Lâm Xuân thấy Đỗ Quyên từ Hoàng gia đi ra không có việc gì, âm thầm cao hứng.
Một đường thấp giọng nói giỡn với nàng, hắn lại có niềm vui sướng mừng năm mới của thiếu niên, nhìn người lui tới hai bên đường thôn, tiếng cười như nước, cảm thấy hết sức vui vẻ náo nhiệt.
Tết, vĩnh viễn là ngày hội trọng đại trong cuộc sống của nông dân sơn dã đơn thuần.
Nhà cũ Lâm gia tuy không như lời Lâm Đại Đầu nói là chật chội muốn sụp, cũng là phi thường náo nhiệt: phòng khách truyền ra từng trận xôn xao, đó là thanh âm của nam nhân; trong sân rất nhiều con nít đùa nháo; ở hàng hiên Đông sương, Quế Hương, Thanh Hà và đám chắt gái, đám cháu ngoại nữ đang vây quanh Lâm lão thấi thái và mấy bà già đang phơi nắng, vừa cắn hạt dưa nói nhảm.
Đỗ Quyên nói với Lâm Xuân: “Người trong phòng nhiều, ta không vào. Ngươi và Hạ Sinh ca ca đi thôi, ta và tỷ tỷ đến bên lão thái thái.”
Lâm Xuân nói: “Chúng ta cũng tới dập đầu lão thái thái.”
Nói xong đám người đi tới hành lang.
Quế Hương nhìn thấy các nàng, vội vàng ngoắc kêu.
Đám người Đỗ Quyên dập đầu Lâm lão thái thái xong, Lâm lão thái thái cho quà tết Hoàng Tước Nhi, là một bộ khuyên tai vàng nạm ngọc, cũng cho Đỗ Quyên và Viễn Thanh bao lì xì, nhưng chưa cho Lâm Xuân và Hạ Sinh, kêu bọn hắn tới phòng khách, nói thái gia gia có quà cho bọn họ. Sau đó, có bé gái chạy vào phòng bưng ghế gỗ đến cho đám người Đỗ Quyên ngồi. Mọi người tiếp tục nói cười.
Lâm Xuân nhìn Đỗ Quyên mỉm cười nói: “Lát nữa các ngươi tới đây.”
Đỗ Quyên vội gật đầu, huynh đệ Lâm Xuân bước đi.
Đám người Quế Hương nghe, không biết hắn có ý tứ gì.
Người đã đi, cũng không đuổi theo hỏi, tiếp tục nói giỡn.
Lâm lão thái thái dùng ánh mắt ôn nhuận đánh giá vẻ mặt Đỗ Quyên, âm thầm gật đầu.
Rồi kéo tay nàng cười hỏi có lạnh hay không. Đỗ Quyên nói không lạnh.
Bà lại hiền lành cười nói: “Quế Hương, Thanh Hà đều nói tối qua thật cao hứng, chơi đến rất khuya còn chưa muốn đi. Đúng lúc cha Quế Hương làm bàn đá. Lát nữa chúng ta cũng nướng thịt ăn.”
Đỗ Quyên nghe xong buồn cười, liền đem chuyện của Hạ Sinh nói ra.
Thanh Hà đẩy Quế Hương nói: “Nói cha ngươi mau lên, nhanh chóng làm bàn đá, khẳng định sẽ bán đắt. Bằng không mọi người đều muốn, làm không kịp đâu.”
Mọi người nghe xong đều cười ha ha.
Quế Hương cười nói: “Làm bàn đá mới không dễ dàng đâu. Cha ta dùng bàn đá đã tạc sẵn làm mới có thể nhanh chút.”
Đám con gái nói xong, bắt đầu nói đến chuyện quần áo mặc trên người, trang sức trên đầu, cùng với dáng người và làn da, sau đó nói đến bảo dưỡng trang điểm thế nào. Yêu làm đẹp vẫn là đề tài muôn thuở của con gái.
Các bà già mỉm cười nhìn các nàng, giống như nhìn thấy chính mình khi xưa.
Đỗ Quyên ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lâm lão thái thái tựa vào ghế gỗ, đầu kề bên bức tường cổ bằng gạch xanh loang lổ, khóe mắt, trên trán mặc dù có rất nhiều nếp nhăn, miệng cũng móm lại, nhưng hai má hồng hào. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lại có cảm giác sáng loáng. Bà ôm một con mèo trong lòng, tay khô cằn không ngừng vuốt long nó, hai mắt mèo híp lại, thập phần hưởng thụ vuốt ve của bà.
Tình cảnh này tựa như một bức họa, phản ánh năm tháng phong sương của nhân sinh phong phú.
Lâm lão thái thái thấy nàng nhìn mình, chậm rãi nói: “Chúng ta là nông dân, hàng năm làm việc. Tay, mặt đều khó trơn mịn. Các ngươi là con gái, tuổi này tựa như hoa mới nở, là lúc đẹp nhất. Đợi gả cho người, sinh con, vài năm sẽ thay đổi. Chúng ta khi xưa dùng nước vo gạo rửa mặt, nước cơm cũng tốt; lúc cho con bú, đem sữa bôi lên mặt cũng tốt, làm việc lưu tâm chút, mới khá hơn.”
Đám người Quế Hương cười hỏi, lão thái thái lúc còn trẻ có phải là mỹ nhân hay không.
Thanh Hà gấp gáp, trực tiếp hỏi: “So với Đỗ Quyên thế nào?”
Lâm lão thái thái và mấy bà già nghe xong đều cười.
Lâm lão thái thái nhìn Đỗ Quyên mỉm cười nói: “Đỗ Quyên xinh đẹp thì không khó, khó được là đứa trẻ này tính tình tốt, cười rộ lên người ta nhìn trong lòng thoải mái...”
Mấy bà già nghe xong đều gật đầu, ánh mắt nhìn Đỗ Quyên rất tán thưởng.
Thanh Hà ghen tỵ nói: “Chúng ta cười không đẹp sao? Giống sói à?”
Mọi người cười ha ha.
Lâm lão thái thái liếc mắt nhìn nàng, sẵng giọng: “Ngươi nha, đừng cứ bá đạo như vậy, cứ như người ta thiếu tiền ngươi vậy, cười rộ lên dễ coi hơn.”
Thanh Hà nghe xong ngượng ngùng cúi đầu.
Đang nói, trong viện truyền đến tiếng trống.
Một bé gái hơn mười tuổi chạy tới nhìn thoáng qua, lại chạy như bay trở về, hưng phấn nói với mọi người: “Bọn họ chèo thuyền hoa, chơi xiếc đó. Lão thái thái mau đến xem.”
Quế Hương chợt nói: “Hèn chi Xuân Sinh ca ca nói như vậy.”
Vội gọi mọi người: “Mang ghế xích ra đây chút có thể nhìn thấy.”
Vì thế mọi người dời ghế ra ngoài, đặt ở góc tường Đông sương, quả nhiên nhìn thấy. Thì ra các huynh đệ trong tộc Lâm thị đang nháo xuân.
Một nhóm người đang chèo thuyền hoa. Thuyền hoa là dùng trúc đan lại, bên ngoài dán giấy, dán lên các loại đồ án Cát Tường vui vẻ. Người ở trong thuyền, dùng tay nâng thuyền hoa vừa đi vừa hát. Trước đây đều ở trong sông dùng thật thuyền diễn, nay Hoàng Nguyên ở trong thôn mở xưởng giấy, cho nên bọn họ liền dùng thuyền hoa giấy diễn hành trên đất bằng.
Ngoài ra, còn có đám con nít mặc xiêm y da thú, hoá trang thành các loại động vật đi cà kheo, bày ra tư thái thiên hình vạn trạng, chọc mọi người phình bụng cười to.
Đang nhìn hoa cả mắt, một đầu sư tử uy vũ mang theo hồng tú cầu lủi lên đỉnh, dọc theo nóc nhà Đông sương, phòng khách và Tây sương rồi tới tường viện phía trước lăn mình nhảy lên. Tiếng trống càng nhanh, sư tử nhảy chạy càng mạnh mẽ. Múa đến nóc nhà trung ương nói điêu khắc thú vật, cùng với tiếng la xao vang, sư tử dừng lại, nâng lên đại hồng tú cầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát ra một tiếng rống dài.
Động tác có độ khó cao này, trừ bỏ Lâm Xuân không có người thứ 2 nghĩ ra.
Đám người Lâm lão thái gia nhìn cười không khép miệng, cho rằng đây là dấu hiệu hưng vượng.
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, rất nhanh hấp dẫn vô số thôn dân đến nhìn xem, làm đại viện Lâm gia chen lấn chật như nêm cối, tiếng cưồi, tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt lọt vào tai.
Đang lúc Đỗ Quyên xem say mê, một con khỉ đạp lên cà kheo đi tới trước mặt, trước vò đầu bứt tai, õng ẹo tạo dáng một hồi, mọi người cười, hắn liền chắp tay thở dài, xoè bàn tay lông lá trước mặt Đỗ Quyên, mắt ba ba nhìn hạt dẻ rang đường trên tay nàng.
Đám người Quế Hương ầm ầm cười to.
Đỗ Quyên nhìn đôi mắt đen nháy chuyển động, kêu to: “Nhậm Viễn Minh!”
Vừa kêu vừa nhanh tay lột hạt dẻ nhét vào miệng hắn, cười không ngừng.
Con khỉ ăn hạt dẻ, cong tay chào mọi người, xoay người định đi.
Tiểu Viễn Thanh nghe Đỗ Quyên gọi tên ca ca, mừng rỡ, tiến lên nắm lấy cái đuôi khỉ, nhất thời con khỉ nhỏ và cà kheo đồng loạt ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu “Ái da“.
Mọi người cười nghiêng ngã thành một đoàn.
Đỗ Quyên bước lên phía trước nâng đứa nhỏ dậy. Một lần nữa đứa nhỏ leo lên cà kheo chạy.
Nháo xuân diễn ra cho tới buổi trưa mới nghỉ.
Buổi trưa, Lâm gia bày 5 bàn. Phòng khách, sương phòng đều là người. Tiệc rượu đều do vợ Lâm Đại Mãnh và các chị em dâu, cháu vợ làm. Đám con gái thì không cho vào phòng bếp. Đỗ Quyên cũng được thơm lây theo.
Sau bữa cơm. Lâm Xuân biết Đỗ Quyên không kiên nhẫn chờ, liền cáo từ.
Hắn thỉnh Lâm thái gia và lão thái thái đi nhà hắn ăn cơm chiều, nói buổi tối còn vũ một trận.
Lâm thái gia nghĩ năm nay Cửu Nhi theo quân ngũ, Lâm Xuân vào thư viện, Bát Cân và Thu Sinh gây ra chuyện, cũng đi vào núi lập nghiệp, nghe nói chỗ kia còn hết sức tốt, cho nên tâm tình hắn rất vui sướng, đáp ứng, vui tươi hớn hở được đám cháu chắt vây quanh đi tới nhị phòng.
Về đến nhà, Hoàng Tước Nhi không rảnh rỗi, giúp bà bà xuống bếp nấu cơm. Tuy Đỗ Quyên coi như là khách, bởi muốn giúp tỷ tỷ, cũng phải giúp bà vú, cho nên cởi áo choàng, thay một bộ xiêm y cũ của Hoàng Tước Nhi, cũng vào bếp. Quế Hương, Thanh Hà cũng đi theo giúp vui.
Kết quả là, vợ Đại Đầu đứng sang một bên, phòng bếp bị đám con gái chiếm cứ.
Phàm có thể từ trong núi lấy được động vật thực vật, không sai biệt lắm đều làm đồ ăn.
Trong sân hương khí bốn phía, cách thật xa có thể ngửi thấy.
Vì thỏa mãn khát vọng của mọi người đối với bàn đá, Đỗ Quyên kêu Lâm Xuân tới nhà mình cầm bàn đá tới, chuẩn bị buổi tối nướng.
Mặc kệ làm bao nhiêu mỹ thực, theo thường lệ các lão nhân không ăn nhiều. Có ít thứ bọn họ không cắn nổi. bọn họ như cũ ăn rất đơn giản, chỉ là một ngày ăn thêm nhiều lần. Lúc chạng vạng, Đỗ Quyên dùng lò than nấu cháo, cho thêm đầu cá và lát cá vào, thêm chút rau hành, làm thành cháo cá nhẹ nhàng khoan khoái đưa đi.
Kết quả, ăn xong ai cũng khen không dứt miệng, nói vị quá thơm.
Một Huynh đệ của Lâm thái gia nói chưa ăn đã, buổi tối còn muốn ăn thêm.
Đỗ Quyên nghe xong cười, vội vào phòng khách nói cho bọn biết là buổi tối có món ngon khác, nếu hầm cháo sẽ ăn không vô mấy món khác. Một đám lão nhân nghe như vậy, vội vàng nói vậy thì không nấu, đều nghe tiểu Đỗ quyên, nàng nấu cái gì bọn họ ăn cái đó.
Thu phục bọn họ xong, Đỗ Quyên mới ra ngoài.
Ngẫm lại những lão nhân này không khác gì con nít, nàng không khỏi đứng ở hành lang cười trộm.
“Ngươi cười cái gì?”
Đỗ Quyên giật mình, quay đầu nhìn là Lâm thái gia, vội sẵng giọng: “Thái gia gia sao không có tiếng động nào? Làm ta sợ nhảy dựng.”
Lâm thái gia cười híp mắt nói: “Ta thấy ngươi cười như vậy, có phải cười lão bất tử chúng ta thèm ăn hay không?”
Đỗ Quyên liều mạng lắc đầu, chết cũng không thừa nhận.
Lâm thái gia nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên đến gần trước mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: “Đỗ Quyên, ngươi có thể nói cho thái gia gia biết ngươi từ đâu đến hay không? Ngươi nói, ta nghe xong không nói cho người khác. Mặc kệ lai lịch ngươi nhiều kỳ quái, ta cũng không hại ngươi.”
Đỗ Quyên trừng lớn mắt, hoảng sợ nhìn lão yêu tinh.
Nhìn một hồi mới lắp bắp nói: “Thái gia gia, ta... Nương ta sinh ta. A không, nương ta ở trên núi nhặt ta. Việc này ngươi phải hỏi nương ta!”
Lâm thái gia bĩu môi, nhìn nàng bất mãn nói: “Tiểu Đỗ quyên không thành thật!”
Đỗ Quyên kinh hoàng, nói không ra lời.
Lâm thái gia chớp mắt 2 lần, thương lượng: “Ta cũng hiểu được việc này không thể nói lung tung. Hay là ngươi không cần nói trước, chờ lúc ta chết hãy nói cho ta biết. Đỗ Quyên, gia gia thật muốn biết đó! Ta sống lớn như vậy, rất nhiều việc đều chưa thấy qua đâu...”
Đỗ Quyên rên rỉ nói: “Thái gia gia, ta thật sự không có gì nói.”
Lâm thái gia nghi ngờ nói: “Thật không có?”
Đỗ Quyên nhìn hắn muốn gật đầu, lại cảm thấy rất gian nan.
Nàng thật có một số việc kỳ lạ, không thể gạt được người.
Nói dối đối với lão nhân này mà nói, tựa hồ không phúc hậu. Người ta đã nói lúc chết hãy nói cũng được, khát vọng này rất cường liệt!
Nhưng nàng cũng không dễ đồng ý, nghĩ thầm ngươi không biết khi nào sẽ chết, giống như ngươi không bệnh không tai, không chừng ngủ một giấc không tỉnh dậy, liền đi, sao ta nói với ngươi được chứ?
Đang phát sầu, bỗng liếc mắt nhìn nhìn thấy Lâm Xuân từ bên ngoài đi vào, trong lòng linh quang chợt lóe, thật nhanh nói với lão nhân: “Đợi đến ngày Lâm Xuân cưới ta, ta sẽ nói cho thái gia gia!”