còn bưng nước trà cùng đồ ăn vặt đến, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Hai vợ chồng Lâm Đại Đầu đều cảm thấy: vẫn là con gái tốt. Xem đi, bọn họ vừa đến nhà Đỗ Quyên đã có nhiều chuyện nói, cũng vui vẻ, không giống như ở nhà, đối mặt với mấy tên hỗn tiểu tử, ngoại trừ sinh khí thì là lo lắng.
Đêm khuya, nói đến mệt mỏi, mọi người mới nấu nước tắm rửa rồi ngủ.
Đỗ Quyên an bài hai người nghỉ tạm ở thư phòng.
Trong thư phòng ngoại trừ sạp mỹ nhân Lâm Xuân mang tới, có thêm một cái giường La Hán mới, vừa lúc cho 2 người ngủ.
Suốt đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau hai người đã rời giường qua sông về thôn.
Lúc gần đi nói, đêm nay còn muốn đến.
Đỗ Quyên nhìn bờ bên kia sông, không khỏi nhíu mày.
Ăn điểm tâm xong, 2 vợ chồng Nhị Ny kêu Đỗ Quyên đi chặt củi.
Núi bao bọc bốn phía, người dân thôn Thanh Tuyền đương nhiên không thiếu củi đốt.
Nhưng bọn hắn bình thường không đốn củi ở vùng phụ cận thôn trang, mà đi tới khu rừng xa hơn chặt củi lớn. Cái gọi là củi lớn là nhánh cây to cỡ cánh tay hoặc là cả cây tùng, như vậy đốt được lâu hơn, hơn nữa có thế lấy được than. Có than, mùa đông đốt bếp lò cũng tốt, sưởi ấm cũng tốt.
Đỗ Quyên cũng muốn dự trữ thêm củi lớn qua mùa đông, vì thế xách búa đi theo.
Bận rộn một ngày, chạng vạng mới trở về.
Tới buổi tối, quả nhiên vợ chồng Lâm Đại Đầu lại tới nữa.
Từ nay về sau, sinh hoạt của Đỗ Quyên không phải đốn củi thì là vào núi săn thú, hoặc vào núi bắt cá, đúng tiêu chuẩn đánh cá và săn bắt kiếp sống. Ngẫu nhiên cũng ở nhà nghỉ một ngày, thì nhất định vội vàng thu thập đất trồng rau, hoặc muối thịt, làm đồ ăn.
Trong thời gian này, Lâm Xuân gửi thư vài lần.
Trong thư hắn nói, tuy không gặp được sư phó, nhưng từ bạn hắn cho biết, hắn đi phương Bắc làm việc. Đầu tiên định ra một tháng sẽ trở về, khả năng trên đường bị trì hoãn, nói sư mẫu và Đỗ Quyên không cần lo lắng.
Có thế Đỗ Quyên mới buông tim xuống.
Nàng phát hiện hắn viết thư cho mình không theo quy cách nào: có lúc là chút việc vặt, có khi lại là một sự kiện hoàn chỉnh, có lúc là một tin đồn thú vị, đại khái mỗi ngày phát sinh cái gì, nhớ tới cái gì, hắn lập tức viết xuống, mỗi ngày tích góp, sau đó gửi về nhà.
Chạng vạng, Đỗ Quyên ngồi ngoài hành lang trên lầu đọc thư.
Đọc xong, nàng sẽ hồi âm cho hắn.
Nên khiêng bàn ra lan can viết.
Chuyện đốn củi, săn thú, bắt cá vất vả nàng một mực không nói, mà miêu tả sống động những cảnh đẹp khác nhau mỗi ngày nàng ngắm nhìn ở ban công, kể lại cảnh vui sướng khi ngồi bè gỗ phiêu lưu bắt cá, còn có rau cỏ ngoài ruộng um tùm thế nào, tiếng tiêu quanh quẩn Nam Sơn ra sao cùng với tâm tình yên tĩnh khi thổi tiêu...
Những văn tự này, đọc có thể tưởng tượng ra bức tranh sơn thủy trước mắt.
Như Gió chạy tới, lẳng lặng nằm bên chân nàng nhìn về phía trước.
Trong sân phía dưới, 2 con chó con “uông uông” gọi, như vĩnh viễn không biết mệt.
Như Gió đại khái nghe bị phiền, chồm xuống gầm nhẹ một tiếng chấn trụ.
Chó con ngửa đầu chống lại nhìn thoáng qua, lập tức ngoắc ngoắc đuôi chạy vào nhà.
Chỉ chốc lát, chúng nó cũng trèo lên lầu, thân mình béo phì lấn tới lấn lui bên chân Đỗ Quyên.
Như Gió thấy chẳng những không chấn nhiếp được 2 quả cầu thịt, chúng nó còn lật ngược thế cờ trêu chọc đến bên người, rất sinh khí, nhe răng rống chúng nó một tiếng, bộ dáng rất hung ác.
Chó con không hiểu nhìn con mèo to như muốn hỏi: “Ngươi phát bệnh thần kinh gì hả?” Chúng nó ở chung nhà với Như Gió, thấy trước nay nó không làm thương tổn súc vật trong nhà, theo bản năng tâm lý sợ hãi liền nhạt đi.
Đỗ Quyên nhìn chó con ngây thơ vô tội, bộ dáng Như Gió phẫn nộ không kiên nhẫn, cười ngửa tới ngửa lui, lập tức đem một màn này viết vào trong thư.
Quế Hương đi tới hỏi: “Cười cái gì?”
...
Ở đây, cuộc sống cứ yên tĩnh trôi qua.
Bên Vương gia không có động tĩnh gì, như chuyện lần trước bị đông kết.
Đỗ Quyên khuyên hai lần, vợ chồng Lâm Đại Đầu không đến bồi nàng nữa.
Gần tới cuối năm, Quế Hương cũng bị nương nàng kêu trở về.
Nàng không cam nguyện nên cứ cách năm ba bữa chạy tới ở một đêm.
Thấy đã gần đến tháng chạp, Đỗ Quyên kêu Hoàng Tiểu Bảo và Hoàng Ly, theo Lâm Đại Mãnh và đám người Thu Sinh vào núi săn bắn, vừa là chuẩn bị cho Hoàng Tước Nhi thành thân, hai là vì cuối năm chuẩn bị hàng tết. Hoàng Lão Thực và Hoàng lão Nhị cũng đi theo.
Sau vài lần vào núi, đã là mùng mười tháng chạp, Hoàng gia, Lâm gia bận rộn không ngừng. Hoàng Tước Nhi sắp xuất giá, nên được nuông chiều, không cho làm việc. Nàng liền lợi dụng thời gian tới nhà Đỗ Quyên nói chuyện, ở lại hai ngày.
Bên ngoài âm u, lạnh buốt, 2 chị em mang lò lửa từ nhà kho đằng sau nhà bếp ra, đặt ở cửa phòng để chiếu sáng, Đỗ Quyên lại đặt hai cái ghế bên cạnh lò lửa.
Ghế ngồi không thẳng mà là hình cung, đặt bên cạnh lò lửa cũng hình cung, vừa lúc ăn khớp.
Hoàng Tước Nhi khen: “Cái ghế này làm khéo, vừa vặn với lò này.”
Nói xong cởi giày, nhấc chân bước vòng qua lò lửa, ngồi xuống ngã ra phía sau một chút, rất thoải mái không khỏi tán thưởng vài câu.
Đỗ Quyên cười nói: “Lâm Xuân làm việc thích động não. Nếu thấy tốt, hắn sẽ giữ lại ưu điểm; nếu cảm thấy có hoa không quả, hắn sẽ tự mình nghĩ cách cải tiến. Lúc làm việc cũng luôn lấy giản tiện thực dụng làm chủ, sau đó mới suy xét đến vấn đề mỹ quan.”
Hoàng Tước Nhi nghe nàng khen Xuân Sinh như vậy, lặng lẽ cúi đầu cười.
Muội muội có thể từ từ chuyển giao trái tim tới Lâm Xuân, là hy vọng nàng muốn nhìn thấy nhất.
Lập tức 2 chị em ngồi bên lò lửa, nói chuyện thêu thùa may vá.
Đỗ Quyên giúp Hoàng Tước Nhi vé một kiện áo lót bằng da mặc bên trong.
Hoàng Tước Nhi vừa nạp đế giày, vừa nói cho nàng biết Tảm Lao Yên năm sau sẽ đi Cây Lê Câu, ở nhà đại cữu gia gia và đại cữu nãi nãi, còn nói Tảm Lao Yên giúp nàng thêu một kiện áo cưới.
Đỗ Quyên an tĩnh nghe, nghĩ sớm hay muộn gì cũng phải đi bước này.
Kỳ thật nàng cũng không thể làm như không có chuyện gì.
Nhưng cách xa, đau đớn cũng xa, mơ hồ, nhàn nhạt...
Buổi tối, 2 chị em xách ba bốn thùng nước nóng hầm hập lên lầu tắm rửa, rồi tựa vào giường nói chuyện.
Như Gió đi dạo trên núi một vòng trở về, vừa định đến bên hông nhà lẻn vào viện, bỗng nhiên như nhận thấy được cái gì, nghiêng tai lắng nghe một hồi, lập tức Như Gió chạy về hướng hậu sơn. Nó dừng lại trước một cây đại thụ, ngửa đầu hướng lên cây gầm nhẹ.
Lâm Xuân nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống, nói: “Là ngươi thính tai!”