Điền Duyên

Chương 40: Chương 40: Nếm Thử Vị




Đỗ Quyên nghe xong nhức đầu không thôi. Thế giới người lớn tràn ngập tranh đấu và mưu kế, thế giới của con nít cũng giống như vậy. Ngay cả Lâm Xuân còn biết vì duy trì một miếng lòng đỏ trứng đã ra tay tàn nhẫn với Cửu Nhi, huống chi những đứa nhỏ không được chia trứng.

Nhưng là, chuyện này cùng Hoàng gia có quan hệ sao?

Các ngươi mang đồ đến còn không phải bị chính người nhà các ngươi ăn hết, nhà ta còn hao tốn trứng trà và dầu muối nữa, những vật khác khẳng định cũng tiêu hao không ít.

Bất tri bất giác, nàng đem mình là người Hoàng gia, thầm giáo huấn đám tiểu tử này.

May mà trong phòng còn có người hiểu chuyện, thấy Phùng Thị xấu hổ, liền ra mặt.

Tục ngữ nói “không phải người một nhà, không vào chung một cửa”, Lâm Đại Mãnh là đàn ông hào sảng có đảm đương khí phách nam tử. Vợ hắn cũng lợi hại tương đương, không phụ tên tuổi “Đệ nhất vợ” ở thôn Thanh Tuyền.

Nàng mặc áo hồng, quần trắng, giày vải, tóc chải bóng loáng, phía trên cắm một cây trâm nạm ngọc. Mắt to thập phần long lanh, mi cong, môi thoa son, mặt đánh phấn. Tuy rằng da thịt có chút phong sương thô ráp, nhưng giữa đám phụ nữ ở đây vẫn là hạc trong bầy gà.

Nàng trợn mắt nhìn đám nhóc lì lợm nói: “Cha nương các ngươi mang đồ đến, đều để ở ngoài kia nấu. Đợi lát nữa còn không phải là người nhà các ngươi ăn, lại không phải là tặng quà cho Hoàng gia. Nói là làm tiệc đầy tháng cho con gái Hoàng gia, nhưng những thú săn được đều do cha Cửu Nhi nhà ta và cha Thu Sinh đánh, còn có Nhậm thúc mới tới đánh. Nhà Hoàng thím ngược lại cũng ra dầu muối trứng gà, không biết hao tốn bao nhiêu. Được tiện nghi còn khoe mã, đám nhãi con không biết tốt xấu. Cho không các ngươi trứng gà ăn còn nói nhao nhao. Lát nữa không cho các ngươi ăn thịt.”

Mắng một hơi làm đầu óc đám nhỏ choáng váng, không tính toán thêm được gì.

Một bé trai nghĩ là Lâm gia khờ, đánh bạo nói: “Đại nương không cho ăn thịt, đồ nhà chúng ta mang đến đâu?”

Vợ Đại Mãnh cả giận nói: “Kêu nương ngươi cầm về, ai hiếm lạ! Cha nương ngươi không mang đồ ăn đến, một nhà già trẻ các ngươi đều tới, ăn thịt của chúng ta không tính, ngay cả lương thực và đồ ăn cũng muốn mấy nhà chúng ta ra, ngươi là con ta hả? Dù ngươi là con ta cũng không được, cũng phải làm việc. Ngươi lại không giúp nhà ta làm việc.”

Mấy phụ nữ cũng đi theo giải thích, nói hôm nay là mọi người tụ tập qua đoan ngọ, cũng không phải là vì tiệc đầy tháng của con gái Hoàng gia. Hoàng gia không thu lễ của mọi người, cho nên trứng trà là cho bọn họ ăn. Tới chậm không được phần là ngươi xui xẻo, không thể oán Hoàng thím.

Khuyên can mãi, cuối cùng mới làm cho bọn nhỏ hiểu.

Đỗ Quyên bỗng nhiên nghĩ, chuyện này căn bản là Hoàng gia chủ sự, hai huynh đệ Lâm Đại Đầu và Nhậm thợ săn tài trợ tiệc đoan ngọ. Những hài tử này không hiểu còn tưởng rằng giống như mọi khi tặng lễ ăn cưới nữa.

Chỉ sợ nhiều người lớn cũng không rõ.

Bởi nghĩ Lâm Đại Mãnh là nhà tài trợ, nhịn không được cảm thấy buồn cười, lại muốn chuyển dời lực chú ý của bọn con nít, dứt khoát lên tiếng cười rộ lên.

Nụ cười này, quả nhiên hấp dẫn đám nhỏ.

Vừa rồi mọi người tranh luận vì đứa bé này, cho nên mọi người đều vây lại xem. Thu Sinh đắc ý cùng tiểu đồng bọn nói, đây là em dâu hắn.

Nhìn đứa bé trắng nõn mềm mại, lại cười đến vui vẻ như vậy, đám con nít ngứa tay, có đứa niết mặt, có đứa sờ tay, có đứa kéo xiêm y...

Đỗ Quyên bận rộn hai tay quơ loạn không ngừng, vừa lải nhải nhắc “Tiểu tử thúi, tay bẩn như vậy cũng không biết tắm rửa.”

Phùng Minh Anh cản cũng cản không được, Lâm Xuân càng kêu to hơn.

Đám nhỏ đều lớn, cả ngày ở trong thôn chui loan trên ruộng đồng trên núi, phơi nắng đen thui, không bằng Lâm Xuân trắng trẻo sạch sẽ. Tay bọn chúng càng bẩn thỉu hơn.

Đỗ Quyên bi đát. Trên mặt, trên tay rất nhanh có thêm mấy vết bẩn chói mắt. Quần áo trên người Hoa Nhi cũng biến thành khăn lau. Từ trước đến giờ nàng làm người hiền hoà thân thiện, lại cảm thấy trẻ con khả ái nên không ghét bỏ bọn họ, chỉ mắng“quỷ nghịch ngợm.”

Nhưng “y nha” càng vang lên, những đứa trẻ kia càng cảm thấy chơi vui, xoa nắn nàng càng lợi hại. Phùng Minh Anh chế trụ được đám tiểu tử này. Hoàng Tước Nhi duỗi cánh tay nhỏ che trước người muội muội, không cho người chạm vào.

Một bé trai bốn năm tuổi, nước mũi tùm lum, ngạc nhiên nhìn mọi chuyện vừa ngây ngô cười, vừa dí sát vào nàng. Nàng bị dọa sợ, cảm giác như 2 hàng nước mũi thòng lọng kia sẽ rớt xuống nàng bất cứ lúc nào.

Ai! Đứa nhỏ nhà nông đều là thả tự do. Trừ bỏ ăn, những việc khác hoàn toàn dựa vào chính mình vùng vẫy. Tranh được thì có thể bình an lớn lên. Không tranh hơn được sẽ bị cách sinh tồn tự nhiên đào thải.

Vợ Đại Mãnh thấy nháo lớn, hét lớn một tiếng, dọa đám nhỏ nhảy dựng, nhất thời đều sửng sốt.

Trong lúc sửng sốt, tiểu Lâm Xuân lại một cái tát đảo qua, đánh trên mặt đứa bé chảy nước mũi. Móng tay để lại trên má hắn một vết cào đỏ.

Đứa nhỏ chảy nước mũi thấy bị một đứa bé chưa biết đi khi dễ, nơi nào chịu yên. Thân mình chồm lên trên giường trúc muốn đánh Lâm Xuân.

Con trai Lâm gia quả nhiên đều không thể chịu thua thiệt. Thu Sinh và Hạ Sinh đang ở bên cạnh, thấy hắn muốn đánh đệ đệ, lập tức túm lấy hắn, tụm thành một đoàn.

Những đứa trẻ khác hưng phấn. Có đứa quát to trợ uy, có đứa ồn ào bàn tán, có người đi lên hỗ trợ. Trong phòng biến thành nhi đồng đại chiến!

Các bà mẹ vội vàng, cuống quít đi vào kéo bọn họ ra.

Đang nháo, Đỗ Quyên bỗng kêu to lên.

Kêu to làm mọi người run lên, cho rằng ai tới khi dễ nàng, đồng loạt quay nhìn nàng.

Ai ngờ căn bản không ai khi dễ nàng. Nàng đang trừng lớn mắt nhìn Lâm Xuân đâu.

Tiểu Lâm Xuân tự hỏi tại sao?

Hắn cho đứa nhỏ chảy nước mũi một bàn tay, trừ bỏ để lại trên mặt người ta một vết đỏ dài, còn dính một tay đầy nước mũi của người ta. Thứ đó trắng mịn, hắn dùng ngón tay nắn vuốt, thập phần buồn bực. Trẻ con túm được cái gì đều nhét vào miệng. Hắn cũng muốn nếm thử thứ nhớt nhớt gì đó, vì thế đem ngón tay nhét vào miệng liếm...

Đỗ Quyên thấy rõ ràng lại không cách nào ngăn cản, còn không thét chói tai sao?

Nàng chỉ cảm thấy ngũ tạng đều túm thành một đoàn, sữa trào thẳng lên yết hầu.

Vợ Đại Đầu vội tới kéo con trai mình ra, ghét bỏ mắng.

Những phụ nữ khác thấy nhưng không thể trách, đều hỏi Phùng Minh Anh, Hoa Nhi vừa rồi bị làm sao. Phùng Minh Anh cũng không trả lời được.

Các nàng đều không biết Đỗ Quyên bị hành động của Lâm Xuân làm cho kinh hoảng.

Đỗ Quyên không biết, trẻ con nông thôn chảy nước mũi ngẫu nhiên hít vào miệng là chuyện thường, không ai ngạc nhiên.

Vợ Đại Mãnh thấy nháo đến không chịu nổi, liền đuổi đám con trai ra ngoài, lại kêu mấy bé gái cỡ tuổi Phùng Minh Anh vào quản lý Lâm Xuân, Cửu Nhi. Các nàng đi ra ngoài hỗ trợ, bởi vì bên ngoài mặt trời đã lên cao, qua một lúc là đến giờ khai tiệc.

Đám trẻ đi ra ngoài, cuối cùng trong phòng an tĩnh rất nhiều. Bất quá, Lâm Xuân và Cửu Nhi vẫn không ngừng đánh nhau, thường kêu to lên.

Phùng Minh Anh và đám bé gái vừa đàm luận tiệc tùng phía ngoài, vừa cản hai người bọn họ, không cho 2 đứa trẻ tới gần.

Đỗ Quyên nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy sau này sợ là thôn Thanh Tuyền sẽ không thực sự bình tĩnh. Tuy nơi này và ngoài núi giao thông không tiện, vẫn là trạng thái nửa ngăn cách.

Trong phòng an tĩnh, âm thanh xôn xao phía ngoài có vẻ lớn hơn, còn có hương vị thức ăn, kích thích quai hàm, Đỗ Quyên nhịn không được nuốt nước miếng xuống.

Nàng vội nhìn lại đứa nhỏ, thấy Lâm Xuân và những đưa trẻ còn bú sữa không bẹt miệng, mà Đại Nữu và Hoàng Tước Nhi nhịn không được đều đưa mắt ra bên ngoài, không khỏi bật cười.

Ngay cả Phùng Minh Anh cũng nhỏ giọng nói với một bé gái khác: “Thơm quá! làm ta đều cảm thấy bụng rất đói.”

Các bé gái đều mím môi cười trộm, hiển nhiên mọi người đều chung một cảm giác.

Trong lúc trong lòng rục rịch không kềm chế được tràng vị, vợ Đại Mãnh cùng một phụ nữ đi tới, trên tay bưng hai chén lớn nấu đến hồng đen, mùi thịt xộc vào mũi, còn cầm một bó to đũa.

Nàng lanh lẹ cười nói: “Đến, ta cho các ngươi thêm chút ưu đãi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.