Cửu Nhi bị quét trúng cũng không khóc, quát to một tiếng níu ống tay áo của Lâm Xuân kéo ngược về.
Hai anh em vừa lại gần là đánh nhau.
Lâm Đại Mãnh xem ngây người.
Vợ Đại Mãnh đi chung quanh vỗ tay nói: “Nhìn xem! Nhìn xem! Ta đã nói mà.”
Rồi cười ngửa tới ngửa lui.
Lâm Đại Mãnh quát: “Tiểu tử này giỏi! thật đoạt vợ?”
Đỗ Quyên âm thầm trợn trắng mắt, thầm nghĩ con trai và cháu của ngươi đều
không phải là đèn cạn dầu, là một phần tử hiếu chiến, cùng bản cô nương
có quan hệ gì?
Trong tiếng cười đùa, ánh mắt Nhậm Tam Hòa
lóe ra, bỗng nhiên nhìn Lâm Đại Đầu nói: “Con trai của Đại Đầu ca không
sai. Đợi trưởng thành ta sẽ dạy hắn săn thú, cũng có thể kiếm chén cơm
ăn.” Rồi nhìn Lâm Đại Mãnh nói: “Đại Mãnh ca có một thân bản lĩnh, Cửu
Nhi không cần ta dạy.”
Lâm Đại Đầu vui mừng nói: “Thật sự? Nhậm huynh đệ nói phải giữ lời.”
Nhậm Tam Hòa nói: “Dĩ nhiên ta có tính toán.”
Lâm Đại Mãnh nghiêm mặt, nói: “Nhậm huynh đệ, ngươi không đúng. Muốn thu
phải thu hết 2 đứa nhỏ. Ta biết ngươi có bản lãnh. Ta so với ngươi thật
kém xa.”
Nhậm Tam Hòa cười nói: “Nếu Đại Mãnh ca coi trọng
tiểu đệ như vậy, vậy ta sẽ bớt chút thời gian chỉ điểm hắn một hai. Chủ
yếu vẫn là Đại Mãnh ca tự mình dạy.”
Lâm Đại Mãnh nói: “Ta biết, ta biết. Ngươi chịu dạy Cửu Nhi là được.”
Hoàng Lão Thực hỏi Lâm Đại Đầu: “Không phải ngươi nói Xuân Nhi muốn học thợ mộc sao?”
Lâm Đại Đầu nói: “Ai nha, ngươi thật là chết cân não! Ai nói học thợ mộc
thì không thể lên núi săn thú? Không nghe người ta nói 'Nghệ nhiều không áp thân' sao. Học nhiều tương lai mới có ngày lành quá. Hoa Nhi nhà
ngươi —— không, là Đỗ Quyên, tương lai hứa cho Xuân Nhi nhà ta là không
sai !”
Hoàng Lão Thực “Nga” một tiếng, nhếch miệng cười.
Về phần Lâm Đại Đầu nói, chuyện Đỗ Quyên hứa cho Lâm Xuân, hắn xảo diệu không đáp lại.
Người thành thật cũng biết tính kế, phát hiện nhà Lâm Đại Mãnh cũng nhìn
trúng con gái hắn, hắn đương nhiên không giống như lúc ban đầu khẳng
định kết thân với Lâm Đại Đầu. Hắn nghĩ đợi khuê nữ lớn, so sánh con
trai hai nhà, tuyển người tốt mới được.
Lão Thực cha cảm thấy
mình thật khôn khéo, suy xét thỏa đáng, biểu hiện rất cao minh, bởi vậy
tâm tình rất tốt, cười híp mắt đứng ở một bên người ta nói cười, mà
không đề cập tới chuyện kết thân với Lâm gia.
Sau một hồi công phu, người còn ở lại trong sân đều biết chuyện kết nghĩa.
Phùng Trường Thuận lập tức trầm trồ khen ngợi, liên tục nói vận khí của cháu ngoại mình tốt, nhận một mẹ nuôi tốt.
Hoàng lão cha và Hoàng đại nương cũng ngoài ý muốn. Đứa cháu gái không biết
có thể nuôi sống hay không, vậy mà được 2 vợ chồng Lâm Đại Mãnh nhìn
trúng, thật là kỳ lạ.
Lại nói chuyện khác, nồi niêu xoong
chảo đều rửa xong, đã trả về cho chủ. Rau xanh cũng đã thu thập xong,
còn thừa không ít. Các nữ nhân mắt thèm nhìn chằm chằm.
Cái này không tiện chia.
Phùng Thị liền đề nghị để vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu cầm về nhà, bởi vì con
mồi do chồng bọn họ đánh, đồ còn lại dĩ nhiên muốn bồi thường cho bọn
họ. Mọi người ăn uống không cần trả tiền sao có thể muốn mang về chứ.
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Vợ Đại Mãnh quyết đoán nói: “Đừng tính kỹ như vậy. Chút đồ đó chia cái gì
mà chia! Ta làm chủ, đều để lại Hoàng gia. Mấy trăm người như thổ phỉ ở
đây quấy rầy cả ngày mà không thể cho ngươi chút gì sao? Ta thấy nhà
ngươi cũng thiếu rất nhiều thứ đâu.”
Đám phụ nữ nghe xong vội đồng ý nhưng không sảng khoái như lúc trước.
Phùng Thị nhìn thần sắc của mọi người sao không biết tâm tư của các nàng, bởi vậy kiên quyết không chịu, đỡ phải bị người nói nhảm, lấy cớ nói nàng
không công mà nhận ưu việt.
Vợ Đại Mãnh trợn mắt nói: “Cũng
không phải cho ngươi hết. Không phải ngươi còn muốn cảm tạ nhà ta và nhà Đại Đầu sao? Bữa cơm tối nay ít nhất phải làm 2 bàn. Nói đến cùng vẫn
là làm cho chúng ta ăn, nói không chừng ngươi còn phải bù thêm. Lại nói
nếu không phải Nhậm huynh đệ cầm những con mồi kia đến, tiệc rượu buổi
trưa còn chưa đủ ăn đâu. Cho nên chút đồ còn dư lại này nên về tay Nhậm
huynh đệ. Ngươi đi hỏi hắn xem hắn có muốn mấy thứ này không, hay là
nguyện ý buổi tối ở lại đây uống rượu?”
Nói xong, liền hô lớn một tiếng “Nhậm huynh đệ”, đem lời nói vừa lặp lại một lần.
Nàng đã sớm phát hiện, Nhậm Tam Hòa đối xử khác với Hoàng gia, cho nên mang hắn ra bịt miệng các phụ nữ khác.
Nhậm Tam Hòa quay đầu cười, nói: “Đều nhờ tẩu tử an bài. Nếu không đủ thì
nói một tiếng, ta lại cùng Đại Mãnh ca đi vào vùng núi phụ cận săn hai
con thỏ và chim trĩ về thêm cơm.”
Lâm Đại Mãnh không nhịn được
quát: “Thêm cái gì mà thêm! Đều mệt mỏi cả mấy ngày, xương cốt đều đau.
Có bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu, đủ ăn là được.”
Vợ Đại Mãnh
nhìn mọi người buông tay nói: “Sao đây? Ta đã nói rồi. Cứ như vậy đi.
Nhà mỗi người vẫn còn đồ chứ? Còn lại nhà ta trước không động, đợi ăn
cơm tối xong tự chúng ta mang về.”
Có thế này mọi người mới thu hồi tâm tư, giải tán.
Trong sân Hoàng gia chỉ còn lại nhà Lâm Đại Đầu và Lâm Đại Mãnh, 2 vợ chồng
Hoàng lão cha và một nhà Hoàng lão Nhị, Nhậm Tam Hòa, nhà Phùng Trường
Thuận.
Vì thế, Phùng thị, vợ Đại Đầu, vợ Đại Mãnh, Phượng Cô, Phùng bà mụ và Hoàng đại nương bắt đầu vội vàng chuẩn bị cơm chiều.
Lúc lấy đồ, Hoàng đại nương thấy thịt tươi còn có nửa con nai hường và hai
con thỏ; 4 rổ rau khô, còn có măng, mộc nhĩ, đậu phộng đậu tương các
loại. Rau dưa cũng không thiếu, , còn có hai chén thịt thỏ đã nấu chín
nhưng chưa động đũa tới. Về phần đồ ăn thừa càng nhiều hơn, chừng 4
thùng lớn, không khỏi kinh sợ.
Hõi nãy người nhiều, mấy thứ này thật muốn chia, kỳ thật không ai được chia chút gì.
Hiện tại còn có vài người thì lại khác. Trong lòng nàng liền có chút chờ mong.
Nàng liền lải nhải nhắc không ngừng nói: “Không nghĩ còn thừa nhiều như vậy.”
Phượng Cô cười nói: “Mỗi nhà đều mang đồ ăn đến, đương nhiên là dư thừa.”
Phùng Thị lạnh nhạt nói: “Đợi nương mang chút trở về thì được. Trời nóng, đồ ăn dư không ăn cũng bị hư.”
Hoàng đại nương không lên tiếng, nửa ngày lại nói: “Rau khô cũng thừa rất
nhiều. Buổi sáng thông gia nói, trong lòng ta đã nghi hoặc, mang nhiều
đồ đến như vậy có thể ăn hết sao? Quả nhiên là thừa.”
Phùng
Thị nghe xong lời này, trong lòng nổi lửa, thầm trách cha không nên chèn ép bọn họ mang đồ đến, hiện tại quả nhiên đã nói ra miệng. Giận dỗi
muốn đem rau khô buổi sáng mang đến trả lại cho nàng, đỡ phải khó chịu.
Nhưng không chờ nàng mở miệng, vợ Đại Mãnh ở một bên nói: “Thừa ít đồ như vậy còn chưa đủ bồi thường cho đệ muội đâu. Đệ muội móc ra hết đồ dự trữ
của nhà mình đóng góp vào, dầu muối cũng xài rất nhiều. Nếu không bồi
thường cho bọn họ, đến ngày mùa bọn họ sẽ gặp khó khăn . Đại nương mang
vài thứ đến cũng không ra không. Cả gia đình ăn một bữa ngon không nói,
nghe nói Lão Thực huynh đệ còn đưa lộc nhung cho ngươi, có phải không?
Đây chính là Nhậm huynh đệ đưa cho đệ muội bổ thân mình. Lão nhân gia
ngươi hôm nay kiếm lớn!”
Phùng Minh Anh ôm Đỗ Quyên đứng bên cạnh nhìn nàng thái rau.
Đỗ Quyên nghe xong lời của nàng, bội phục muốn chết. Nhìn xem, người lợi
hại nói có khác, uyển chuyển mà có xương, nói ngươi được tiện nghi còn
khoe mã, lòng tham không đáy, không để ý đến con trai cả, nói còn rõ
ràng dễ hiểu nữa.
Người mẹ nuôi này, làm người thật là thẳng thắn.
Nàng liền y nha cười rộ lên.
Vợ Đại Mãnh nghe được, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng. Thấy nàng cười vui
vẻ, liền đối với nàng chớp chớp mắt, làm cho Hoàng đại nương liếc mắt
nhìn, lại ra vẻ chỉ có nàng mới có thể hiểu ánh mắt đó. Kỳ thật Đỗ Quyên cũng nhìn rõ ràng, càng ức chế không được cười to.
Hoàng
đại nương nghe vợ Đại Mãnh nói, không khỏi nóng mặt, lúng túng nói: “Là
không dư bao nhiêu. Nhà lão Đại, ngươi cũng là. Đã nói mỗi nhà đều ra
lương thực và đồ ăn, ngươi làm cái gì mà bù ra nhiều như vậy?”
Đầu tiên là vì chuyển dời xấu hổ, nói xong bỗng nhiên phát hiện Phùng Thị
thật không biết trì gia, bởi vậy càng oán thầm: “Ngươi bỏ đồ ra, người
ta không biết còn tưởng rằng ngươi chiếm lợi, không được ăn còn bị
mệt...”
Lúc này Phùng Thị không nói tiếng nào. Quả thật nàng có
bỏ ra vài thứ: một bình gốm mỡ heo, mấy cân dầu thực vật, còn có muối,
luộc năm mươi trứng gà. Tối qua còn ngâm hai mươi cân đậu tương làm đậu
hủ, còn có rau khô và rau ngoài ruộng. Nàng tưởng là đầy tháng con gái
mình, này đó cũng nên tiêu phí, bởi vậy không đau lòng.
Vợ
Đại Đầu và vợ Đại Mãnh nhìn nhau cười, nói: “Đại nương, ai mà không biết chứ? Chúng ta đều biết. Cho nên tẩu tử ta mới không chia mấy thứ này
cho người ta. Chỗ này còn không đủ thường cho đệ muội đâu.”
Nàng khinh thường nghĩ, chính ngươi là người đầu tiên cho rằng con dâu cả được ưu việt, muốn chia một chút mang về.
Hoàng đại nương dĩ nhiên không nói gì.
Phùng bà mụ liếc mắt nhìn vợ Đại Mãnh và vợ Đại Đầu, cảm thấy trong lòng kiên định không ít. Con gái kết nghĩa với Lâm gia, tốt xấu gì cũng có thể
chiếu ứng chút.
Cơm chiều cũng là hai bàn lớn, đặt tại trong sân, nam nữ tách ra ngồi, đám trẻ như trước ngồi dưới đất ăn.
Vợ Đại Mãnh cũng đưa con gái tới. Con gái nàng tên Thủy Tú, năm nay bảy
tuổi, rất giống mẹ, cũng là người hoạt bát. Vừa thấy Đỗ Quyên cười như
vậy, liền thích, ôm mãi không buông tay.
Tuy là nhận kết nghĩa nhưng Lâm gia rất coi trọng, già trẻ đều được kêu tới nhìn Đỗ Quyên một vòng.
Đỗ Quyên đánh giá người nhà này người. Đây chính là địa chủ thôn Thanh
Tuyền. Nàng đã sớm biết vợ chồng Lâm Đại Mãnh không sai, sau lại cảm
thấy lão nhân Lâm gia cũng không sai, đứa nhỏ cũng không sai, bởi vậy
vui vẻ gặp người là cười, làm già trẻ Lâm gia đều hết sức hiếm lạ, đều
nói đứa bé này thật linh tinh.
Vợ Đại Mãnh một tay ôm Đỗ Quyên, một tay từ trong lòng lấy ra 2 cái cái hộp nhỏ.
Thì ra hồi nãy nàng về nhà, cố ý cầm một cặp vòng và hoa tai bạc tới làm lễ gặp mặt cho con gái nuôi.
Đối với người trong núi mà nói, lễ như vậy là trọng, ngay cả vợ chồng Phùng Trường Thuận cũng giật mình, đừng nói là đám người vợ Đại Đầu và Hoàng
đại nương đều nhìn chằm chằm trang sức bằng bạc kia, ánh mắt phát sáng.
Chỉ có Nhậm Tam Hòa thản nhiên như không có phát hiện gì, cùng Lâm Đại Mãnh uống rượu nói chuyện như cũ, phảng phất như vật đó căn bản không lọt
vào mắt hắn, ngay cả nhìn một chút cũng khinh thường.
Cha
Lâm Đại Mãnh là lí chính, thường xuyên đi ra ngoài núi, hiểu biết hơn
những người khác trong. Buổi sáng Nhậm Tam Hòa đưa lộc nhung, qui ra bạc thì không phải là số nhỏ, huống chi những trang sức bạc này sao có thể
so bì được.
Lại nói, Lâm Đại Mãnh ở trong núi săn thú thấy Nhậm
Tam Hòa sống một mình, mấy lần kết giao, biết người này võ nghệ và hiểu
biết đều bất phàm. Tuy không biết vì sao hắn coi trọng một bé gái mới
gặp mặt, nhưng bọn hắn mừng rỡ vì có thể diện.
Phùng Thị cuống quít chống đẩy nói: “Cái này không thể nhận! Không thể nhận! ...”