Điền Duyên

Chương 30: Chương 30: Một Lòng Không Cho Ngươi Dễ Chịu




Bộ dáng Đỗ Quyên cười tủm tỉm, lập tức gợi chú ý của mọi người.

Vợ Đại Đầu xê dịch mông ra trước mặt Phùng Thị, để con trai sát vào bên Đỗ Quyên, đùa nói: “Xuân Nhi, sau này phải chiếu cố thật tốt muội muội. Muội muội là vợ, vợ phải thương, không thể khi dễ!”

Lâm Đại Đầu vội phun xương ra, cao giọng nói: “Còn phải nói! Lâm Đại Đầu ta thương vợ nhất, con ta đương nhiên cũng thương vợ. Con giống cha không sai được!”

Mọi người nghe xong đồng loạt cười rộ lên.

Vợ Đại Đầu oán trách liếc nam nhân của mình, nói: “Ngươi nói đi!”

Cũng không biết tại sao, tiểu Lâm Xuân đêm nay đặc biệt hưng phấn.

Hắn đứng trên đùi mẹ hắn, hai tay nhỏ chống bàn, dựa vào sự nâng đỡ của mẹ, thò đầu nhìn Đỗ Quyên trong ngực Phùng Thị, miệng “sao, sao” gọi bậy.

Đỗ Quyên buồn bực nghĩ, không phải đứa bé này gọi mình “Muội muội” chứ?

Hoàng Lão Thực khen: “Xem đứa bé này đứng thật vững chắc. Mấy tháng nữa, chắc là có thể chạy khắp nơi.”

Nói cười, Lâm Thu Sinh đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, chỉ hai loại đồ ăn, vừa kêu cha gắp cho mình, vừa bất mãn hỏi: “Cha, ta còn chưa cưới vợ đâu, sao đệ đệ cưới trước?”

Mọi người nghe xong sửng sốt, rồi ầm ầm cười to.

Lâm Đại Đầu vỗ một bàn tay trên ót đại con trai, cười mắng: “Gấp gì? Còn lo thiếu phần ngươi sao?”

Thu Sinh lầu bầu nói: “Sao không nóng nảy? Ta không phải là lão Đại sao!”

Lão Đại chưa đính thân, lão tam lại nói thân, hắn không nghĩ ra tại sao.

Rồi nhìn thoáng qua tam đệ mới mọc răng trong ngực mẹ, rất bất mãn nghĩ, cũng không hiểu sao mọi người thấy được tiểu tử này thông minh, suốt ngày chảy nước miếng, thông minh chỗ nào?

Phùng Minh Anh lớn một chút, cảm thấy lời nói Thu Sinh không thoả đáng, liền cải chính nói: “Chỉ là nói, chưa có định thân, cách cưới vợ xa đâu.”

Phùng Thị cũng giải thích hai câu, Thu Sinh giờ mới hiểu được, mới thoải mái.

Nói cười, các nữ nhân ăn xong dọn bàn.

Vợ Đại Đầu đưa Phùng Thị vào trong phòng, “Nên bú sữa. Hôm nay bị trễ, thường khoảng giờ này đều đã ngủ rồi.”

Vào phòng, Phùng Thị đưa Đỗ Quyên cho nàng nói: “Ta giúp ngươi thu thập bàn.”

Vợ Đại Đầu vội vàng cho 2 đứa bé bú sữa, vừa ngẩng đầu hô: “Đừng! Để ta làm. Nhà bếp ta các ngươi không quen.”

Phùng Thị cũng đã đi ra ngoài.

Vợ Đại Đầu lại muốn hướng ra ngoài kêu, vừa cúi đầu lại phát hiện Đỗ Quyên không bú sữa, quay mặt né tránh đầu nhũ, trong lòng “lộp bộp” một chút, vội nói: “Ai yêu, khuê nữ, tại sao lại không ăn?” Nàng thấy Đỗ Quyên thân thiết hơn, trực tiếp kêu 'khuê nữ'.

Tiểu Lâm Xuân rất đói bụng, bởi vậy không đợi Đỗ Quyên, ăn trước.

Ăn hai miếng mới phát hiện Đỗ Quyên chưa ăn, vội buông đầu nhũ ra nhìn phía nàng, vẻ mặt thập phần nghi hoặc, giống như hỏi, đã qua giờ cơm sao còn không ăn?

Đỗ Quyên nhìn vẻ mặt tiểu tử này không nhịn được muốn cười.

Nhưng lúc này nàng không thể cười, vừa lúc bụng đói, bất mãn nhắm mắt giả bộ ngủ.

Vợ Đại Đầu dỗ một hồi không được, vội kêu Phùng Thị đi vào.

Phùng Thị vào thấy Đỗ Quyên như vậy, cũng luống cuống, “Tại sao lại không ăn?”

Vợ Đại Đầu lúng túng nói: “Không hiểu được đâu. Ta... Ta chưa ăn cái gì nha!”

Nàng lại cho rằng mình sai, lòng tràn tự trách, lại nghĩ không ra vì sao.

Phùng Thị cúi người xem xét Đỗ Quyên. Thấy nàng bất mãn không bú sữa, cũng không khóc nháo, cũng không giống ngày xưa thích cười, trong lòng chua xót, dùng tay sờ trán Đỗ Quyên nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Ngẩng đầu nhìn Vợ Đại Đầu nói: “Xem đứa bé này, như vậy cũng không khóc một tiếng. Ta... Ta này trong lòng...” Nói xong vén vạt áo lên lau nước mắt.

Tiểu khuê nữ biết điều như vậy, thế nên nàng có chút không đúng, liền đau lòng.

Vợ Đại Đầu vội khuyên nàng, mình cũng không nhịn được khổ sở, lại trăm kiểu đùa Đỗ Quyên bú sữa, nàng không để ý tới.

Gian ngoài người nghe nói xong, Phùng bà mụ vội vàng đi vào xem.

Phùng Minh Anh hoảng nói: “Ta đi nấu nước cơm.”

Phùng Thị gật đầu nói: “Ta về nhà nấu đi. Lâm tẩu tử và Đại Đầu ca mệt mỏi nửa ngày, để cho bọn họ thanh tịnh.” Nói xong muốn ôm Đỗ Quyên đi.

Vợ Đại Đầu hoảng hốt vội nói: “Không được. Các ngươi đi, Xuân Nhi nhà ta sẽ náo loạn, đi mới không thanh tịnh đó. Vẫn nên làm chút chuyện tốt, nấu tại đây đi. Đi, Minh Anh muội tử giúp ta ôm đứa bé này, ta xuống nhà bếp nấu nước cơm đi. Bú sữa cũng tốt, uống nước cơm cũng tốt, phải cho hai người bọn họ ăn chung.”

Mọi người nghe xong buồn cười lại không có tâm tư cười, đều sốt ruột.

Bên ngoài, Lâm Đại Đầu cũng tán thành lời vợ nói, nói nhất định phải để Đỗ Quyên ăn nước cơm ở đây, bằng không buổi tối Lâm Xuân nháo lên, Lâm gia lại không được an bình.

Nhớ tới chuyện của lần trước lòng hắn còn còn sợ hãi, kiên quyết không sợ phiền toái.

Hắn nghĩ cho hay, nhưng Đỗ Quyên không cho hắn dễ chịu, Thím Lâm tốn công sức mang nước cơm đến, nàng cũng không thèm nhìn tới. Nàng không ăn, Lâm Xuân ăn hai miếng liền bỏ qua, tuy không nháo, lại khó chịu bất an rõ ràng có khuynh hướng phát tác.

Cái này thì phiền toái rồi!

Phùng Thị ôm Đỗ Quyên, đè nén nỗi lo lắng trong lòng, hướng mọi người nói:“Tuy nàng không ăn nhưng không khóc, cũng không nóng lên, hẳn là không có việc gì. Ta ôm nàng về nhà trước. Chút nữa lại đút nước cơm cho nàng.”

Lâm Đại Đầu vừa nghe nóng nảy, nói: “Các ngươi đi, Xuân Nhi nhà ta làm thế nào?”

Phùng Thị nghi ngờ nhìn về phía hắn, chẳng lẽ bọn họ đêm nay không đi?

Lâm Đại Đầu bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, nhìn vợ phân phó nói: “Ngươi ôm Xuân Nhi và đệ muội đi Hoàng gia ngủ. Buổi tối giúp đỡ chiếu ứng Hoa nhi, đợi 2 đưa nhỏ ngủ vụng trộm cho bú sữa. Lão Thực huynh đệ ngủ bên đây.”

Mọi người đều nói chủ ý này tốt.

Chỉ có Lâm Thu Sinh cảm thấy bất mãn. Vừa rồi hai gia đình còn hòa khí, vô cùng cao hứng ăn cơm, đảo mắt loan thành một đoàn, ngay cả ngủ cũng muốn tách ra, thật chọc người giận.

Hắn chạy đến trước mặt mẹ nhìn đệ đệ mắng: “Ngốc vừa thôi! Nha đầu kia không bú sữa, ngươi cũng không ăn, chịu đói bụng. Ngươi sao ngốc như vậy? Đại gia gia còn khen ngươi thông minh, ta thấy ngươi chính là một tiểu ngốc tử!”

Lâm Đại Đầu nghe xong thái độ hung dữ, rượt hắn chạy quanh nhà đánh hắn.

Phùng Thị cũng mặc kệ bọn họ nháo, và Phùng bà mụ mang người về nhà.

Đêm đó, Phùng Thị và Vợ Đại Đầu ngủ một giường.

Vợ Đại Đầu nhìn Phùng Thị nói: “Ngươi cứ ngủ, để ta bế Hoa Nhi. Ngươi không ngủ cũng vô dụng. Hoa Nhi đi theo ta, ta ban đêm nhìn nàng ngủ cho nàng bú sữa, không được thì ăn. Lần trước lúc Xuân Nhi tỉnh không chịu ăn nhưng lúc ngủ vẫn ăn.”

Phùng Thị cảm kích nói: “Thật khó cho ngươi. Làm ngươi đi theo chịu tội.”

Vợ Đại Đầu cười nói: “Sao lời nói này. Ta cũng không phải mất công không, tương lai Hoa Nhi là con dâu ta, ta có thể không dụng tâm sao? Ta so với ngươi còn gấp hơn! Ngươi cứ yên tâm ngủ đi.”

Phùng Thị được gãi đúng chỗ ngứa, càng cảm thấy cửa này thân nên định, bởi vậy mặc dù trong lòng vẫn lo lắng nhưng vẫn yên tâm đi ngủ.

Đỗ Quyên nghe lời vợ Đại Đầu nói, âm thầm cảnh giác.

Thân thể nàng bây giờ là trẻ sơ sinh, không phải người lớn, sức yếu, bản năng phản ứng mạnh, đói bụng ngủ như vậy, nửa đêm nếu ngậm đầu nhũ khẳng định sẽ liều mạng cuồng nút.

Nhưng lo lắng cũng vô dụng, nàng không thức nổi.

Vợ Đại Đầu mang nàng và tiểu Lâm Xuân ngủ một đầu, Phùng Thị ngủ một đầu khác.

Có nàng bên người, Lâm Xuân không nháo; hơn nữa nửa ngủ nửa tỉnh, ôm sữa mẹ ăn no, điều này làm cho Đỗ Quyên buồn bực không thôi. Rốt cục chỉ có nàng tìm chết, tự làm tự chịu đâu!

Mặc kệ như thế nào, chịu qua đêm nay trước, đến sáng mai lại nói.

Một đêm này, vợ Đại Đầu gần như không ngủ. Mỗi khi nghe tiếng hô hấp đều đều của Đỗ Quyên, cảm thấy nàng ngủ say, liền lặng lẽ nghiêng người đem đầu nhũ nhét vào trong miệng nàng, vừa vỗ về khẽ giọng nỉ non, dỗ nàng bú sữa.

Lúc Đỗ Quyên không thanh tỉnh, đều ăn, đợi phát hiện vội vàng nhả ra.

Vợ Đại Đầu rất buồn bực. Chẳng lẽ sữa mình thật không tốt? Sao Xuân Nhi lại ăn?

Một đêm này, Đỗ Quyên cũng cực kỳ thống khổ, nàng đói a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.